Biển Thủ

Chương 21: Không khóc
Vương Tự căn bản không để ý tới Minh Châu, họ Hạ thì như thế nào, chỉ cần Hạ Nhất Dung làm bạn gái của hắn, hết thảy vấn đề cũng không thành vấn đề.

Hạ Nhất Dung cố gắng bỏ qua xúc cảm trên tay, cô không thoát khỏi cũng không tốn sức nữa.

Nâng mí mắt lên, trong mắt lại không có một tia bối rối:"Nếu cậu cứ tiếp tục như vậy, có tin ngày mai sẽ không gặp được ở trong trường."

Trên mặt khẩn trương không hiện ra, trong lòng lại trống rỗng không ngừng, Hạ Nhất Dung cũng sẽ uy hiếp người khác. Nhưng cô lại sợ uy hiếp sẽ càng kích thích thiếu niên phản nghịch này.

Hạ Nhất Dung nhìn đồng hồ phía trước phòng học, chậm chậm chuyển động, cô chỉ muốn xoay nhanh một chút rồi nhanh lên, Nhiếp Trinh không đợi được cô nhất định sẽ đến lớp tìm.

Cô dần dần bình tĩnh lại, bất giác bắt chước ánh mắt Nhiếp Trinh nhìn người.

Vương Tự suy nghĩ trong chốc lát, căn bản không coi trọng: "Không đi học đổi lấy cậu làm bạn gái của tôi cũng đáng rồi."

Hắn khẽ nâng cằm Hạ Nhất Dung lên, cau mày: "Chậc chậc, ngã đỏ rồi."

Hạ Nhất Dung tránh về phía sau, sau gáy lại bị hắn khống chế, vẻ mặt hắn yêu thương, muốn dùng ngón cái lau đi màu đỏ chói mắt kia. Cưng ngoan một chút cũng sẽ không ngã.”

Hạ Nhất Dung chỉ cảm thấy ghê tởm, sao những nam sinh khác lại như vậy.

Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, dùng hết sức mạnh toàn thân cố gắng tránh ngón cái của hắn: "Bỏ tay bẩn của ngươi ra!”

Mèo con cũng giống như đùa giỡn sẽ trở nên ác độc, một chút lực uy hiếp cũng không có.

Vương Kỳ ngược lại cảm thấy thú vị, cười quay đầu lại nói với người bên cạnh: "Tức giận rồi.”

Ngón tay đổi thành lòng bàn tay vuốt ve.

Hạ Nhất Dung nhắm chặt mắt lại, cảm giác khuất nhục bỗng nhiên sinh ra, sự trấn định của cô cũng sắp vỡ ra, cô cắn chặt môi không muốn rơi nước mắt trước mặt đám người này.

"Lão tử nhìn xem là nhỏ này không có mắt."

Thanh âm của Triệu Ân Vũ.

Hạ Nhất Dung vừa mở mắt ra đã thấy Triệu Ân Vũ đá mở cửa phòng học, trong tay còn cầm bóng rổ, cả người mồ hôi nhừ.

Đúng rồi, Triệu Ân Vũ sau giờ học luôn thích chơi bóng một lát rồi mới về nhà.

Anh ta mập mạp đô đô cũng hoàn toàn không thua khí thế, bước hai bước tới liền đánh Vương Tự.

“Tiểu tử ngươi đầu óc hỏng rồi?”

Đứng trên bàn, vừa thấp vừa mập, lại giống như một tiểu bá vương.

Vương Kỳ lui hai bước, cũng không dám cùng Triệu Ân Vũ hướng về phía trước nhưng cũng không chịu bỏ qua cơ hội tốt này.

"Anh Vũ, tôi thích Hạ Nhất Dung, đang cầu xin cô ấy làm bạn gái tôi.”

Triệu Ân Vũ giống như nghe thấy trò đùa không thể tin được, đánh giá anh từ đầu đến chân:"Lúc có người đi đến sân bóng rổ nói cho tôi biết, tôi còn muốn nói có người chán sống, mày cũng không nhìn chính mình.”

