Biển Thủ

Chương 110

Nhiếp Trinh xuất hiện trước một ngôi nhà trên một con phố ven sông gần sông Thames vào mùa xuân mà không báo trước.

Có lẽ cũng không phải không hề báo trước, Hạ Nghị Lâm là người ít có biểu tình, không kiềm chế được vui mừng đã mấy ngày.

Vừa nhìn thấy Hạ Nhất Dung liền mím môi, lông mày nâng cao hai mắt mở to.

Hạ Nhất Dung nghi hoặc nhìn qua, anh ts lại tự mình "không có gì" lắc đầu bỏ đi.

Hạ Nhất Dung lười để ý tới anh, luận văn tốt nghiệp cũng đủ khiến cô sứt đầu mẻ trán.

Cho nên khoảnh khắc nhìn thấy Nhiếp Trinh.

Cô đeo kính gọng đen, tóc vừa bị cô bực bội cào lung tung một trận, giống như ổ gà đâm vào đỉnh đầu, mặc áo vệ sinh rộng rãi rửa nhiều lần mà trở nên mềm mại, mềm mại.

Cô xuống định tự làm một tách cà phê, suýt nữa trượt xuống cầu thang.

Không biết trên tay dùng bao nhiêu khí lực, mới ổn định thân hình muốn ngã xuống, hung hăng nắm lấy lan can.

Hạ Nghị Lâm đón anh vào cửa, thấy cô vừa lúc đi xuống mà trở nên biểu tình muôn màu muôn vẻ.

Nhiếp Trinh, hai năm rưỡi không gặp anh ấy.

Tinh thần lưu loát, làn da màu lúa mì, không bao giờ dời ánh mắt trước khi đối diện với cô nữa, anh từ khi bước vào cửa, ánh mắt liền vững vàng tập trung cô.

Thành Trúc ở trong ngực, bắt buộc phải có.

Nhiếp Trinh phóng khoáng cảm xúc như vậy, làm cho Hạ Nhất Dung chạy trối chết.

Cô xoay người đồng thời không quên mắng Hạ Nghị Lâm một câu: "Hạ Nghị Lâm đầu óc anh có tật xấu sao?”

Nhiếp Trinh cúi đầu cười khẽ ra tiếng.

Hạ Nghị Lâm quở cô một quyền: "Nha đầu này hiện tại tính tình càng lúc càng lớn, đều là câun lúc ấy nói tôi muốn gánh vác trách nhiệm của anh trai quan tâm nó, cậu xem, hơi chút đối với cô tốt một chút liền trở nên đạp mũi lên mặt như vậy.”

Nhiếp Trinh "Ừ" một tiếng.

Thanh âm thay đổi rất nhiều, khàn khàn trầm thấp.

"Ừ cái gì ừ?"

Nhiếp Trinh nhìn về phía cánh cửa cô dùng sức đóng xuống.

"Đúng là đối xử tốt với cô ấy, cô ấy liền ỷ vào mặt."

Hạ Nhất Dung không trì hoãn hồi lâu, cô không muốn để Nhiếp Trinh cho rằng mình cố ý ăn mặc, chỉ là buộc tóc lên, thay quần áo liền xuất hiện lần nữa.

Nhiếp Trinh đứng ở đầu cầu thang, tay vươn về phía cô.

Lúc cô cách mình hai bước thang muốn nắm lấy tay Hạ Nhất Dung.

Không như anh ta mong đợi, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô và thành thật thừa nhận sai lầm của mình: "Anh xin lỗi, anh tới muộn."

Hạ Nghị Lâm cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, nhưng anh cũng nói không nên lời có chỗ nào không đúng.

Ở góc độ của anh mà nhìn lại, chỉ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng lại bình tĩnh của Hạ Nhất Dung, hồi lâu sau lướt qua Nhiếp Trinh.

Mà bàn tay Nhiếp Trinh vươn ra vẫn đang giơ lên giữa không trung.

