Biển Thủ

Chương 16: Anh thật ghét nó
Nhiếp Trinh rốt cục nhận ra, đối với Hạ Nhất Dung nói không rõ nguyên lý. Cô ấy luôn có vô số lý do tại sao.

Trong mắt người khác chuyện đương nhiên, cô thế nào cũng không hiểu được.

Nhiếp Trinh không còn nhẫn nại, trực tiếp ném cho cô quyển sách bài tập dày cộp, một kiến thức mấy câu.

"Không có vì sao, em cứ dựa theo phương pháp này làm."

Kẻ ngu xuẩn liền dựa theo phương pháp ngu xuẩn, mà anh còn muốn nói rõ kiến thức nghĩ là : có thể hiệu quả cao, cũng có thể giảm bớt chút gánh nặng cho cô.

Nhưng đầu óc Hạ Nhất Dung, không biết là cấu tạo gì, uổng phí tâm tư của anh một phen.

Hạ Nhất Dung cầm lấy nhìn một cái, há mồm liền:"Vì cái gì..."

Nhiếp Trinh quay đầu lại, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm cô, chờ cô nói ra chữ tiếp theo.

Hạ Nhất Dung rụt cổ lại, dịch mông cách anh một chút.

Qua rất lâu, bút trong tay Hạ Nhất Dung đều bị cô cầm nóng, cô mới đánh giá biểu tình của Nhiếp Trinh thật cẩn thận.

"Cái gì?" Anh cũng không ngẩng đầu lên, Hạ Nhất Dung oán thầm đỉnh đầu người này cũng có mắt.

Cô tủi thân:"Buồn ngủ quá, làm xong cái này có thể ngủ một chút được không?”

Hạ Nhất Dung nhìn cái đầu tôn quý của Nhiếp Trinh chậm rãi gật xuống.

Hạ Nhất Dung thật vất vả mới dựa vào hồ lô vẽ tranh làm hai đề, càng nghĩ càng không thích hợp.

Cô dùng khuỷu tay chống xuống nhìn Nhiếp Trinh, hạ thấp âm lượng: "Anh muốn cầu xin ba tôi giúp anh cái gì sao?”

Nhiếp Trinh buông sách xuống nhìn cô một cái, thần sắc tự nhiên nói: "Còn chưa nghĩ kỹ.”

Hạ Nhất Dung lắc đầu, trong mắt lộ ra giảo hoạt: "Anh nói cho em biết, nói không chừng có thể giúp anh cầu xin.”

Vậy anh cũng không cần bận tâm dạy thêm cho cô, cô cũng không cần cuối tuần còn làm bài ở đây.

Nhiếp Trinh không nói lời nào, anh đang suy nghĩ mục đích của mình rõ ràng như vậy sao khiến Hạ Nhất Dung đều nhìn ra.

Hạ Nhất Dung có chút kiêu ngạo nói: "Thật sự nha, ba tôi đối xử tốt với tôi, tôi cầu xin ông ấy cái gì ông ấy nhất định sẽ đồng ý.”

Hạ Nhất Dung rất rõ ràng thấy lúc mình nói chuyện với Hạ Tăng Kiến, cô mất mẹ từ nhỏ cũng đủ khiến ba đau lòng, hơn nữa ông đối với mẹ có nhiều năm áy náy. Tình yêu không biết còn bao nhiêu, nhưng áy náy này cũng đủ nặng nề.

Hạ Nhất Dung chưa bao giờ nghĩ dùng điểm này để yêu cầu cái gì, cô hiểu được ba cũng không dễ chịu, cô không thể coi nỗi đau của ông là lợi thế của cô.

Nói không chừng Nhiếp Trinh cảm thấy cô đáng thương, theo cô thấy nếu vậy rất dễ giải quyết.

Tất cả mọi người đều cảm thấy Hạ Nhất Dung đáng thương.

Nhưng Hạ Nhất Dung cảm thấy mình rất hạnh phúc, cô là người biết tốt xấu, cô sống rất tốt. Ba thực sự yêu mình.Mấy anh cũng coi như thương cô, cũng không có bởi vì quan hệ cùng cha khác mẹ mà cho cô sắc mặt không tốt. Mợ cũng nhớ cô, mỗi tháng gọi điện thoại, còn gửi đủ thứ quà.