Anh ta đập bóng rổ, quả bóng nhảy vài lần trước mặt Vương Tự.

"Mày cũng xứng?"

Nhiếp Trinh đút túi từ cửa sau tiến vào, đầu tiên là chậm rãi nhìn lướt qua một vòng.

Cười lạnh một tiếng.

Hạ Nhất Dung theo ánh mắt mọi người quay đầu nhìn qua, nhìn thấy miệng anh nhếch mũi nhăn lên liền muốn khóc ra.

"Nhiếp Trinh..."

Anh nghiêng đầu, tựa hồ ghét bỏ ngữ điệu nói chuyện của cô. Đáng thương trông giống như thế nào.

Triệu Ân Vũ đứng trên bàn, từ trên cao nhìn xuống.

"Anh bây giờ tới có ích lợi gì?" Một bộ dáng lão tử đã thanh lý tốt chiến trường.

Nhiếp Trinh không để ý tới cậu ta, đi lên trước nắm cằm Hạ Nhất Dung nhìn trái nhìn phải.

Bàn bị đá văng ra, liên tiếp đụng vào người Vương Dư.

Hắn ngay cả động cũng không dám động đậy. Triệu Ân Vũ tuy rằng thân phận khó làm một chút nhưng lại là bạn bè cùng trang lứa, bản thân cũng không có lực uy hiếp gì.

Nhiếp Trinh lớn tuổi hơn bọn họ, vóc người cao hơn một đầu, lại là người u ám cổ quái nhất trong truyền thuyết, đến trước mặt anh còn chưa nói gì đã tự mình chủ động hạ mình.

Không phải không biết Hạ Nhất Dung đều là cùng Nhiếp Trinh đi học tan học, hôm nay thật vất vả mới gặp được cô một mình, cơ hội tốt khó có được, hắn cho dù có chút băn khoăn cũng muốn thử một phen.

Chỉ cần Hạ Nhất Dung đáp ứng làm bạn gái của hắn, cái gì cũng không sợ.

Xương đầu gối của Vương Dư bị đụng trúng, chịu đựng đau một bước không di chuyển.

Nghe Nhiếp Trinh hỏi: "Tên gì?"

Không nhận được câu trả lời, Nhiếp Trinh lại quay đầu, mặt không chút thay đổi lại làm nam sinh lòng run rẩy nhìn chằm chằm anh.

"Hỏi mày tên gì". Ngữ khí nhàn nhạt, nói những lời không thể bình thường hơn.

Vương Dư cũng không dám trả lời.

Triệu Ân Vũ lườm một cái, nhảy xuống: "Hắn tên là Vương Dư.”

Nhiếp Trinh gật gật đầu, nhìn mấy nam sinh bên cạnh Vương Dư: "Bọn họ đâu? Những người đó sợ đến mức chân mềm nhũn, lắc đầu lắc đầu: "Không liên quan đến chúng tôi.”

Nhiếp Trinh cùng Triệu Ân Vũ đều quay đầu nhìn về phía Hạ Nhất Dung, cô cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng không trách được bọn họ.

"Không liên quan đến bọn họ."

"Ừm."

Chờ bọn họ rời đi, Triệu Ân Vũ mới vẻ mặt kiêu căng đối với Nhiếp Trinh:"Anh phải cảm tạ tôi."

“Ừm, cám ơn."

Triệu Ân Vũ há to miệng, không còn lời nào để nói, nửa ngày mới dậm chân bỏ chạy.

Nhiếp Trinh kéo bàn của Hạ Nhất Dung trở về ngay ngắn, trên mặt đất rải rác những ngôi sao giấy.

Cô chỉ vào mặt đất ủy khuất không chịu nổi:"Ngôi sao.”

Nhiếp Trinh nghi hoặc liếc mắt nhìn cô một cái, Hạ Nhất Dung oa oa một tiếng khóc ra.

Nhiếp Trinh đứng ở đó thờ ơ, thấy cô càng khóc càng thương tâm, mới đi hai bước sờ sờ đầu cô.

"Không khóc."
Chương kế tiếp