Biển Thủ

Chương 15: Lớp học bổ sung
Hạ phó tư lệnh bận rộn rốt cục cũng nhớ tới thành tích học tập của Hạ Nghị Điền và Hạ Nhất Dung.

Hạ Nghị Lâm còn tốt, tuy rằng không đi học nhiều nhưng luôn có thể bảo trì top 10 lớp.

Hạ Nhất Dung từng ở phía sau anh xem viết mã, không chút lưu tình bị cười nhạo: "Đọc hiểu chưa?”

Nền tảng toán học và tiếng Anh của anh ấy rất xuất sắc, Hạ Nhất Dung chỉ có thể im lặng không nói lời nào.

Hạ phó tư lệnh nhìn bài toán của con gái út thật sự là đau đầu, mấy đứa con trai học tập ông cũng chưa từng quan tâm, giờ phút này đối với Hạ Nhất Dung đang chơi đùa đầu ngón tay nhìn trộm thần sắc của ông, thật sự là hết đường xoay xở.

Nhưng lần này điểm toán thất bại, như thế nào cũng không thể nói được.

Ông cùng vẻ mặt ôn hoà nói: "Có phải giáo viên nói nghe không hiểu hay không?”

Hạ Nhất Dung cắn môi ngượng ngùng cười, khóe miệng nhạt nhẽo hiện ra, biểu tình giống hệt mẹ cô khi làm nũng. Con ngươi vừa chuyển cơ trí mười phần, tiểu nữ nhi xinh đẹp làm cho Hạ phó tư lệnh trong nháy mắt không có yêu cầu, cái gì chó má toán học gì, không học cũng được.

Cô ngồi trên thảm, đặt tay lên đầu gối của ba mình, đặt cằm trên mu bàn tay.

"Con nghe không được đâu, vừa đến tiết toán liền mệt mỏi."

"Toán học thật nhàm chán nha."

Hạ Nghị Điền ở bên cạnh quay đầu:"Đó là em không có đầu óc." Theo quan điểm của ạn, toán học là môn học thú vị nhất.

Hạ phó tư lệnh đầu tiên trừng mắt nhìn Hạ Nghị Điền một cái, lại vỗ vỗ đầu Hạ Nhất Dung: "Tiểu Dung vẫn phải cố gắng đạt chuẩn, mới có thể lên trường trung học các anh nha." Tuy rằng coi như là thứ hạng đếm ngược, chuyện anh một câu, Hạ Nhất Dung vẫn có thể thăng lên trường trung học Hồng Tinh Nhất Trung.

Nhưng tâm tình Hạ Tăng Kiến có chút mâu thuẫn, lại cảm thấy con gái không thích thì mặc kệ nó, lại cảm thấy cô là người giỏi, mọi thứ đều tốt mới đúng.

Ông quyết định đem vấn đề khó khăn giao cho Hạ Nghị Lâm: "Cậu dạy thêm cho em gái cậu, lời anh nói không chừng con bé còn có thể nghe vào một chút.”

Hạ Nghị Lâm cảm thấy anh quả thực rất thương em gái: "Con có trận đấu." Anh bận rộn sứt đầu mẻ trán, sao không thấy đau lòng.

Dừng một chút, Hạ Nghị Lâm theo thói quen nghĩ đến Nhiếp Trinh: "Để Nhiếp Trinh dạy đi, cậu ấy toán học rất giỏi.”

Hạ Tăng Kiến tự mình đi nhà cách vách tìm Nhiếp Trinh hỗ trợ, Nhiếp Trinh nhìn Hạ Nhất Dung, cô lại hướng về phía anh chớp chớp mắt, cũng không biết đang tính toán cái gì.

"Vậy chú Hạ nợ cậu một ân tình."

Hạ Tăng Kiến cười to, thật sự không có ai dám ở trước mặt ông yêu cầu:"Tiểu tử ngươi!",“Toán vào top 10 lớp.”

Hạ Nhất Dung vốn chỉ muốn làm bộ, tránh thoát trận này thì thôi, dù sao ba cũng bận, chỉ sợ qua vài ngày nữa sẽ không nhớ ra chuyện này.

Kế tiếp thái độ phụ trách của Nhiếp Trinh làm cho Hạ Nhất Dung lo lắng ba có phải đã có vụ giao dịch nào hay không, khẳng định muốn đổi được chỗ tốt gì, mới hao tâm tổn sức như vậy.

