Biển Thủ

Chương 22: Anh em có thể không chạm vào đầu
Chúc mừng Nhiếp Trinh và Hạ Nghị Lâm thi đại học kết thúc, mấy người trong đại viện tụ tập một đợt trong sân của bà nội Bạch.

Đại khái là đã lâu không nhìn thấy đám hài tử này tụ tập cùng một chỗ, bà nội Bạch cũng vui vẻ, bận rộn trước sau. Giống như lại trở lại khi bọn họ còn bé, cả đám đều không muốn về nhà, đều ở trong viện này chơi điên cuồng.

Hạ Nhất Dung lần đầu tiên nhìn thấy Quý Thanh Lâm mà các anh trai nhắc tới, cùng tuổi với Hạ Nghị Lâm, khí thế lại mạnh mẽ, đi về phía người kia liền tự động trở thành trung tâm.

Hạ Nghị Lâm lôi kéo anh ấy nhất định phải xin quà gặp mặt cho Hạ Nhất Dung, anh ta quay đầu lại hướng về phía Hạ Nhất Dung cười xấu xa: "Tiểu Dung đây là một tài chủ.”

Thân thể anh hơi chuyển một chút, dễ dàng né tránh sự kìm chế của Hạ Nghị Điền.

Vỗ vỗ bả vai Nhiếp Trinh xem như chào hỏi: "Nghĩ kỹ chưa? Nhiếp

Trinh gật đầu, lại nâng cằm nhìn về phía vị trí của Hạ Nhất Dung:"Nên cho một món lễ coi như quàgặp mặt”. Quý Thanh Lâm bất đắc dĩ, sải bước tới khom lưng cười nhìn Hạ Nhất Dung, viên lưu ly châu mềm mại, trắng trong giống như nhìn thấu giống như không thể.

Có người chống đỡ cô tuyệt đối không sợ, mím môi nhu thuận cười, gọi anh Quý một tiếng. Hai tay trải ra: "Cảm ơn anh Quý vì quà lễ gặp mặt.”

Quý Thanh Lâm cũng bị chọc cười, khó trách khiến người ta thích, đều giúp cô móc túi của mình.

"Anh Quý không có chuẩn bị, lần sau sẽ chuẩn bị chu đáo hơn."

Nhiếp Trinh nghe nói như vậy đi tới, vỗ vỗ đầu Hạ Nhất Dung, thay cô nhớ kỹ.

"Anh ta nuốt lời không cho liền tìm anh hai em."

Quý Thanh Lâm liếc anh nhiều hơn một cái, đã sớm nghe nói phía sau Nhiếp Trinh có thêm một người theo, ngay từ đầu cậu còn bán tín bán nghi, Nhiếp Trinh tính tình cổ quái, không dọa mấy cô con gái nhỏ khóc cũng là tốt rồi.

Hạ Nhất Dung nghiêng đầu, Nhiếp Trinh chỉ bắt được sợi tóc của cô. Anh quay mặt thấy miệng cô phồng lên, không biết lảo đảo cái gì liền bỏ chạy.

Quý Thanh Lâm trêu ghẹo anh: "Nhặt được một em gái tiện nghi liền bán tôi?" Khi còn bé, cậu ấy và Nhiếp không có em trai em gái, hai người liền coi nhau như anh em, Nhiếp Trịn vẫn hướng về phía hắn.

Hiện tại lại hướng về phía tiểu nha đầu.

Nhiếp Trinh méo miệng, chỉ nói một câu cô nhu thuận làm được việc.

Mọi người trong lúc bận rộn nướng thịt Nhiếp Trinh trốn xa, mang theo một cái ghế ngồi ở trước cửa.

Quần đau đen đơn giản cũng bị anh mặc ngắn lại, nhìn khói lửa dưới tàng cây, ghét bỏ nhăn mũi.

Hạ Nhất Dung chạy tới, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn thấy bộ dáng của Nhiếp Trinh này liền biết anh là một quỷ sạch sẽ đang trốn tránh mùi thịt nướng kia.

Anh ngước mắt lên: "Có chuyện gì vậy?"

Hạ Nhất Dung nhìn bốn phía không có người, mới nhỏ giọng nói:"Có thể không sờ đầu em không?”

Bàn tay Nhiếp Trinh theo bản năng nâng lên, năm ngón tay mở ra.

Hạ Nhất Dung há miệng, bình thường cũng không cảm thấy có cái gì, vừa rồi bị anh sờ đầu trước mặt người khác, cảm thấy cả người không được tự nhiên, giống như bị coi như động vật nhỏ.

Nhiếp Trinh lập tức hiểu được, bất thình cảm thấy có chút xấu hổ, sau lưng giống như có gai chọc không thoải mái.

Cô lớn tuổi một chút, biết chút nam nữ phòng bị, muốn tránh hiềm nghi.

Cũng đúng, qua mùa hè này chính là học sinh trung học.

Tiểu cô nương bộ dạng nhanh nhẹn thoạt nhìn ra dáng thiếu nữ coi như là con gái lớn.

Chỉ là bị cô thận trọng nhắc tới như vậy, lòng bàn tay hình như có chút ngứa ngáy.

Bàn tay bỏ của Nhiếp Trinh nắm giữ tay vịn.

"Biết rồi, lấy một củ thịt nướng cho tôi."

Hạ Nhất Dung dưới sự dạy dỗ bổ túc của Nhiếp Trinh vững vàng thi lên trường trung học phổ thông Sao Đỏ Nhất Trung.

Nhiếp gia gia cũng tự mình đẩy xe lăn tới tặng lễ vật, thuận tiện mang theo toàn bộ sách Harry Potter do Nhiếp Trinh tặng.

Hạ Nhất Dung sắc mặt không hiện ra, đè lại nhảy nhót trong lòng.

Vốn Nhiếp Trunh đáp ứng với thành tích vào trường của cô, sẽ tặng cô bộ Harry Potter đầy đủ, nhưng cuối cùng cô coi lại chỉ thi khoảng bốn trăm.

"Cám ơn Nhiếp gia gia". Cô mở hộp quà trước mặt ông là một bộ máy ảnh SONNY tinh tế, cái cô đặt một hàng trên cửa sổ.

Hạ Nhất Dung nhất thời trăm mối cảm xúc đan xen, cảm động cùng áy náy bao bọc nội tâm của cô, lão gia gia gần chín mươi làm sao có thể hiểu được chuyện này.

"Hỏi Nhiếp Trinh, nó nói con thích cái này."

Ông cười, da trên mặt đều nhăn lại cùng một chỗ, răng thưa thớt lộ ra, rõ ràng nói chuyện cũng không rõ lắm, lại còn cố ý vì cô chuẩn bị lễ vật.

Hạ Nhất Dung đột nhiên nhớ tới ông ngoại của mình, ôm lấy Nhiếp lão gia gia, thật lòng lại nói một câu: "Cám ơn gia gia.”

Cô lau đi khóe mắt nóng bỏng, ngồi bên chân Nhiếp lão cùng ông nói chuyện phiếm.

Cuối cùng, vẫn không nhịn được hỏi: "Niếp Trinh khi nào trở về ạ."

Nhiếp Trinh đi hơn mười ngày, Hạ Nghị Lâm lại đi ra ngoài, hình như gần đây anh làm một phòng làm việc, thi đại học kết thúc lại càng thêm bận rộn.

Hạ Nhất Dung cảm thấy mình là người nhàn rỗi nhất trên thế giới.

Mùa hè oi bức sợ tới mức cô một bước cũng không dám ra, không biết trong lòng thầm mắng Nhiếp Trinh bao nhiêu câu.
Chương kế tiếp