Biển Thủ

Chương 111

Nhiếp Trinh đẩy cửa ra, anh đứng ở cửa chính nửa ngày, cũng không biết mình muốn mở miệng nói cái gì.

Vẫn là Hạ Nhất Dung đứng lên trước, đi đến cầu thang lại quay đầu nhìn anh.

Ánh sáng cách một nửa sáng và một nửa tối trong phòng.

"Lại đây."

Nhiếp Trinh ánh mắt nóng lên, nhớ tới rất nhiều lần Hạ Nhất Dung giống như chim nhỏ vội vàng chạy về phía ann, vẫn dáng vẻ nói nhỏ như thế này: "Nhiếp Trinh a.”

Không thay đổi chút nào, vẫn là người mình ấp ủ trong trí nhớ.

Vẫn có một số thay đổi.

Anh đi theo Hạ Nhất Dung phía sau lên lầu, bước chân của cô ổn định hơn rất nhiều, không còn nhảy nhót nữa.

Khi đi lại thắt lưng ngang hông, cánh tay tự nhiên buông xuống hai bên nhẹ nhàng đong đưa, đường cong tao nhã thành thục, không còn là tiểu cô nương nữa.

Hạ Nhất Dung nghiêng người để Nhiếp Trinh đi trước, không đóng cửa lại.

Đầu tiên là đi đến cái tủ cao nửa người bên tường, thắp một ngọn nến tạo hình giống như hoa hồng.

Mùi thơm từ trong ngọn lửa phát ra, lần đầu tiên ngửi thấy nhàn nhạt, lại ngửi lại tầng thứ phong phú, giống như không tương thích.

Nhiếp Trinh không hiểu những thứ này, chỉ biết Hạ Nhất Dung thích.

"Tự mình làm?"

Khuỷu tay của cô chống xuống tủ, đặt que diêm đã dập tắt trong đĩa bạc cũ.

"Ừm, tên là old flame."

Nhiếp Trịn theo bản năng nhìn về phía Hạ Nhất Dung, thấy cô chỉ nhìn chằm chằm ngọn lửa đang nhảy lên, cũng không có biểu tình dư thừa.

Anh cũng đi qua, tủ dài nửa mét, anh đứng ở phía bên kia.

Cúi đầu thấy trên tủ này có chút dấu vết rõ ràng, còn có bụi bặm bởi vì thời gian lâu dài mà trở nên ố vàng.

Hạ Nhất Dung theo ánh mắt của anh nhìn qua, mỉm cười.

"Tủ này là vintage." Lại khoe khoang cầm lấy cái đĩa bạc đã có chút trắng bệch kia, hoa văn tinh xảo lại phức tạp quấn quanh bên cạnh.

"Cái này cũng vậy, em chạy một con phố tìm được."

Nihếp Trinh tiếp nhận, đĩa bạc nho nhỏ trong tay có chút phân lượng, đại khái là đồ vật rất có tuổi tác.

Anh cười: "Tại sao, bây giờ em thích những thứ cũ?" 

“Cũng chưa nói đến thích, chính là cảm thấy rất đẹp, cùng thiết kế hiện tại đều không giống nhau, Luân Đôn có rất nhiều cửa hàng chuyên bán thứ này..."

Nhiếp Trinh áp sát cô, ngực chống lên cánh tay cô.

Khuỷu tay cô đặt trên tủ chậm rãi trượt xuống, bàn tay dùng sức nắm góc tủ, góc tròn cùn trong lòng bàn tay cũng có chút cứng rắn.

Hơi thở thổi lên mái tóc bên tai cô.

"Vậy thích người yêu cũ sao?"

Hạ Nhất Dung trái tim bị rò rỉ một nhịp, kêu to không tốt, lại rẽ vào khúc cua này.

Cô làm bộ tự nhiên vươn tay nhẹ nhàng đẩy ngực Nhiếp Trình ra, xoay người định rời đi.

Cố ý xem nhẹ quần áo vuốt ve, tiếp xúc chân tay, giống như cô căn bản không thèm để ý.

"Mới là tạm thời, cũ là đã qua,  chúng ta đang không ngừng đi về phía trước."

Cánh tay bị Nhiếp Trinh nắm chặt, cô khó có thể tiến thêm một bước nữa.

Anh cười đằng sau cô.

"Xem ra nghiêm túc học tập, có thể dùng triết học để giải thích cũ và mới?"

Tay anh trượt về phía trước, nắm lấy cổ tay cô, rồi nắm lấy lòng bàn tay cô.

"Suy nghĩ của giáo viên em là triết học không thể giải thích mọi thứ, nó chỉ là một môn học nghiên cứu hướng phát triển của mối quan hệ sự vật, chỉ là ít bị ảnh hưởng bởi thời gian, lỗi thời chậm hơn, vì vậy nó có vẻ thích hợp bây giờ."

Cô không lắp bắp nói toàn bộ câu, sau khi nói xong chính mình cũng tức giận, đây là đang làm cái gì.

"Trước khi anh đến, em muốn xuống lấy một tách cà phê, vậy mà quên mất."

"Chính anh tùy ý, trên ban công có thể nhìn thấy sông Thames."

Cô nói đông một câu tây một câu không ngừng, giống như như vậy có thể che đậy nhịp tim của mình.

Cô cho rằng mình có thể rất bình tĩnh đối mặt với việc gặp lại, cô quả thật cố gắng làm như vậy, nhưng vì sao bị anh không nhẹ không nặng mấy câu, cô liền một tấc loạn nhịp.

Hạ Nhất Dung nghĩ, nhất định là mệt đến đầu óc không tỉnh, cô cần đi làm cà phê.

Cô nhất định có thể rất tự nhiên, bình tĩnh, đối đãi lần tái ngộ này như mình tưởng tượng vô số lần.

Nhiếp Trinh đột nhiên mềm lòng, buông tay cô ra.

"Anh vừa mới gọi em lên là muốn hỏi cái gì?"

Lúc này cô mới từ trong đầu hỗn độn tìm lại một tia thanh minh, đưa lưng về phía Nhiếp Trinh thay đổi lại cảm xúc.

Lại quay người lại khôi phục bình tĩnh như lúc mới gặp mặt.

Giọng điệu tự nhiên của cô: "Áo khoác cởi ra đi."

"Em..." Cô nhìn thấy đồng tử của Nhiếp Trinh co rút, cùng với đôi môi mở ra bởi vì kinh ngạc.

Cô không nói nhìn mặt trái của anh: "Thấy miệng vết thương, nhìn xem trên người có hay không?” Nhiếp Trinh mở tay ra, cười nhìn cô, tay đã đặt ở vạt áo.

"Có chắc chắn không? Anh luyện tập vóc dáng tốt hơn, em có thực sự muốn xem không?”

Hạ Nhất Dung mặt không đổi màu: "Em thấy rồi.”

Nhiếp Trinh nắm lấy vạt áo buông ra, ánh mắt theo sắc mặt cùng nhau lạnh xuống.

"Đã xem qua ai?"

Ngón tay Hạ Nhất Dung lại ở giữa không trung không kiên nhẫn gật hai cái: "Đừng đánh trống lảng, nhanh lên.”

Cuối cùng cô đã tìm thấy vị trí mà cô đã hình dung.

Chương kế tiếp