Biển Thủ

Chương 127

Nhiếp Trinh không rảnh đón Hạ Nhất Dung nên phái xe tới, Hạ Nhất Dung nhận ra tài xế là Nihếp gia, ông không thường xuyên xuất hiện, nhiều năm như vậy chỉ gặp qua vài lần.

Xe chạy thẳng vào thành phố, đi ra ngoài vài mét liền kẹt rất lâu.

Hạ Nhất Dung hỏi một câu: "Đây là đi đâu?"

Người lái xe lớn tuổi quay đầu lại nói: “Dạ đến cổng An Định, bộ trưởng và phu nhân thường trú ở đó trước đây.”

Hạ Nhất Dung sửng sốt một chút, mới hồi tưởng lại là nơi ba mẹ Nhiếp Trinh.

Tài xế giúp cô lấy hành lý xuống, sau khi mở cửa đặt chìa khóa lên tủ ở cửa chính: "Đều đã quét dọn trước, đồ dùng hàng ngày cũng thay mới.”

Gật đầu liền im lặng rời đi.

Hạ Nhất Dung nhất thời không biết làm thế nào, cô không nghĩ tới sẽ bị mang đến nơi này, trang trí kiểu cũ không có vẻ cũ kỹ, nhìn ra được là hàng ngày được quét dọn, phòng khách trước mắt không tính là lớn, trên mấy cái tủ nhỏ đặt điện thoại kiểu châu Âu, trên bàn trải khăn trải bàn màu trắng, ren hoa nhẹ nhàng rơi xuống, liếc mắt nhìn lại, đều là đồ vật lỗi thời.

Ánh chiều dần chìm xuống, dép lê đã được bày xong, Hạ Nhất Dung đổi dép đứng ở đó nửa ngày.

Nơi ba mẹ Nhiếp Trinh thường xuyên ở, cô sinh ra chút khẩn trương, lại sợ mình phá hủy ký ức nào đó lúc xưa, thật lâu không bước ra khỏi chân.

Khi cánh cửa phía sau phát động ra tiếng, cô giật mình.

Nhiếp Trinh tiến vào, thấy cô đứng đây không khỏi nhướng mày, đi tới vừa đổi giày vừa ôm cô.

"Sao lại đứng ở đây ngây ngốc."

Hạ Nhất Dung vừa thấy anh vui mừng cơ hồ là nhảy lên người anh, chút tâm tư vừa rồi cảm thấy ở lại đây không tốt lắm trong nháy mắt biến mất.

Lực đạo mãnh liệt Nhiếp Trinh không khỏi cổ nghiêng về phía cô, cơ hồ mặt dán mặt.

Anh đá giày, nâng chân Hạ Nhất Dung lên trên người, tay lót mông cô, xoa một cái vỗ một cái.

"Sốt ruột như vậy?"

Dứt lời liền đem cái miệng cô muốn nói chuyện dùng môi lưỡi bao bọc.

Anh thờ ơ, tùy ý liếm hôn, còn có tâm tư đem túi xách trong tay Hạ Nhất Dung lấy xuống, đặt lên tủ.

Hạ Nhất Dung tức giận anh hôn môi còn không chuyên tâm, mở mắt trừng hắn.

Nhiếp Trinh cúi đầu cười, lưỡi thò vào tàn sát bừa bãi một phen, nếm thử một chút liền buông cô ra.

Vỗ mông cô một lần nữa.

"Không vội, ăn cơm trước?"

Hạ Nhất Dung từ trên người anh nhảy xuống, lại nhăn nhó, nắm tay anh làm khó dễ: "Em ở đây được sao?”

Cánh tay Nhiếp Trinh ôm eo cô, trực tiếp nâng người lên: "Có gì không tốt?" 

Anh từ phía sau vòng quanh Hạ Nhất Dung, quan sát bốn phía, chỉ vào bức ảnh của mẹ treo trên tường, "Em xem chỉ có căn nhà này còn lưu giữ kí ức bọn họ.”

Lúc anh nói lời này cũng không có vẻ bi ai, thậm chí còn mang theo chút ý cười.

Hạ Nhất Dung đặt tay lên mu bàn tay anh.

Lại bị anh rút ra che tay cô, hai người vui vẻ không biết mệt mỏi, chơi như trẻ con hồi lâu.

Cuối cùng, Nhiếp Trinh bắt lấy tay Hạ Nhất Dung không hề để cho cô động đậy nữa, Hạ Nhất Dung nóng nảy nhảy dựng lên giãy thoát, khuôn mặt đỏ bừng, thở hổn hển liên tục, đầu lưỡi phấn lộ ra đầu.

Nhiếp Trinh quay đầu nhìn thời gian chỉ nhìn chằm chằm cây kim dài không tiếng động chuyển động, cũng không dám nhìn cô một cái nữa.

"Anh nấu cơm cho em ăn, ăn xong... Chúng ta hãy nhanh lên.”

Nhéo ngón tay cô, ám chỉ ý nghĩa rõ ràng: "Buổi tối còn phải đi ra ngoài một chuyến nữa.”

Hạ Nhất Dung rốt cục có thể hất tay anh ra, ngẩng cổ vừa tức vừa cười: "Anh nói cái gì vậy!”

Quay đầu nhìn thấy ảnh chụp mẹ Nhiếp Trinh mặt liền đỏ lên.

Ngay cả tủ lạnh cũng là kiểu cũ, bên ngoài màu trắng đã có chút vàng.

Công suất thiết bị điện kiểu cũ đều rất mạnh, vừa mới mở cửa, điều hòa liền đập vào mặt, Hạ Nhất Dung trốn ở phía sau Nhiếp Trinh nhìn anh thuần thục từ các góc tủ lấy ra đồ vật cần dùng.

"Thói quen của mẹ anh, hoa quả trên cùng, lớp rau thứ hai, lớp nước sốt thứ hai, hồi nhỏ anh muốn ăn hoa quả cũng không thể với tới được, cả ngày ăn vụng bơ đậu phộng."

Nhưng anh vẫn dựa theo thói quen của mẹ mà bày ra.

Trái tim Hạ Nhất Dung như bị nắm chặt, nhẹ nhàng thở dài một hơi, không biết làm thế nào để Nhiếp Trinh dỡ bỏ gốt xiềng trên người.

Nhiều năm như vậy, cũng nên buông tha cho mình.

Nhiếp Trinh làm bát mì, không giống như Hạ Nhất Dung chỉ biết làm canh ít nước.

Canh mì của anh đều là màu trắng sữa, bốc mùi thơm tươi, người không biết còn tưởng rằng là canh xương hầm lâu.

Một nắm mì chỉnh tề xoay lên trên, rau xanh cùng trứng hà bao một trái một phải, trên cùng bốc lên chút hoa dầu.

Rõ ràng đều là nguyên liệu nấu ăn đơn giản nhất, nhưng amn lại làm có vị.

"Nếm thử đi, bí kíp của mẹ amh."

Hạ Nhất Dung uống một ngụm canh, kinh hỉ ngẩng đầu lên.

Nhiếp Trinh đứng nghịch ánh sáng, khuôn mặt không rõ ràng lắm nhưng Hạ Nhất Dung lại thấy rõ ràng, giờ khắc này Nhiếp Trinh cười vui vẻ và thoải mái nhất lâu rồi anh chưa từng có.

"Xem ra anh có quà lớn rồi."

Chương kế tiếp