Biển Thủ

Chương 18: Bắt nạt
Nhiếp Kỳ nâng chăn lên, cả người đều che lại.

Nhắm mắt lại chính là cảm giác kích thích một khắc kia, Nhiếp Trinh chỉ là bị cọ vài cái liền bắn.

Thân hình tiểu cô nương tựa hồ thật sự phát triển một chút, ngày đó nhìn thấy hình dạng vẫn còn nho nhỏ giống như đào non, hôm nay dán lên, thịt mềm nhũn so với thoạt nhìn còn có chút lớn hơn.

Nhiếp Trinh lại mạnh mẽ kéo chăn ra, đối mặt với trần nhà thở hổn hển.

Anh làm sao có thể nghĩ đến thân thể Hạ Nhất Dung.

Anh làm sao có thể suy nghĩ lung tung trong tình huống đó, thiếu chút nữa phải tự mình giải thích.

Anh suy sụp xuống giường, chân trần cởi quần, tự mình đi giặt, mới thay quần áo sảng khoái trở lại thư phòng.

Kế hoạch làm đề buổi chiều, thế nhưng chỉ làm một đề rưỡi, đề duy nhất làm ra đáp án, còn lại sai hết.

Nhiếp Trinh đem tập bài tập hợp lại ném sang một bên, nhịn không được mắng một câu: "Ngu xuẩn chết đi được.”

Hạ Nhất Dung rốt cuộc không thoát khỏi việc học bổ túc hàng ngày từ thứ Hai đến thứ Sáu và cuối tuần phải bổ sung thêm.

Cho dù cô có giả bộ đáng thương làm nũng cũng coi như không thấy, chỉ biết gõ đầu cô: "Mau viết, viết xong còn nữa.”

Ngay từ đầu là dùng ngón tay gõ, cây bút gõ, dần dần biến thành một trận quấy rối tóc, Hạ Nhất Dung hết lần này đến lần khác hất đi lại sắp xếp lại: "Anh không cần làm tóc em nữa."

Chiến thuật đề đối với Hạ Nhất Dung nói không thông đạo lý mà nói cuối cùng cũng có hiệu quả một chút, dần dần tỷ lệ chính xác cao hơn rất nhiều, cô đối với bộ công thức làm theo từng bước làm đề rất nhanh trở thành sở trường.

Nhưng Nhiếp Chuẩn muốn ra đề một chút khó khăn, cho cô một đề rẽ một khúc cua nhỏ, cô liền một đường xoay chuyển.

Sau vài lần thử, anh cũng buông tha: "Quên đi, có thể đem bài căn bản đều làm đúng đã có thể lấy điểm cao rồi.”

Cũng may sau kỳ thi tháng tiếp theo, Hạ Nhất Dung tiến bộ rõ ràng, tuy rằng còn chưa thể lấy điểm cao, thành tích toán học đã có thể xếp hạng ở trình độ giữa lớp. Tiếng Anh của cô là tốt, tổng số điểm cũng có thể được xếp hạng trong top 20.

Cô có ý liền quên hình, tối thứ sáu trước mặt Nhiếp Trinh không dám nói, trước khi đi ngủ gọi điện thoại thông báo cho anh: "Cuối tuần này em không đi học nha.”

Nói xong liền cúp điện thoại, căn bản không cho Nhiếp Trinh cơ hội cự tuyệt.

Nhiếp Trinh ngược lại biết cách nắm lấy điểm yếu của Hạ Nhất Dung, cô là con gái nhu thuận nhất.

Vì thế sáng sớm hôm sau, hơn tám giờ, điện thoại di động của cô vang lên, nhận được là tiếng nói chậm rãi mà Hạ Tăng Kiến mới có.

"Tiểu Dung có phải không đi học dạy thêm không? Vừa mới có tiến bộ cũng không thể xem nhẹ, phải kiên trì mới có thành tích nha.”

Hạ Nhất Dung đỏ mặt, cô không muốn lưu lại ấn tượng với ba là không ngoan, có chút tiến bộ liền đắc ý vênh váo, lập tức nhảy dựng lên, hết buồn ngủ, tận lực làm cho thanh âm của mình có vẻ thanh tỉnh một chút, không giống người đang ngủ nướng.

"Baba, buổi sáng con ngủ dậy, đang định đi qua."

Hạ Tăng Kiến cười ha hả: ”Vậy thì tốt rồi, ba biết Tiểu Dung hiểu chuyện nhất.”

Hạ Nhất Dung cơ hồ là bỏ cặp sách trước mặt Nhiếp Trinh, cô ở trước mặt người khác đều cười tủm tỉm nhu thuận, cũng không biết làm sao, đối với Nhiếp Trinh càng ngày càng tùy hứng.

Có lẽ là bắt nạt.

Cô chống lưng, đứng đối diện bàn: "Anh thực sự yêu cầu ba tôi những gì?"

