Biển Thủ

Chương 108

Thoáng cái một năm rưỡi.

Nói nhanh cũng nhanh nói chậm cũng chậm, có đôi khi cảm thấy một ngày có mười năm dài như vậy, từ đông đi đến tây, lại từ tây đi về phía đông, mặt trời cơ hồ không thay đổi góc độ, đi qua hơn trăm lần, mới có chút thời gian trôi qua cảm giác chân thật. Có đôi khi cũng rất nhanh, sau chiến tranh xây dựng lại hoàn thành không khác biệt lắm, tháp tín hiệu cũng được xây dựng nửa năm trước.

Nhiếp Trinh thường xuyên cầm điện thoại xem đoạn video Hạ Nhất Dung gửi cho anh vào dịp Tết Nguyên đán.

Video 7s anh đã xem qua lại vô số lần.

Cây pháo hoa nở rộ trong tay cô bén lửa và từ từ dập tắt.

Ngay cả mấy đường vân trên khớp ngón cái của cô cũng nhớ rõ ràng.

Anh gửi thiệp chúc mừng năm mới, vào một video que pháo hoa.

Rụt rè lại kiêu ngạo, rất đáng yêu.

Anh từ Hạ Nghị Lâm nói bóng nói gió: "Quen với cuộc sống ở Luân Đôn sao?”

Hạ Nghị Lâm trả lời: "Có thói quen gì không quen, ở đâu cũng giống nhau.”

“Không phải Chu Thiếu Du cũng đi Anh sao, có chơi cùng nhau không?”

Hạ Nghị Lâm phát ra một biểu tình nghi vấn.

"Cùng tôi có quan hệ gì, cậu ta ngược lại luôn tìm tiểu Dung, tiểu Dung cũng chưa từng đi ra ngoài."

Nhiếp Trinh không trả lời nữa.

Một lát sau Hạ Nghị Lâm lại gửi tới: "Cậu ta thì có ích lợi gì, tiểu Dung thích cậu.”

Nhiếp Trinh vẫn không trả lời.

"Cậu cũng sợ có phải hay không! Đứa trẻ chết, tôi thấy hình ảnh của cậu dưới gối của con bé, tức giận đến chết tôi mất.” Hạ Nghị Lâm nói tiếp chưa dứt, Nhiếp Trinh bên kia không trả lời nữa.

"Cậu lại không có tín hiệu?"

"Nhiễu sóng một chút."

"Nắm chặt chấm dứt đi."

Trước khi rút quân, lực lượng này đã được yêu cầu loại bỏ hoàn toàn các lực lượng địa phương.

Sớm đã không còn khí hậu, tổng chỉ huy Chương Dung chỉ lưu lại phân đội số 1, tự mình dẫn đội.

Hạ Nhất Dung lại một lần nữa bị Chu Thiếu Du chặn ở cổng trường.

Khuỷu tay cậu ta vươn cửa sổ xe ra, tóc tai tỉ mỉ, mặc áo khoác phong cách Anh Luân cũ, thoạt nhìn thật đúng là có vài phần bộ dáng công tử.

"Tài xế nhà tôi, tôi bảo anh ta trở cậu về."

Hạ Nhất Dung trong lòng trợn trắng mắt, lần trước hắn làm như vậy cô đã biểu đạt ra bất mãn rõ ràng.

Chu Thiếu Du thấy sắc mặt cô thay đổi, vội vàng xuống xe, người cao gầy có vẻ có chút luống cuống.

"Không phải, tôi..."

Bạn học đi ngang qua cười chào hỏi cậu, Chu Thiếu Du xấu hổ gật gật đầu.

"Chúng ta lên xe trước được không?" Hắn vươn tay định kéo cánh tay Hạ Nhất Dung.

Hạ Nhất Dung lui ra sau một bước: "Tôi nên nói đều đã nói đúng không? Lần cuối anh để Amelia hẹn tôi ra ngoài.”