Hạ Nhất Dung kêu khổ không ngừng, nào có cuối tuần cũng không cho cô nghỉ ngơi, từ sáng đến tối, hoàn toàn dựa theo thời gian nghỉ ngơi của trường mà học tập.

Ở trường còn có thể khác một chút, còn có các khóa học khác, đối mặt với Nhiếp Trinh một ngày tám tiết học, tất cả đều là toán học.

Cô vốn không muốn phối hợp, bị Nhiếp Trinh huấn luyện, oán khí sinh sôi, trực tiếp bỏ bút, không để ý hình tượng nằm sấp trên bàn.

Nhiếp Trinh dùng sách gõ lên mặt bàn: "Hạ Nhất Dung.”

Cô điếc tai ngơ ngác, nhìn chằm chằm hàng sách đầu tiên trên tủ sách đếm tổng cộng có bao nhiêu quyển.

Nhiếp Trinh rút sách bài tập của cô ra khỏi đầu, nhìn hai lần lại bật cười.

"Hạ Nhất Dung, còn bước thứ hai vì sao còn không làm?"

Cô nằm trên bàn với một loạt lý do: "Thật kỳ lạ, tại sao parabol phải có hướng lên và xuống." Tại sao trục đối xứng ở đây một lúc ở đằng kia một lúc.

Phương thức nếu đã thành lập không phải là tốt rồi sao, vì sao phải giải mấy cái này đây?

Nhiếp Trinh thở dài một hơi, trải qua mấy ngày học bổ túc, anh hiểu được đầu óc Hạ Nhất Dung căn bản không giống những người khác, cô căn bản không có tư duy toán học.

"Đây là quy định."

"Tại sao lại quy định như vậy?"

Hạ Nhất Dung quay đầu đối mặt với anh, nhìn Nhiếp Trinh cắn chặt răng, cằm càng thêm sắc bén.

"Ai quy định đây? Các nhà toán học quy định một loạt các quy tắc và sau đó đặt ra câu hỏi hóc búa cho chính mình? Tại sao họ lại nhàn rỗi như vậy?

Nhiếp Trinh gian nan đem cảm xúc kêu gào trong cơ thể qnh ấn xuống, ghét bỏ đẩy đầu cô ra, đem quyển sách bài tập nện ở trước mặt cô.

"Không có vì sao, làm theo là được."

Hạ Nhất Dung buồn rầu nói:"Nhưng em chỉ muốn biết vì sao.”

Nhiếp Trinh rốt cục quay đầu lại, không thể không đối mặt với tiểu cô nương khiến anh gần đây cảm thấy rất khó hiểu.

Tầm mắt lại không khỏi bị ngực trước của cô đặt ở mép bàn hấp dẫn.

Cô mặc một chiếc áo dệt kim màu vàng nhạt, khuôn mặt vốn trắng nõn phản chiếu cực kỳ sáng bóng.

Đại khái là xoay tới xoay lui ma sát đến trước ngực, giống như đậu đỏ nhỏ từng chút từng chút nhô lên, dưới dệt kim tỉ mỉ rất bắt mắt.

Lúc mới tới vẫn là tiểu hài tử gầy gò nho nhỏ, đột nhiên liền trở thành thiếu nữ xinh đẹp khiến người ta không thể xem nhẹ.

Nhiếp Trinh chỉ nhìn thoáng qua, liền tầm mắt hướng lên trên.

Lúc này mới phát hiện, khuôn mặt của cô cũng thay đổi rất nhiều, một cái một nụ cười sóng mắt lưu chuyển, cũng có dáng thiếu nữ độc đáo hấp dẫn.

Anh đá ghế ra khỏi thư phòng, Hạ Nhất Dung còn tưởng rằng Nhiếp Trinh rốt cục không có biện pháp bị tức giận rời đi, lắc lắc đầu cười hì hì.

Nhiếp Trinh không bao lâu liền trở về, trong tay cầm áo khoác của anh, xa xa ném về phía Hạ Nhất Dung, đem cô ngay cả người bịt kín.

"Tôi muốn bật điều hòa, cô mặc vào trước."

Cánh tay Hạ Nhất Dung vung loạn, mới cởi quần áo ra, lộ ra một cái đầu tròn vo lộn xộn.

"Nhiếp Trinh anh có bệnh a, thời tiết này liền bật điều hòa."

Nhiếp Trinh không để ý tới cô, bật công tắc điều hòa lên, trong lòng nghĩ cô mới có bệnh, bên cạnh đều là nam giới, thời tiết này còn không mặc nội y.
Chương kế tiếp