Biển Thủ

Chương 88
Không bao lâu Chu Thiếu Du liền bưng chén rượu tới, trước tiên kính Nhiếp Trinh, lại kính Hạ Nghị Lâm.

"Nhiếp ca, Hạ Miêu ca."

Sau khi chào hỏi, tay cầm chén mỉm cười, Hạ Nghị Lâm liếc mắt nhìn Nhiếp Trinh một cái, cho rằng anh thật sự là muốn kết giao với con trai của vị thị trưởng trẻ tuổi nhất này, cũng bưng ly trong tay nâng lên một chút.

Lại không uống thả xuống.

Nhiếp Trinh khoanh tay nhìn cậu ta, trong lòng Chu Thiếu Du có chút xù lông, hắn tuổi còn nhỏ, chưa tốt nghiệp trung học, cho dù trong nhà hiện tại đang hiển hách, hắn cũng không dám nhảy nhót trước mặt đám người trong đại viện này.

Bọn họ luôn bảo vệ khuyết điểm nhau, cho dù nghe qua chút tin đồn nhưng Chu Thiếu Du biết, khi chân chính chạm đến lợi ích thống nhất của loại gia đình này, bọn họ rất đoàn kết. Dù sao quân quyền hiện tại vẫn bị những gia đình này nắm chặt trong tay.

Hắn giật nhát lại nâng ly rượu trước mặt Nhiếp Trinh một chút, có ý không phải Giang Phường nói tới mời Nhiếp Trinh chén rượu sao, hắn cho rằng chào hỏi tốt rồi.

Nhưng Nhiếp Trinh bộ dáng này khiến Chu Thiếu Du có chút xấu hổ, chỉ cảm thấy áo len trên người đều ướt đẫm mồ hôi.

Lại có người đẩy cửa tiến vào, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn qua.

Sống lưng Chu Thiếu Du vừa buông lỏng, lại trong nháy mắt căng thẳng.

Nhiếp Trinh đứng lên, vỗ vỗ vai hắn: "Đến là được, học sinh trung học đừng uống rượu.”

Chu Thiếu Du ngây ngẩn cả người, chén rượu trong tay giơ cũng không được.

Là Hạ Nghị Dương với Hạ Nghị Điền cùng Quý Thanh Lâm tiến vào.

Giang Phường theo hướng Nhiếp Trinh, Hạ Nghị Lâm bên này, trong phòng rõ ràng vừa rồi ồn ào như vậy, bây giờ đều rón rén.

Quý Thanh Lâm trực tiếp ngồi bên cạnh Nhiếp Trinh, nhìn Chu Thiếu Du đứng trước mặt có chút câu nệ.

"Đây là?"

Nhiếp Trinh vỗ vỗ vị trí bên kia để Chu Thiếu Du ngồi xuống.

"Con trai thị trưởng Chu, tôi nghe nói ở cùng lớp với Giang Thần, Tiểu Dung, gọi tới hỏi một chút."

Quý Thanh Lâm liếc hắn một cái, cái gì mà "Giang Thần, Tiểu Dung", "Tiểu Dung, Giang Thần" mới đúng.

Anh có một ngày đi đại viện tìm Nhiếp lão gia gia hỏi chút chuyện, thấy tiểu cô nương kia từ phòng Nhiếp Trinh đi xuống, sau khi chào hỏi, giống như con thỏ nhỏ nhảy nhót chạy đi.

Chu Thiếu Du tích cực nói tiếp: "Vâng, cùng Giang Thần, Hạ Nhất Dung đều ở cùng một lớp. Em là lớp trưởng.”

Nhiếp Trinh nhìn hắn: "Lớp trưởng sao? Không tồi, lớp trưởng tốt, cậu có thể giúp chúng tôi coi chừng, đừng để cho người có chút không biết ý chạy tới quấy rầy hai người bọn họ."

Giang Phường đi tới, thêm một câu: "Đúng vậy, Giang Thần nhà tôi luôn cảm thấy con bé có khó khăn, anh giúp tôi trông chừng con bé.”

Chu Thiếu Du gật đầu nhưng căn bản không dám nói Giang Thần thích mình, mình thích Hạ Nhất Dung.

Trong lòng cậu ta im lặng nghĩ “Chỉ cần cùng bọn họ làm tốt quan hệ, lại thổ lộ với Hạ Nhất Dung, có quan hệ này, Hạ Nhất Dung không chừng liền đồng ý.”

"Giang Thần còn tốt, Hạ Nhất Dung không nói chuyện với em."

Lời này của hắn trước tiên hướng về phía Nhiếp Trinh, lại duỗi đầu nhìn về phía anh em Hạ gia.

Hy vọng có thể nhận được một câu "Cứ tiếp tục để cho Tiểu Dung quen thuộc với cậu.”

Vậy mà anh em Hạ gia không ai để ý tới cậu ta, Nhiếp Trinh lại xoay chén rượu, cười nhấp một ngụm.

Hạ Nhất Dung nghe thấy tiếng xe trong viện, nhảy nhót xuống lầu, thấy các anh trai cùng nhau trở về, cách xa liền khoa trươn bóp lấy mũi: "Những tên sây rượu."

Một giây sau Nhiếp Trinh cũng vào cửa.

Ngón tay cô nghiêng một cái, có chút tức giận: "Bốn người nghiện rượu.”

Chu Thanh Ân biết hôm nay là chuyện gì, lúc trở về liền phân phó người nấu canh tỉnh rượu, thấy Nhiếp Trinh cũng vào, cười trộm nhìn Hạ Nhất Dung một cái.

"Nào, canh tỉnh rượu đã sớm chuẩn bị xong cho các cậu, tiểu Trinh cũng uống rồi trở về."

Hạ Nhất Dung không nói một tiếng, đi theo vào phòng bếp bưng canh tỉnh rượu.

Chu Thanh Ân từ trong tủ lấy ra một cái bát sứ vàng trắng đặt ở trước mặt Hạ Nhất Dung: "À, Tiểu Trinh ở nhà chúng ta quen thuộc quá.”

Hạ Nhất Dung tức giận, nhỏ giọng oán giận: "Chị dâu!”

Chu Thanh Ân cười ha ha, cảm thấy trêu chọc con bé rất thú vị, tình ý tràn đầy đều chất đống ở trong mắt, còn tưởng rằng người khác nhìn không ra, ở trước mặt người ta giả bộ đứng đắn.

Cô vừa múc canh vừa nói: "Anh em nói đầu óc các em có phải đều làm bằng gỗ hay không, thế nào cũng không nhìn ra được.”

Hạ Nhất Dung nghĩ thầm, đại khái là bởi vì sau khi cô đến đây vẫn luôn đi theo phía sau Nhiếp Trinh, đi học tan học đều là Nhiếp Trinh đưa đón vài năm, các anh trai nhà mình sớm đã quen với sự thân cận giữa hai người bọn họ.

Một ngày nào đó cô cùng Nhiếp Trinh nói ra quan hệ của bọn họ mới có thể kỳ quái.

Tửu lượng của Hạ Nghị Lâm không tốt, uống một chút liền say rõ ràng, chỉ vào chén Nhiếp Trinh nói: "Sao chén của cậu lại không giống, chén của tôi.”

Hạ Nhất Dung nói lại người nghiện rượu: "Lần trước ăn cơm ở nhà là chúng ta tự mình mang đến.”

Nhiếp Trinh uống hai ngụm đi xuống, anh sao không nhớ rõ mình đến ăn cơm còn đặc biệt mang theo một cái chén.
Chương kế tiếp