Không thích hợp, Hạ Nhất Dung không phải thích Nhiếp Trinh sao, hơn nữa dưới sự ép hỏi của anh ta thừa nhận.

Cho nên anh ấy mới đem chuyện Nhiếp Trinh muốn tới hôm nay giấu đi.

Mà Nhiếp Trinh theo sát Hạ Nhất Dung, từ sau khi cô xuống, trong mắt cũng chỉ có cô.

Hạ Nhất Dung ngồi xuống, anh ngồi bên cạnh cô, cách một khoảng.

Hạ Nhất Dung đưa tay muốn lấy nước khoáng, chỉ nhẹ nhàng nhấc cánh tay lên, căn bản không có ý muốn duỗi cánh tay đi lấy, Nhiếp Trinh liền thay cô cầm lấy, ở trong tay mở nắp chai mới đưa cho cô.

Người được hầu hạ thỏa đáng, không có một chút cảm giác không được tự nhiên, tự nhiên tiếp nhận, ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không có, vả lại nửa ánh mắt cũng không cho anh.

Hạ Nghị Lâm hậu tri hậu giác, ánh mắt Nhiếp Trinh thật sự là không thể không làm cho anh ta suy nghĩ nhiều.

Anh ta nghĩ rằng hầu như không có khả năng.

"Các người..."

"Không phải em nói buổi chiều còn có lớp học sao? Rm không đến lớp sao?”

Suy nghĩ của Hạ Nghị Lâm bị cắt đứt, lại nhận được tin tức Hạ Nhất Dung ngửa đầu uống nước lại liếc nhìn anh, cũng một bộ tin tức: "Sao anh còn không đi?"

"Tôi không phải nói xin nghỉ với em. Tôi nói các ngươi..."

"Anh đi học đi không cần xin nghỉ sao?"

Nhiếp Kỳ rốt cục dunhf một chút lực chú ý cho Hạ Nghị Lâm.

Trên khuôn mặt phơi nắng thành màu lúa mì của anh lại xuất hiện màu đỏ ửng.

"Tôi muốn dỗ dành bạn gái."

Hạ Nghị Lâm sau khi tiếp nhận tin tức này một chút, rất nhanh ở trong đầu một lần.

Mạnh mẽ đứng dậy và đi về phía bên trái: "Mẹ kiếp."

Một lần nữa đi về phía bên phải: "The fuck."

Nhiếp Trinh nhíu mày: "Đừng nói những lời thô tục trước mặt cô ấy.”

Hạ Nhất Dung liếc mắt nhìn anh  một cái “cái gì cùng cái gì a?”

Hạ Nghị Lâm rốt cục đứng lại, tức giận không thể kiềm chế: "Nhiếp Trinh, cậu giỏi lắm!”

Hạ Nghị Lâm nói cái gì cũng không muốn đi học, trực tiếp kéo cái ghế, ở trên sàn nhà vẽ ra thanh âm vừa nhọn vừa dài.

Anh nhìn cái gì cũng phiền não, thổi mạnh một hơi đem nến thơm mà Hạ Nhất Dung điểm trên bệ cửa sổ thổi tắt.

Trong lòng tức giận mới đi xuống một chút.

Quay đầu lại bày ghế trước mặt hai người, tay đặt trên đầu gối ngồi ngay ngắn.

Điều chỉnh hơi thở của bạn: "Bạn gái?”

Nhiếp Trinh rất muốn cầm tay Hạ Nhất Dung.

Anh gãi gãi ghế sofa: "Đúng vậy". Lại có chút trìu mến có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Hạ Nhất Dung: "Chỉ là hiện tại cô ấy hẳn là có chút tức giận.”

Hạ Nhất Dung hừ lạnh một tiếng, đầu quay sang bên kia: "Em cũng không có."

Thay đổi tương ứng và Nhiếp Trinh trả lời câu hỏi "bạn gái".

