Biển Thủ

Chương 119

Hạ Nhất Dung trong lúc hoảng hốt cảm thấy lại trở lại thời điểm Nhiếp Trinh dạy thêm toán cho cô.

Ngồi bên cạnh cô nhìn cô làm bài tập biến thành nhìn cô viết luận văn, cô hơi thất thần, anh liền cứng mặt nhíu mày.

Chân mày anh cao thẳng tắp, lúc nhíu mày, mũi nối liền lông mày rối thành một đoàn.

Hạ Nhất Dung sợ nhất biểu tình này của anh.

Sự khác biệt là, trước đây là thúc giục cô hoàn thành bài kiểm tra này ngày hôm nay đã khác.

Bây giờ là thúc giục cô viết nhanh chóng để đưa anh ra ngoài chơi. 

Vì thế cô cũng có rất nhiều động lực, hai ngày sau lại thật sự hoàn thành đại khái.

Chỉ thiếu đoạn tổng kết cuối cùng, Hạ Nhất Dung buồn khổ hồi lâu.

Quay mặt thấy Nhiếp Trinh lại muốn nhíu mày, cô ghét bỏ lại nhanh chóng quay mặt lại.

Giọng điệu thiếu kiên nhẫn: "Đừng nhìn bên cạnh em." 

“Em đang suy nghĩ đoạn kết, cũng không phải thoáng cái có thể viết ra, đầu óc loạn chết mất."

"Anh đi dưới lầu tìm Hạ Nghị Lâm đi."

Njiếp Trinh lặng lẽ đứng dậy, một chút động tĩnh cũng không dám phát ra, rõ ràng anh cái gì cũng không làm.

Vừa mới mở cửa Hạ Nghị Lâm liền phong ào xông tới.

Anh ta lướt qua Nhiếp Trinh nhìn về phía Hạ Nhất Dung, thở dốc vài cái mới bình tĩnh lại.

"Dì và bà ngoại tôi ở Luân Đôn, vừa gọi điện thoại cho tôi nói muốn tới."

Hạ Nhất Dung "ba" một tiếng khép lại quyển sổ tay, rõ ràng một bộ tâm tình không tốt.

"Vậy em cùng Nhiếp Trinh đi ra ngoài dạo một vòng."

Hạ Nghị Lâm giống như cầu cứu nhìn về phía Nhiếp Trinh, không biết Hạ Nhất Dung có phải là bởi vì lời nói của anh ta không vui hay không.

"Không phải."

Anh ra cũng có chút khó xử: "Các bà biết em cũng ở đây, trong điện thoại còn hỏi một hai câu.”

Bà ngoại của Hạ Nghị Lâm đã sớm theo dì anh định cư ở Canada, ngày lễ tết cũng chưa từng về nước, chỉ là các anh em Hạ gia thỉnh thoảng gọi điện thoại qua.

Hạ Nhất Dung đương nhiên không cho rằng bà ngoại của Hạ Nghị Lâm sẽ muốn gặp cô, nói cho cùng cũng là người không sao, chỉ là nếu như cố ý tránh không gặp mặt mà nói lại có vẻ con nhỏ trong nhà như cô không hiểu lễ tiết.

Hạ Nghị Lâm lôi kéo Nhiếp Trinh luống cuống tay chân thu dọn sô pha, tập sách đều ôm vào trong ngực ném vào thư phòng, phòng khách trở nên sáng sủa.

Hạ Nghị Lâm lại đứng ở đó nhìn quanh bốn phía, theo bệ cửa sổ, tủ treo tường, bàn, một đường thu hồi các loại hương liệu của Hạ Nhất Dung.

Hạ Nhất Dung vẫn khoanh tay ở góc cầu thang không chút thay đổi nhìn, thấy vậy mới "Uy" một tiếng.

Hạ Nghị Lâm đem bốn đồ dùng hình dạng khác nhau ném vào trong ngực Nhiếp Trinh.

"Em họ nhà dì cũng tới, hình như cô ấy dị ứng với hoa gì đó, tôi sợ trong này có..."

Anh ngẩng đầu đánh giá thần sắc Hạ Nhất Dung, biết rõ cô mất hứng cũng không bất chấp nhiều như vậy: "Tôi lại không nhớ rõ rốt cuộc cô ấy dị ứng với hoa gì, liền thu lại trước, còn không biết tính cách của dì tôi..."