Chu Thiếu Du buông tay, bất đắc dĩ nói: "Được được được, tôi biết cậu có người mình thích, nhưng anh ta không ở đây đúng không, cho nên chúng ta đi ăn một bữa cơm trước? Bạn bè chỉ là bạn thôi.”

Hạ Nhất Dung đột nhiên mất kiên nhẫn, không có lý do phiền não, không muốn quản hắn có phải là anh em của các anh trai mình hay không.

"Anh biết tôi thích ai không?"

Chu Thiếu Du nhún nhún vai, một thái độ không sao cả, là ai hắn cũng không quan tâm.

Hạ Nhất Dung nhướng lên hàng lông mày buông xuống, chính cô có thể cũng không biết lúc cô tùy ý nhắc tới là bộ dáng con gái này, sau khi thẹn thùng che giấu xinh đẹp.

Giọng nói của cô giống như hoàng hôn, xoa nắn làm cho người ta say rượu.

"Nhiếp Trinh."

"Năm lớp 12 chúng tôi đã ở cùng một chỗ, chỉ là không dám cho người khác biết, tôi đã ám chỉ cậu."

Trí nhớ của Chu Thiếu Du thụt lùi, thì ra lại là như vậy, Biểu tình vừa phức tạp vừa đùa của Nhiếp Trinh mỗi lần thấy anh ta nhắc tới Hạ Nhất Dung.

Hiện tại nhớ lại, nội dung cuộc nói chuyện của anh ta với mình, mỗi một câu đều không rời khỏi Hạ Nhất Dung.

Hắn phiền muộn một chút, nỗ lực hai năm nay của mình dĩ nhiên là một trò đùa.

Không biết vì tâm lý gì, hắn thốt lên: "Người đó sẽ không làm cho  cậu vui vẻ. Cậu không có lợi khi ở bên anh ta, có biết không?”

Hạ Nhất Dung tựa hồ thật sự nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, nghiêng đầu cười: "Nhưng tôi thích anh ấy.”

Chu Thiếu Du cúi đầu hồi lâu lại ngẩng đầu lên, mặt không chút thay đổi: "Nhưng anh ta bỏ lại cậu đi gìn giữ hòa bình.”

Hạ Nhất Dung cả người lộ ra ngọt ngào lúc này mới bị phá vỡ.

Cô mím môi không nói lời nào, có chút tức giận nhìn về phía Chu Thiếu Du.

"Anh ta không đủ thích cậu."

"Không phải."

Tuy rằng Nhiếp Trinh chưa từng cùng cô nhắc qua, nhưng Hạ Nhất Dung mơ hồ biết được một ít chuyện.

Cô không thể ích kỷ lấy lý do của mình để yêu cầu Nhiếp Trinh cái gì đó.

Nhiếp Trinh cũng không thoải mái, ngẫu nhiên ngủ bên cạnh mình, chỉ cần cô hơi động một chút anh sẽ bừng tỉnh.

Hạ Nhất Dung nghĩ, cho dù cô có chút ủy khuất, có một chút không tình nguyện, nhưng nếu cô không thể giúp anh gỡ bỏ gánh nặng đó, thì không nên lấy danh nghĩa tình yêu làm chuyện ích kỷ.

May mắn thay, nó sẽ kết thúc ngay lập tức.

Ngày đó Hạ Nghị Dương gọi điện thoại tới, nhắc tới khu vực gìn giữ hòa bình Nhiếp Trinh đã liên tục rút lui.

Chút ủy khuất của cô, điểm không tình nguyện kia, lập tức kết thúc.

Nhưng Hạ Nhất Dung đã chờ qua mùa hè dài dằng dặc năm nay.

Trong điện thoại với ba giả vờ thờ ơ lại nhận được một phản ứng mơ hồ.

"Nhiếp trinh a, đại khái sắp trở lại đi."

Cô lại nhẫn nại chờ qua một mùa thu.

Họ nói: "Nhiếp Trinh à, có lẽ còn trễ hơn một chút."

Mà Hạ Nghị Lâm thường xuyên cùng Nhiếp Trinh trao đổi tin tức, cũng nửa năm không nhận được tin tức của anh.

Chương kế tiếp