Biển Thủ

Chương 128

Lúc Hạ Nhất Dung ăn mì, Nhiếp Trinh nhận điện thoại.

Hạ Nhất Dung ngước mắt nhìn anh, anh đưa người tới, cách bàn xoa đầu Hạ Nhất Dung, tay kia cầm điện thoại di động nghe điện thoại.

"Ừm, vậy tôi sẽ không qua được."

Mắt thấy ánh mắt Hạ Nhất Dung tỏa sáng, anh không nhịn được cười, lại nói hai câu mới cúp máy.

Có chút đáng tiếc: "Như em mong muốn.”

Hạ Nhất Dung không hiểu lắm, lại hít một ngụm mì, nước canh văng lên, dính vào cằm cô.

Không đợi đưa tay lau đi, Nhiếp Trinh đã khom lưng, cách bàn ôm đầu cô gần, sắc khí mười phần vươn đầu lưỡi liếm đi.

Cô chấn động trốn về phía sau, Nhiếp Trinh lại cười rộ lên, ôm cổ cô lại "hôn" lên môi cô một chút mới buông ra.

Đại khái là trên miệng canh có dầu, trên môi anh cũng sáng bóng.

"Ai nha!"

Nhiếp Trinh vòng qua chen chúc ngồi sau lưng cô, học theo sự nhấn mạnh của cô cũng "Ai nha" một tiếng.

Hạ Nhất Dung tức giận, đưa tay đánh lên cánh tay anh, anh ôm cô càng chặt hơn, thấy một chén mì bị cô ăn hơn phân nửa, nước canh chỉ còn lại một chút đáng thương.

Phỏng đoán đại khái là bởi vì anh cố ý làm mì, cô có lòng muốn ăn xong, nhưng từ trước đến nay lượng cơm của cô ăn rất ít, chỉ sợ hiện tại đã no căng.

"Ăn no thì đừng ăn, làm chính sự đi?"

Hạ Nhất Dung xoay mặt trừng anh: "Anh muốn làm chính sự mới đúng”. Nhiếp

Trinh đặt đầu lên hốc vai cô, vừa cọ cọ cổ cô vừa chen về phía trước, hô hấp dừng lại trên xương quai xanh: "Không phải như em mong muốn sao, lát nữa không cần đi ra ngoài.”

Hạ Nhất Dung lúc này mới hiểu được, tức giận muốn đem đũa đánh lên cánh tay anh, sao lại giống như cô mong muốn, làm cho giống như cô mang tâm tư xấu gấp không thể nhịn.

Nhiếp Trinh ngược lại một chút không sợ, còn cố ý dùng sức đem cánh tay siết chặt, kinh mạch phồng lên, gợi cảm hữu lực.

Hạ Nhất Dung lại không xuống tay được, chỉ mắng anh một câu: "Càng ngày càng hỗn đản.”

Nhiếp Trinh cười ngã về phía sau, vòng tay nhẹ nhàng nhéo thịt bên hông cô.

Hạ Nhất Dung cũng cười, dựa lưng vào Nhiếp Trinh cảm thụ trước ngực anh phập phồng lại đột nhiên ý thức được hôm nay anh thật sự vui vẻ, cho nên ngôn ngữ cử chỉ, đều có chút tùy hứng, vừa trẻ con vừa phóng đãng.

Lại không nghĩ tới động tác của anh lại thật sự phóng đãng, tay trực tiếp luồn vào trong quần áo, một tay cầm đầu vú cô xoa xoa.

Quần áo bị tay anh keo cao cao phồng lên, anh thì chơi đùa giống như chơi bóng, vừa kéo vừa nhéo, một chút khoái cảm cũng không có.

Hạ Nhất Dung tức giận nói: "Chơi bóng đâu?"

Động tác của Nhiếp Trinh chậm lại, cười ngã xuống vai cô, vặn vẹo ý tứ của cô: "Đúng vậy, chơi bóng đấy.”

Hạ Nhất Dung vừa tức vừa xấu hổ, giãy dụa muốn đi, bị Nhiếp Trinh gắt gao giữ chặt.

Chân đạp một cái, ôm Hạ Nhất Dung ngay cả người mang ghế về phía sau.

Sờ sờ bụng cô phồng lên, vỗ nhẹ hai cái nghe thấy: "Ừm, ăn no rồi, có thể làm chính sự.”

Dứt lời liền ôm Hạ Nhất Dung lên, Hạ Nhất Dung hoảng sợ ôm chặt lấy anh, nhưng cũng có chút giật mình hiện tại anh cường tráng như vậy, dễ dàng buông lỏng chân một cái liền nâng mình lên cao.

Sờ đến cánh tay to rắn chắc của anh, Hạ Nhất Dung không khỏi mơ hồ, nhịn không được nhéo lại nhéo.

Bị Nhiếp Trinh để ý đến hành động nhỏ của cô, giống như đang đâm cô: "Thích không?” 

Hạ Nhất Dung đỏ mặt, lại nhéo một cái, chôn mình trước ngực anh: "Thích.” Nhiếp Trinh cười tươi, hôm nay anh luôn cười.

Chân đá cửa mang theo Hạ Nhất Dung vào phòng ngủ, Hạ Nhất Dung còn chưa kịp thấy rõ bố trí phòng, đã bị anh ném lên giường, ngay sau đó mình lại giống như hổ đói đập lên, khống chế lực đạo không làm hạ Nhất Dung cảm thấy đau, lại cảm giác áp bách mười phần.

Hạ Nhất Dung thuận theo vươn tay ôm lấy anh, Nhiếp Trinh tâm tình tốt, cô cũng theo trong lòng thoải mái, mơ hồ có ý nghĩ, muốn anh vui vẻ hơn một chút.

Nhiếp Trinh có chút nóng nảy, vừa hôn cổ cô vừa vén váy cô lên.

Hai cái liền đem quần áo trên người kéo tới bên hông, nghiêng đầu nhìn lại, quần lót nho nhỏ vén lên nơi đó, mông đều lộ ra nửa cái, bắp chân cô còn lưu lại một đoạn ở bên giường, hai chân dài như bạch ngọc bày ở đó, đường cong lưu loát mảnh khảnh lại không mất đi cảm giác thịt.

Anh đột nhiên xoa mạnh đầu gối cô: "Sau này mắc váy dài hơn một chút.”

Hạ Nhất Dung lười để ý tới anh, thừa dịp anh nhìn nửa người trên đùi mình nâng lên, dễ dàng từ thân anh trượt ra.

Nhiếp Trinh đưa tay không bắt được, cô đã đứng ở bên giường, váy vén lên lại cực kỳ chậm rãi rơi xuống, thân thể cô chậm rãi cúi xuống.

Học bộ dáng của anh chống đầu gối anh ra, kéo khóa kéo ra, chậm rãi nhét tay vào.

Sờ đến thịt mềm mại, cây ở giữa chậm rãi ngẩng đầu dưới ánh mắt chăm chú của cô.

Nhiếp Trinh xoay người nằm thẳng, tay gối đầu nhìn cô, cô nhẹ nhàng xoa hai cái thứ rơi xuống.

"Chơi bóng thì sao?"

Hạ Nhất Dung đẩy anh lên trên: "Đùa với anh thôi.”

Chương kế tiếp