Biển Thủ

Chương 19: Hoa cốt đóa
Tiếng hít mũi của Hạ Nhất Dung cũng ngừng lại, kinh ngạc ngồi ở đó, một lát sau lại bối rối, theo bản năng nhìn về phía Hạ Nghị Lâm.

Hạ Nghị Lâm cũng đang xuất thần, suy nghĩ của anh bị kéo dài, xa đến khi Nhiếp Trinh vẫn là lúc nhóc nhỏ.

Quá mức mơ hồ, khi đó Nhiếp Trinh giống như cho tới bây giờ chưa từng tồn tại, cậu chỉ có thể nhớ rõ một ít mảnh vỡ, cậu cùng Nhiếp Trịn nháo cùng một chỗ khóc cười, bọn họ chơi mệt mỏi chạy về phía trước chạy đến trong ngực mẹ Nhiếp Trinh, cô luôn ngồi xổm xuống một tay ôm một đứa.

Hạ Nghị Lâm trong lòng cũng có chút nghẹn, qnj không muốn nhớ lại.

Vỗ mu bàn tay em gái, lặp đi lặp lại: "Anh không đi vào trái tim cậu ấy được”

Ánh mắt Hạ Nhất Dung lại bắt đầu chua xót, nước mắt tụ lại trong vành mắt một cái thật lớn mới đập xuống.

Nước mí mắt, cô có chút mất tập trung, nhỏ giọng nói: "Em biết.”

Cô nhớ lại năm ngoái cũng là lúc này, Nhiếp Trinh không muốn dẫn cô đi học.

Trong nhà nhàn rỗi rất lâu, chỉ có chú Thúc mỗi ngày tinh thần phấn chấn đứng ở cửa chờ tiễn cô.

Lúc ấy cô còn tưởng Nhiếp Trinh sinh bệnh, đi thăm vài lần anh đều đóng cửa không thấy, Nhiếp gia gia kéo tay cô mặc dù là cười, lời nói cũng không nhiều như trước, xương cốt đột nhiên yếu đi, cả người không còn hào quang. Ngày xưa tuy rằng ông không tính là khỏe mạnh nhưng tốt xấu gì cũng là tinh thần.

Những chi tiết bị xem nhẹ này hiện tại lại nhớ lại, Hạ Nhất Dung chỉ cảm thấy đau lòng.

Cô không cách nào cảm nhận được nỗi đau mất đi người thân trong một ngày, nhưng cho dù chỉ ở bên cạnh nhìn bọn họ, nhìn bọn họ rơi vào nỗi đau vô biên lại cực lớn, nhiễm được chút cảm xúc nhỏ cũng đủ khiến người ta khổ sở.

Hạ Nhất Dung tuy rằng cũng sớm không có mẹ, nhưng cô đối với mẹ không có trí nhớ, mẹ đối với cô mà nói chỉ là một xưng hô.

Hạ Nghị Lâm tuy rằng cũng là mẹ mất sớm nhưng đó là bệnh tật, ngày một cắn nuốt sinh mệnh.

Mà Nhiếp Trinh đó là trong một đêm ba mẹ đều chết.

Nhiếp Trinh năm nay cũng không có nghỉ học, anh chỉ là mặt không chút thay đổi, cũng không nói lời nào, lên xe liền dùng áo khoác che mặt, cả người giống như cùng thế giới cắt ra.

Hạ Nhất Dung vốn tưởng rằng anh sẽ dừng học thêm một thời gian nhưng anh lại không nói gì, vẫn như thường nhìn Hạ Nhất Dung làm bài tập.

Hạ Nhất Dung vừa khổ sở thay anh, cũng sợ đụng vào mối xui xẻo. Tinh thần căng thẳng cao độ tỷ lệ chính xác rất cao, Nhiếp Trinh càng tiết kiệm được rất nhiều vô nghĩa.

Mãi cho đến cuối ngày, Hạ Nghị Lâm mới làm bộ như cái gì cũng không biết, lại đây lôi kéo Nhiếp Trinh chơi trò chơi cả buổi chiều.

Trong lúc Hạ Nhất Dung làm bài lặng lẽ đi xem, muốn biết bọn họ chơi trò gì đây, gây ra động tĩnh lớn như vậy.

Kết quả hai người này đang chơi Quyền Hoàng, Hạ Nhất Dung đều lo lắng tay cầm trò chơi trong tay bọn họ sẽ bị bẻ gãy.