Mắt thấy sắc mặt Hạ Nhất Dung càng ngày càng không tốt, Hạ Nghị Lâm kéo Nhiếp Trinh chắn trước người.

"Nhiếp Trinh cậu nhớ rõ dì tôi chứ?"

Nhiếp Trinh vẻ mặt khó xử, suy nghĩ lại gật gật đầu với Hạ Nhất Dung: "Dì cậu ấy thật sự có chút khó tính.”

Hạ Nhất Dung không để ý tới bọn họ, trực tiếp xoay người lên lầu.

Cửa phòng cơ hồ là bị cô ngã xuống, Hạ Nghị Lâm lắc đầu: "Tôi nói đi, hiện tại tính tình của cô ấy càng lúc càng lớn.”

Hạ Nhất Dung khi nghe thấy tiếng xe dưới lầu thì đi xuống lầu.

Nhiếp Trinh nhìn về phía cô thấy Hạ Nhất Dung thay đổi một chiếc váy ngang đầu gối màu be, tao nhã hào phóng không mất trang trọng.

Cô hướng về phía Nhiếp Trinh cười không cười nhếch khóe miệng, Nhiếp Trinh cười đi tới nghênh đón cô.

Kéo tay cô qua tai cô nói một câu: "Tính tình dì quả thật có chút kỳ quái, đến chỗ của em, em nhịn một chút?”

Một nhóm người sắp vào cửa, Nhiếp Trinh buông tay Hạ Nhất Dung ra, cùng cô đi lên phía trước.

Nữ sinh trẻ tuổi mặc váy thắt lưng, nhìn thấy Nhiếp Trinh khoa trương che miệng lại, còn chưa đợi Hạ Nhất Dung kịp phản ứng, liền thấy cô ấy nhào tới ôm lấy Nhiếp Trinh.

“Anh Tiểu Trạch!”

Nhiếp Trinh bất động thanh sắc lấy cánh tay cô ta ôm cổ mình, thoáng kéo dài khoảng cách.

"Trân Kỳ, đã lâu không gặp."

"Ai nha Tiểu Ý, lại đây dì ôm."

Hạ Nhất Dung cố ý xem nhẹ ánh mắt dường như lơ đãng đảo qua cô nhưng trong lòng tràn đầy đánh giá, từ lúc họ vào cửa trên mặt vẫn luôn lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Nhiếp Trinh nói rất đúng, đây là chỗ của cô, cô không có gì phải xấu hổ.

Nhiếp Trinh tiến lên hai bước: "Dì Hàn.”

Chủ động nghiêng người về phía trước, tay vừa chạm vào bả vai bà lại đứng thẳng người.

Phụ nữ trung niên được bảo dưỡng đúng cách, cho dù giận dữ cũng rất đẹp mắt.

Bà ấy giơ tay trắng lên trước mặt Nhiếp Trinh đưa lên một cái: "Khi còn bé đều gọi tôi là dì nhỏ, tiểu Trinh khi còn bé miệng ngọt có phải hay không?”

Hạ Nghị Lâm đỡ bà ngoại đi về phía sô pha, Hạ Nhất Dung nghiêng người nhường đường.

Va chạm với ánh mắt nhìn qua của bà.

Ngón tay dì Hạ Nghị Lâm vẽ nửa vòng trên không trung, chỉ về phía Hạ Nhất Dung.

"Nghị Lâm, đây là..."

Hạ Nghị Lâm một cái đầu hai cái lớn, rõ ràng trong lòng biết rõ, nhất định phải làm bộ làm bộ như vậy hỏi anh ta một câu.

Anh đỡ bà ngoại ngồi xuống rồi lại đi đến bên cạnh Hạ Nhất Dung, kéo cô ôm vai cô.

"Dì, đây là em gái nhà con."

Anh lại khom lưng nhân nhượng Hạ Nhất Dung: "Tiểu Dung, đây là dì và em họ của anh.”

Cũng không đợi Hạ Nhất Dung nói chuyện, liền ấn vai cô xoay lại: "Nào, chào hỏi bà ngoại."

Chương kế tiếp