Nhiếp Trinh không hề liên quan đến cô, cũng thật sự vẫn chiếu cố cô, so với các anh của cô càng giống anh hơn.

Cô đột nhiên có chút chua xót, Hạ Nhất Dung dựa vào cái gì có thể được nhiều người yêu thương trông coi như vậy, chỉ là bởi vì mẹ mất sớm cô liền đáng thương sao?

Nói như vậy, Nhiếp Trinh không phải càng đáng thương hơn. Cô có rất nhiều tình yêu, Nhiếp Trinh thì không.

Cô muốn chia sẻ tình yêu xung quanh cô cho anh.

Mu bàn tay Nhiếp Trinh đột nhiên bị sự ấm áp dịu dàng bao trùm, anh nghi hoặc ngẩng đầu, nỗi bi thương của Hạ Nhất Dung thế nào cũng không giấu được.

Cô miễn cưỡng muốn làm cho biểu tình của mình tự nhiên một chút nhưng thoạt nhìn càng kỳ quái.

Nhiếp Trinh chịu đủ loại thần sắc này, mấy năm đầu tiên trong đại viện mọi người đều nhìn anh đều như vậy.

Ann mạnh mẽ rút tay về, lòng bàn tay Hạ Nhất Dung đánh lên mặt bàn "lạch cạch" một tiếng.

"Không liên quan đến cô, làm đề của mình đi."

Thật sự là buồn cười, cho rằng chuyện gì cũng có thể lấy lý do thân tình liền được đồng ý sao?

Tình cảm gia đình và tình yêu là xiềng xích lớn nhất.

Nhiếp Trinh đã thật lâu không dùng loại ngữ khí vừa ghét bỏ vừa lạnh lùng này cùng Hạ Nhất Dung nói chuyện.

Thời gian một năm rưỡi, thời gian anh cùng Hạ Nhất Dung ở cùng một chỗ so với Hạ Nghị Lâm đều nhiều hơn.

Người mà Hạ Nhất Dung quen thuộc nhất chính là Nhiếp Trinh.

Cô biết anh có bao nhiêu chiếc áo thun đen giống hệt nhau, biết lúc anh ngồi thích đặt trọng tâm cơ thể ở bên trái, biết buổi tối anh ngủ khó khăn, trong xe lúc tan học mới là thời gian ngủ bù tốt nhất của anh.

Bất thình lình bị Nhiếp Trinh mắng một câu, Hạ Nhất Dung vừa mới phát ra đồng tình cùng trìu mến đều trong nháy mắt tiêu diệt.

Lại có chút ủy khuất, cô ý tốt muốn giúp anh, không cảm tình thì thôi, bộ dáng ghét bỏ kia là cái gì.

Hô hấp của Hạ Nhất Dung đều trở nên nặng nề, hơi dùng sức đến nổi viết chữ đều như cắt giấy.

Nhiếp Trinh nghe được mũi hừ hừ không ngừng như động vật nhỏ của cô, biết cô đại khái là bởi vì bị ạn hung dữ một câu tức giận.

Nhưng anh cũng lười quản, tất cả mọi người đều thích biểu hiện ra thương hại cùng thiện ý của mình, giống như sau khi chết có thêm một chút thiện ý là có thể lên thiên đường.

Căn bản không quan tâm những thiện ý không giải thích được này có phải sẽ đè ép anh không thở nổi hay không.

Anh đã chịu đủ loại cẩn thận quá mức rõ ràng này.

Ngoại trừ Quý gia cùng người Hạ gia, cơ hồ không có ai coi Nhiếp Trinh anh là người bình thường.

Anh đá văng ghế rời đi, Hạ Nhất Dung lại rạch mấy đường sau đó trong nháy mắt buông lực nằm lên mặt bàn.

Nhắm mắt cắn môi, tức giận cũng nói không nên lời ác độc gì.

Trong một thời gian dài trước khi đá một ghế: “Anh thực sự ghét nó."
Chương kế tiếp