Biển Thủ

Chương 3: Nấm
Mắt thấy mùa hè sắp qua đi, thủ tục nhập học của Hạ Nhất Dung cũng chuẩn bị sắp xong.

Trường Hồng Tinh Nhất Trung, hơn phân nửa con cháu cơ quan thành phố Bắc Kinh đều học ở đó nhưng phần lớn là học sinh nhờ vào gia thế.

Hạ Nghị Lâm vừa mới lên lớp còn Hạ Nhất Dung chen chúc vào lớp hai.

Tài xế của Tư lệnh chúc mừng ngày khai giảng đã đích thân đưa đến trường.

Hạ Nghị Lâm lại càng bị nhắc nhở dặn dò: “Chiếu cố tốt Hạ Nhất Dung.”

Áo khoác đồng phục học sinh Hạ Nghị Lâm khoác lên khuỷu tay, lười biếng mang theo Hạ Nhất Dung đi về phía trước, đi không được mấy bước: "À, tòa nhà màu đỏ bên kia, đều là trung học cơ sở.”

Cũng mặc kệ Hạ Nhất Dung nghe hay không nghe rõ ràng, xoay người rời đi.

Tuy rằng phần lớn thời gian ở nhà, ngoại trừ mỗi dì Trần mới có thể nhìn thấy lão Miêu ca, hai tháng nghỉ hè hai người nói chuyện không quá mười câu.

Hạ Nhất Dung biết quan sát sắc mặt nhất, biết vị anh Miêu này thích làm việc của mình, ở nhà cũng không muốn nói nhiều, chứ đừng nói là phản ứng với cô.

Tuy rằng rất là xa nhưng vẫn phải tự đi về phương hướng kia.

May mắn thay, lớp học được tìm thấy một cách suôn sẻ.

Có giáo viên đứng ở cửa, vừa thấy cô đến tươi cười nghênh đón.

“Là Hạ Nhất Dung đúng không?”

"Chào cô, hôm nay em là Hạ Nhất Dung mới chuyển tới."

Đứng đắn cúi đầu, ngược lại khiến giáo viên hoảng sợ.

Đám con nít trong trường này, người nào không phải kiêu ngạo cũng kiêu căng, hiếm khi có một người hiểu biết.

Nhớ tới đám học sinh mình hỏi thăm lúc trước, trong lòng nghĩ cũng khó trách.

Gật gật đầu dẫn Hạ Nhất Dung vào phòng học, tiếng ồn ào yên tĩnh lại.

"Học kỳ này trong lớp chúng ta chào đón một học sinh mới."

Cô giáo nhìn lướt qua một vòng, nhìn học sinh phía dưới đều chú ý, mới chậm rãi mở miệng.

"Sau này tất cả mọi người đều là bạn học tốt, phải giúp đỡ lẫn nhau."

"Nào, tự giới thiệu."

Hạ Nhất Dung lại quy củ cúi đầu: "Xin chào mọi người, tôi là Hạ Nhất Dung, năm nay mười bốn tuổi.”

Giọng không mang giọng Bắc Kinh lại khiến các bạn cùng lớp tò mò.

"Phương Nam!" "Không phải của Bắc Kinh a ~" "Haha, người miền Nam nói như thế này à!”

Chọc Hạ Nhất Dung đến đỏ mặt, khi còn bé mợ luôn khen giọng cô mềm nhũn, là đặc trưng của phía Nam, anh em họ trong nhà cũng luôn thích trêu chọc để cô nói chuyện, cầu xin Hạ Nhất Dung nói thêm vài câu dễ nghe cho bọn họ nghe.

Cô chưa từng cảm thấy ngữ điệu nói chuyện của mình có vấn đề, rõ ràng lúc trước ở nhà ông ngoại, mọi người đều rất thích nghe cô nói chuyện nha.

Giáo viên sắp xếp cô ấy ngồi ở giữa vị trí cửa sổ.

Ngồi cùng bàn là một cô gái tóc đuôi ngựa, nhìn thấy cô mỉm cười ngọt ngào, lại không ngờ vừa ngồi xuống, ghế đã bị người phía sau đá hai cái.

Hạ Nhất Dung quay đầu lại nhìn một nam sinh mặt tròn mập mạp.

"Người nhà họ Hạ?"

Hạ Nhất Dung gật đầu, đây không phải là nói nhảm sao.

Cậu bé thấy cô rõ ràng không hiểu ý mình, nằm sấp trên bàn, kề sát hỏi: "Tôi nói là Hạ gia trong đại viện sao? Hạ Nghị Điền là anh trai cậu?”

Hạ Nhất Dung lúc này mới hiểu cậu ta muốn hỏi: "Đúng, anh ấy là anh hai của tôi”. Cô ngồi ngay ngắn lại, lớn tiếng nói chuyện.

"Giang Thần, là con gái riêng của Hạ gia kìa!"

Trong phòng học yên tĩnh người được gọi là Giang Thần trả lời: "Bộ dạng còn rất đẹp!”

Hai người nhìn nhau cười rộ lên.

Bạn cùng bàn của Hạ Nhất Dung tựa hồ bị dọa sợ, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Hạ Nhất Dung.

Hạ Nhất Dung cười cười với cô, quay đầu thu dọn cặp sách.

Tay có chút không khống chế được run rẩy, con gái riêng, khi nào cô trở thành con gái riêng?.

Đúng rồi, mẹ cô còn chưa chính thức gả tới đã qua đời, chính mình lại luôn được nuôi ở nhà ông ngoại.