Hạ Nghị Lâm gian nan hồi tưởng lại, nhưng căn bản không nhớ ra hai người trước mặt mấy năm qua có chuyện gì khác thường.

"Cậu ga chỉ đưa con bé đi học, sau đó dạy thêm toán vài lần..."

Anh ta vẫn không hiểu: "Bắt đầu từ khi nào?”

Nhiếp Trinh cười, bộ dáng cúi đầu hồi tưởng lại làm cho Hạ Nghị Lâm rất là khó chịu, bằng hữu tốt nhất của mình cùng em gái của mình. Tuy rằng cũng không có gì không ổn, chỉ là tức giận lại bị giấu diếm lâu như vậy, lấy trí thông minh của anh ta thế nhưng không phát hiện, bị phản bội liền thấy mình bị thất bại.

"Lúc cô ấy học lớp 12, cả ngày mang theo bên mình, lâu ngày cũng có chút tình cảm."

Anh thừa nhận dứt khoát, không cần cố kỵ tình yêu sớm ảnh hưởng không tốt, nhẹ nhàng thừa nhận bọn họ đã sớm ở cùng một chỗ trước mặt anh trai cô.

Hạ Nghị Lâm lại mạnh mẽ đứng lên.

Ghế dựa bị anh ta mang xuống, Nhiếp Trinh thuận tay ôm Hạ Nhất Dung, bất mãn nhìn về phía anh ta: "Đừng dọa cô ấy.”

Hạ Nhất Dung lườm anh một cái, tránh ra cánh tay Nhiếp Trinh.

Hạ Nghị Lâm tức giận không nói nên lời, chỉ vào Nhiếp Trinh "Cậu" Cậu" "Cậu" nửa ngày cũng nói không nên lời một câu hoàn chỉnh.

Hạ Nghị Lâm ùng ục rót một chai nước khoáng, mới bình phục tâm tình.

"Tôi nhớ rõ lúc ấy đem Tiểu Dung ném cho cậu, là để cho cậu đưa đón con bé, coi chừng người là được."

"Cậu còn làm tặc kêu bắt trộm cả ngày ở trước mặt tôi nói tiểu tử Chu Thiếu Du kia không được, luôn có chủ ý với Tiểu Dung."

“Nhiếp Trinh, cậu thật sự là hỏng thấu! Dám thủ tự trộm!”

Nhiếp Trinh không thèm để ý nhún nhún vai: "Tôi là tận dụng tốt tài nguyên, đem địch nhân từ bên trong đánh bại.”

Hỏi xong chưa, có thể đi được không?

"Tôi muốn dỗ dành bạn gái."

Anh cắn bạn gái rất nặng

nhìn thấy một số kỳ vọng phù hợp với cốt truyện trong "Xác có tình", cũng thấy một số bình luận

thật hay về việc Tiểu Dung không cần phá thai, có lẽ câu chuyện này trong lòng mỗi người đều có một hướng đi mà mình hy vọng, tôi cũng biết có một số độc giả vì xem cốt truyện của Nhiếp Trinh Dung trong "Xác có tình" mà đăng ký nên vẫn chờ đợi phần tình tiết

này Là tôi suy nghĩ không chu đáo, viết có chút loạn, vậy hai ngày nay sẽ đăng lên Weibo một chút về hướng đi của bộ phim được đề cập trong "Xác có tình", chỉ là mọi người xem như một đoạn phim là được, bởi vì dòng thời gian của tình tiết này thật sự không liên quan gì đến "Giám thủ tự trộm" Nhiếp Trinh không? Có khả năng vừa mới đi Duy Hòa hai tháng liền lấy được chứng cứ có ích lật đổ Triệu gia, hơn nữa cũng không có khả năng sau khi tiểu Dung sảy thai trở về xử lý xong chuyện của Triệu gia lại tiếp tục đi nghĩa vụ, cho nên coi như là một đoạn clip nhảy nhót đọc là được.

Chương kế tiếp