Nhiếp Trinh không đáp, nghi hoặc: "Là Chú Hạ cầu xin tôi giúp em toán học.”

Nói như vậy cũng không tệ, là Hạ Tăng Kiến chủ động tìm Nhiếp Trinh, mới làm cho anh có cơ hội đổi yêu cầu.

Hạ Nhất Dung dù thế nào cũng sẽ không làm trái ý nguyện của ba, cô hy vọng trong mắt ba mình, cô vĩnh viễn là con gái không cần để cho ônh quan tâm.

Vào tháng 5, thời tiết trở nên nóng hơn và mặt trời đang dần nắng gắt nóng lên.

Hạ Nhất Dung trốn mặt trời chạy lên xe, trái tim xao động đang chìm đắm bên cạnh Nhiếp Trinh.

Giống như một khối băng chậm rãi bỏ vào trong nước sắp sôi sôi, lập tức im hơi lặng tiếng.

Nhiếp Trinh rất ghét ánh mặt trời, gần đây tính tình càng ngày càng xấu, lời nói cũng càng ngày càng ít, cầm quyển sách của Hạ Nhất Dung đắp lên mặt.

Hạ Nhất Dung liếc mắt nhìn anh một cái đột nhiên liền hiểu được, cho dù Nhiếp Trinh đa số thời gian đanh mặt, lúc nói chuyện với người khác rất ít khi nhìn đối phương, vẫn nhiều người thích hắn như vậy.

Bộ dạng của anh thật sự đẹp, vượt qua giới tính, đôi môi anh còn đỏ hơn nữ sinh, mỏng lại không có nếp nhắn, trên cằm còn có một vết thẹo nônh.

Hạ Nhất Dung nhớ lại ánh mắt của anh, bên trong đôi mắt hoa đào, mí mắt từ phía trên con ngươi tách ra thành hai tầng, càng đến đuôi mắt càng rộng.

Hạ Nhất Dung theo thường lệ đi theo Nhiếp Trinh làm bài tập, viết xong thì Nhiếp Trinh ném cho cô cái khác.

Cô vừa liếc mắt nhìn anh một cái, Nhiếp Trinh liền không kiên nhẫn ném sách vở lên mặt bàn: "Nhìn cái gì vậy? Viết câu hỏi đi.”

Cô ủy khuất, mấy ngày nay nhìn Nhiếp Trinh tâm tình không tốt, anh đã rất nhường cô, như thế nào cái gì cũng không làm đã bị vô cớ răn dạy.

Hạ Nhất Dung đứng lên, tay nắm thành nắm đấm đặt ở bên cạnh, hô hấp vài lần, cho dù vành mắt đỏ hồng, cũng không nói một câu, yên lặng thu thập cặp sách: "Tôi trở về viết.”

Ra khỏi cửa Nhiếp gia Hạ Nhất Dung lại càng đi càng nhanh, cơ hồ là chạy vào trong nhà, Hạ Nghị Lâm đang ở phía dưới rót nước uống, nhìn bộ dáng của cô liền gọi người lại.

Anh đi tới trước mặt Hạ Nhất Dung: "Làm sao vậy, mới sáu giờ.”

Hạ Nhất Dung ủy khuất ngẩng đầu, đã mơ hồ vẻ mặt nước mắt.

Lại hai hàng nước mắt không khống chế được lăn xuống, cô còn chưa nói cái gì, Hạ Nghị Lâm đã hiểu được.

Anh kéo Hạ Nhất Dung ngồi xuống, nước trong tay không uống, đưa tới tay cô.

"Nhiếp Trinh nổi giận phải không?"

Hạ Nghị Lâm cầm tờ giấy nghe thấy động tĩnh đưa tới, kiên nhẫn lau nước mắt cho cô, khó có được dáng vẻ anh trai này.

Anh vụng về dỗ dành: "Tiểu Dung là một cô gái tốt, không tức giận với anh ta.”

Có người an ủi, nước mắt Hạ Nhất Dung ngược lại càng nhiều, oa một tiếng khóc lên, nước mắt như vỡ đê chảy không hết.

Rút ra nghẹn: "Em đã nhường anh ấy... Anh ta, anh ta cũng vậy. Em không cần cùng anh ấy học thêm."

Hạ Nghị Lâm chưa từng dỗ dành cô gái, thấy bộ dạng này không biết làm sao, hai mặt nhìn nhau với dì Trần.

Thẳng đến khi Hạ Nhất Dung khóc nửa ngày, nước mắt cũng chảy sạch, mí mắt sưng lớn, mới ngừng khóc.

Hạ Nghị Lâm vẫn yên lặng ở bên cạnh lúc này mới mở miệng giải thích: "Em đừng để trong lòng, vừa đến lúc này cậu ta sẽ như vậy. "

Qua vài ngày, là ngày giỗ của ba mẹ cậu ấy."
Chương kế tiếp