Nhưng ở Từ gia, cô cũng được yêu thương mà.

Sao đến đây lại trở thành con gái riêng của Hạ gia.

Dường như mọi người rất tò mò về thân phận con gái riêng của cô, trong giờ học cũng có thể nghe thấy những lời bàn tán nhỏ và đánh giá không che giấu.

Hạ Nhất Dung chỉ coi như không nghe thấy, vùi đầu vào cánh tay ngủ say.

Thật dễ dàng để vượt qua việc phát sách và họp lớp, giáo viên để cho tất cả mọi người dọn lớp.

Nhiệm vụ Hạ Nhất Dung là lau kính.

Cô và bạn cùng bàn của cô một bên trong một bên ngoài.

Lại còn có một vết bẩn rõ ràng dùng sức thế nào cũng không lau sạch được.

Bạn cùng bàn gõ cửa sổ, thở một hơi lên cửa kính, ý bảo Hạ Nhất Dung học theo.

Vì thế hai người cách một khối thủy tinh mặt đối mặt hà hơi.

Sương trắng trong nháy mắt bịt kín thủy tinh lại nhanh chóng tiêu tán, lộ ra khuôn mặt tươi cười của hai cô gái.

Bạn cùng bàn rất nhanh chạy vào: "Tớ tên là Vu Anh Anh, cậu gọi tớ là Anh Anh là được rồi!”

Hạ Nhất Dung cười trả lời: "Tớ tên là Hạ Nhất Dung, người trong nhà gọi là Tiểu Dung.”

Anh Anh khoác tay cô: "Tiểu Dung cậu đi xe mấy về nhà, lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau đi bến xe buýt?” Hạ Nhất Dung mặt có lúng túng trả lời: "Tớ có người chở về.”

Vu Anh Anh lúc này mới nhớ tới, vị bạn cùng bàn mới này ở trong quân khu.

Hạ Nhất Dung nhìn Vu Anh Anh hình như không cao hứng lắm, vội vàng nói:"Vậy ngày mai tớ sẽ cùng cậu đi bến xe buýt.”

Vu Anh Anh nào không biết trong quân khu đi ra, mỗi người đều là người trong nhà phái xe tới đón, trước đó còn gặp qua mấy lần cảnh vệ viên có súng đưa đón.

Cô thân mật lắc lắc cánh tay Hạ Nhất Dung: "Tớ biết rồi, cậu cũng không biết đi xe buýt a.”

Hạ Nhất Dung và Vu Anh Anh ở cổng trường nói lời tạm biệt.

Cô đợi nửa ngày cũng không thấy bóng dáng Hạ Nghị Lâm, đang không biết như thế nào.

Một chiếc xe cờ đỏ đậu ở phía trước.

Cửa sổ phía sau hạ xuống, nhìn cô một cái.

"Anh trai em đi rồi, để anh đưa em về."

Hạ Nhất Dung không biết vì sao nhìn thấy người này liền nghĩ đến hai chữ "âm u", hơn nữa ý thức phòng bị người xa lạ cũng có cơ bản, khiến cho cô lui về phía sau hai bước.

Cô tinh mắt nhìn thấy lông mày chàng trai nhíu lại.

Đang muốn rút chân chạy như điên để có thể đuổi kịp Vu Anh Anh hay không, đã thấy tài xế vòng đầu xe qua đậu trước mặt, cô hơi cúi đầu.

"Hạ tiểu thư, tôi là Nhiếp gia cách vách Hạ gia, thiếu gia nhà tôi Niếp Trinh cùng anh con đều lớn lên cùng nhau."

Hạ Nhất Dung nhìn bả vai trên vai ông ấy, đúng là cảnh vệ không sai nhưng vẫn không dám buông lỏng cảnh giác.

Nam sinh ngồi ghế sau không kiên nhẫn nhìn cô một cái, giống như trách một tiếng "phiền toái", ngón tay nhanh chóng ấn điện thoại di động, gọi điện thoại.

"Em cậu sợ tôi bắt cóc đem bán."

Bàn tay thon dài vươn ra đưa cho Hạ Nhất Dung.

Cô tiếp nhận, bên tai là tiếng Hạ Nghị Lâm kèm theo tiếng bàn phím bùm bùm.

"Tôi không rảnh cùng em trở về, về sau đều ngồi xe Nhiếp Trinh!"

Hạ Nhất Dung nghi hoặc: "Sau này?”

Bên kia dừng một chút, tiếng tạp âm dần dần nhỏ.

"Đừng để ba cùng anh hai biết, ở trường học có việc liền tìm Niếp Trinh."

Tay Hạ Nhất Dung cầm điện thoại di động dần căng lại, ở cùng một chỗ với người xa lạ, cô tình nguyện ngồi xe buýt về nhà.

Cửa xe mở ra, Nhiếp Trinh cầm điện thoại di động từ bên tai cô, không biết Hạ Nghị Lâm lại nói gì với anh.

Hạ Nhất Dung chỉ nghe anh nổi giận đùng đùng: "Hạ Miêu, cậu muốn chết sao?”

Sau khi cúp điện thoại, anh ta cầm điện thoại di động trong tay xoay vài vòng, cúi đầu nhìn Hạ Nhất Dung, khí tức lan cả người càng ngày càng nặng.

Không sai, thật sự là âm trầm khiến Hạ Nhất Dung sợ tới mức rụt cổ.

“Phiền toái!”

Lần này chữ phiền toái là thật sự nghe được.

"Lên xe!"
Chương kế tiếp