Biển Thủ

Chương 120

Hạ Nhất Dung đi theo Hạ Nghị Lâm hô một tiếng "Bà ngoại".

Lão thái thái gật gật đầu, cũng không có biểu tình dư thừa gì.

Vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Tiểu Trinh à, con cũng tới đây ngồi đi.”

Nhiếp Trinh đi tới, cũng không để ý nhiều người nhìn, túm lấy cổ tay Hạ Nhất Dung lôi kéo cô ngồi bên cạnh mình.

Em họHạ Nghị Lâm mở to hai mắt không thể tin, tựa hồ lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, rất nhanh che giấu thần sắc kỳ quái.

Bẻ cổ tay mẹ xoay hông đi tới, Hạ Nhất Dung nhìn thoáng qua, thật là một đôi chân gợi cảm.

Khi Trân Kỳ đứng ở bên phải Hạ Nhất Dung dường như loay hoay vấn đề ngồi xuống.

Hạ Nghị Lâm rất nhanh từ bên kia lão thái thái đứng lên: "Dì, Trân Kỳ, các người ngồi bên này đi."

“Bà ngoại, chúng con không có trà, nước khoáng bà uống nha?”

Lão thái thái gật gật đầu: "Lấy coca cho Trân Kỳ đi, nha đầu này liền uống thứ này.”

Lão thái thái quay đầu hỏi Nhiếp Trinh: "Ông nội con còn khỏe không?”

Niếp Trinh cười nói: "Vẫn là tật xấu cũ, không có thân thể ông còn cứng rắn.”

Lão thái thái gật đầu, kéo tay Nhiếp Trinh đặt lên bàn tay vỗ nhẹ: "Ông nội con a, lúc trước bà gả đến Hàn gia, vẫn là ông ấy giúp đỡ. Sau đó Hạ gia cùng Hàn gia kết thân". Bà cười khẽ một tiếng, tựa như cảm khái như bi oán: "Lão già này, liền thích kể lại những chuyện này.”

Nhiếp Trinh cũng không tiện tiếp lời, dù sao dì Hàn mất sớm, người già mất con rơi vào trên người ai đều là cắt thịt uống máu.

Một dì Hàn khác lại hứng thú, cách lão thái thái ôm cổ nhìn về phía Nhiếp Trinh.

"Tiểu Trinh, ông nội con không hối chuyện cưới xin sao?"

Còn không đợi Nhiếp Trinh nói chuyện, bà ất liền vỗ tay cười nói: "Dì vẫn sầu Trân Kỳ, hôm nay nhìn thấy con mới nhớ tới thân nhau thật tốt!”

Trân Kỳ cười khẽ vỗ cánh tay mẹ cô: Mẹ lại nói lung tung cái gì nữa!”

Nhưng trong giọng nói nghe không ra một chút oán giận mà chút xấu hổ.

Hạ Nghị Lâm ôm vài bình nước trong lòng, dùng chân chống lên cửa tủ lạnh.

Hạ Nhất Dung thấy thế muốn đứng dậy giúp anh ất cầm, vừa đứng lên lại bị lão thái thái gọi lại.

"Nha đầu..." Hạ Nhất Dung xoay người lại, thấy ánh mắt lão thái thái nhìn cô dường như có nghi hoặc, khom lưng cúi đầu chuẩn bị nghe bà nói cái gì “Ngồi xuống.”

Hạ Nhất Dung đành phải ngồi xuống.

"Năm nay con bao nhiêu tuổi?"

"22."

"Còn chưa có sinh nhật phải không?"

"Đúng vậy, sinh nhật tháng 9."

Hạ Nghị Lâm vừa lúc cầm uống tới, Coca bày ở trước mặt Trân Kỳ, trà ô long bày ở trước mặt Hạ Nhất Dung, những người khác đều là nước khoáng.

Lão thái thái nhìn trà: "À, vậy con là mẹ Nghị Lâm đi rồi mới sinh ra”. Dì

Hạ Nghị Lâm lại quay đầu nhìn lại: "Ai, vậy mẹ con sinh con mất khi nào?”

Nhiếp Trinh cầm tay Hạ Nhất Dung, không chỉ Hạ Nghị Lâm, ngay cả lão thái thái cũng có chút mất hứng, quay đầu lại trừng mắt nhìn dì ấy một cái, dì Hàn giống như Trân Kỳ mới bĩu môi ngồi thẳng người.

Hạ Nhất Dung cũng không tức giận, chỉ cảm thấy người này đúng là có chút kỳ quái.

"Có thể là sau khi con sinh ra bốn tháng thì mất đi."

Lão thái thái gật gật đầu, ngay sau đó hỏi: "Nhà cậu con là Từ gia Nam Kinh?”

Hạ Nhất Dung dần dần cảm thấy không đúng, sao Hạ Nghị Lâm lại lấy đồ uống trở về, còn bắt cô nói chuyện.

"Đúng vậy."

Bà già kéo dài một tiếng "Oh", thêm một câu: "Nhà của con ở phía nam có thể." 

Hạ Nhất Dung không tiếp lời, cô không muốn cùng mấy người đó đàm luận những chuyện này nữa.

“Ba con đã mua cho con một căn nhà?"

Hạ Nhất Dung rốt cục hiểu được, mục đích chuyến đi này của họ dĩ nhiên là cô.

Hạ Nghị Lâm cũng lên tiếng, muốn ngăn chặn cuộc nói chuyện giống như thẩm vấn này” "Bà ngoại!"

Nhưng lão thái thái chỉ nhàn nhạt liếc anh ta một cái, lại hướng về phía Hạ Nhất Dung.

"Nha đầu nhà bà lúc gả cho ba con mang theo rất nhiều đồ cưới, Hạ gia vốn chỉ là binh mãng an phận, nếu nói thật sự khởi nghiệp, vẫn là sau khi cùng nha đầu nhà ta kết hôn mới chậm rãi đứng lên."

Tóc bà màu hoa râm nhưng ánh mắt nhắm mắt nói chuyện cũng không thấy vẻ già nua.

“Từ gia con coi như là gia sản phong phú, hẳn là cũng có một phần của con chứ?"

Hạ Nhất Dung vừa định nói chuyện, bị Nhiếp Trinh lôi kéo đứng lên.

Anh gật gật đầu với lão thái thái: "Bà ngoại, chúng con còn có việc, con dẫn en ấy ra ngoài một chuyến trước. -

Bàn tay nắm chặt, Hạ Nhất Dung bị anh đột nhiên kéo lên, cơ hồ là ngã trên cánh tay anh.

Tình hình như vậy, tự nhiên là thấy rõ ràng.

Lão thái thái cười cười, căn bản không coi trọng, lại ngẩng đầu nhìn Nhiếp Trinh.

"Tiểu Trinh cậu đừng nóng vội, cậu suy nghĩ kỹ càng. Khi còn bé cùng Trân Kỳ chơi lúc nhỏ không phải vẫn là vương tử và công chúa sao? Anh cũng biết rằng có những điều trẻ em không thể không thực hiện.”

Nhiếp Trinh gật gật đầu muốn lôi kéo Hạ Nhất Dung rời đi.

Bà già nói chuyện không nể tình nữa.

"Tiểu nha đầu, ta thấy ba con thương con như thế nào, Hàn gia ta mang theo đồ đạc đều là anh em bọn họ, trong lòng con phải phân rõ ràng, cái gì nên muốn cái gì không nên, cái gì nên có cái gì không nên." 

Chương kế tiếp