Một đầm nước chết giống như Nhiếp Trinh, mới có một hòn đá nhỏ ném vào, có sóng nước gợn sóng.

Buổi tối Hạ Nghị Lâm cũng hiếm khi ngồi cùng nhau ăn cơm, anh thua trận đấu lại nói nhiều:"Khó trách Tiểu Dung mập lên, tay nghề bà nội Bạch chính là tốt nhất rồi.”

Bà nội Bạch được khen không khép miệng lại được: "Nhà con quanh năm không có ai, tay nghề tốt của dì Trần đều coi như để phí.”

Hạ Nhất Dung quay mặt đi hướng về phía Nhiếp lão gia gia: "Nhiếp gia gia, nói con mập một chút đáng yêu.”

Nhiếp lão gia gia cười ha ha, nhéo nhéo khuôn mặt rõ ràng mượt mà của Hạ Nhất Dung, mở mắt nói dối: "Nghị Lâm thằng nhóc này nói bậy, Tiểu Dung chúng ta nào béo lên, ta nhìn vẫn là thon thả đây.”

Hạ Nhất Dung lại coi như là thật, càng làm càn ăn rất nhiều.

Nhiếp Trinh tinh mắt phát hiện váy đồng phục mùa hè của Hạ Nhất Dung ngắn hơn bình thường một chút.

Ngồi trên xe cơ hồ đều không che được đùi, trên đùi thịt trắng rực rỡ một mảnh khiến người ta chú ý.

Anh tiến lại gần kéo áo khoác đồng phục của cô ra, quả nhiên phía dưới hai vòng xếp chồng lên nhau.

Hạ Nhất Dung mở tay anh ra: "Làm gì vậy.”

Tâm tư nhỏ bé bị người bắt được, vẫn có chút mất tự nhiên, kéo áo khoác xuống.

Nhiếp Trinh nói một tiếng, ngồi trở về.

Vốn không nên quản, nhịn nửa ngày vẫn không nhịn được: "Kéo cao như vậy làm gì, dứt khoát không mặc đi.”

Hạ Nhất Dung xoay người lại không để ý tới ạn, giả vờ không nghe thấy. Nhìn ra ngoài cửa sổ phát hiện Vu Anh Anh ở ven đường, cô ấn cửa sổ xe hô một tiếng.

Thân thể đều thò ra ngoài, hướng ven đường vẫy tay: "Anh Anh!”

Nhiếp Trinh duỗi cánh tay kéo cô trở về, mặt căng thẳng nhìn Hạ Nhất Dung từ dưới lên trên nhìn lại chỉ nhìn thấy cằm anh yên tĩnh.

“Ngồi xuống rồi!”

Hạ Nhất Dung yếu đuối: "Em muốn đi cùng Anh An. Nhiếp Trinh nhìn vài bước đến cổng trường, anh liếc mắt một cái: "Bây giờ không sợ phơi nắng?”

Không biết là ai vừa đến mùa hè vài bước cũng không muốn đi, xe đều phải dừng ở cầu thang mới chịu xuống xe.

Nhiếp Trinh cũng không ngăn cản cô, tài xế đã sớm ở chỗ Hạ Nhất Dung gọi, người liền chậm rãi dừng xe.

Tiểu cô nương trẻ tuổi luôn là phong cảnh đẹp nhất, huống chi cô lộ ra hơn phân nửa chân chói mắt.

Nhảy nhót, làn váy nghịch ngợm nâng lên lại rơi xuống, tuy rằng là thiết kế váy, nhưng vừa có gió thổi vẫn khó khăn lộ ra mép mông.

Nhiếp Trịm trong lòng tính toán, đây là nam sinh thứ tám đi qua lại quay đầu nhìn cô.

A, bộ dạng ngược lại rất nhanh, vóc dáng cao hơn rất nhiều, trên đùi mập một chút cũng có thêm chút thịt, không còn khô quắt như cành cây, đuôi ngựa cao cao bỏ lại phía sau, thật đúng là có chút cảm giác thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp.

Người lái xe cũng nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, anh lo lắng: "Tiểu Trinh, có nên gọi Nhất Dung trở lại hay không.”

Vẫn là xe chạy đến dưới lầu giảng dạy của cô, hiện tại trong đám người nhìn như vậy, Hạ Nhất Dung mềm mại dễ thấy như hoa cốt đóa, cũng không trách những tiểu tử đầu nhìn chằm chằm.

Nhiếp Trinh thu hồi tầm mắt, cười lạnh một tiếng: "Đi theo cô ấy."
Chương kế tiếp