Biển Thủ

Chương 89: Dâu tây
Chờ mấy tên tửu quỷ đều nghỉ ngơi, Hạ Nhất Dung mới nhẹ nhàng mở cửa ban công, định nhìn Nhiếp Trinh một cái, hôm nay anh vừa vào phòng mặt liền đỏ bừng, không biết uống bao nhiêu.

Kết quả vừa xoay người đã bị vòng vào một cái ôm lạnh như băng.

Cô hét lên, Nhiếp Trinh cười hì hì che miệng cô lại.

Nhìn con ngươi kinh hồn bất định của cô, trong đêm tối trợn tròn, anh coi như đùa giỡn thành công, vui vẻ giống như một đứa trẻ: "Anh sợ hãi sao, anh biết em sẽ đến tìm anh, ở đây chờ em đấy.”

Hạ Nhất Dung tức giận đỏ mặt, đột nhiên đẩy cánh tay thoát ra, cô thật sự sợ tới mức gần chết.

Nhiếp Trinh lại nói: "Bình thường thấy em nói chuyện nhẹ giọng chậm rãi, âm thanh dọa cũng không nhỏ.”

Thỉnh thoảng anh quay đầu lại, tuy rằng vừa rồi chính mình bịt miệng Hạ Nhất Dung lại nhưng tiếng kêu lúc đầu của cô thật sự rất lớn, khẳng định có người nghe được.

Chờ Hạ Nhất Dung bình tĩnh trở lại, vừa muốn đối với người say này tức giận, lại phát hiện áo khoác của anh đều đông cứng lại giống như tảng đá, không biết đã đứng bên ngoài bao lâu.

Cô liếc nhìn anh liền kéo vào phòng.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, là tiếng chị dâu: "Tiểu Dung, có chuyện gì vậy?”

Cô đoán chắc chắn không sao, bí mật ban công cô đã sớm phát hiện ra nhưng Hạ Nghị Dương đang ngủ say bừng tỉnh, nhất định phải tới đây nhìn một cái, Chu Thanh Ân sợ anh đụng phải tiểu tình nhân, chỉ có thể để anh lại chính mình đi một chuyến.

Hạ Nhất Dung ngữ khí cứng ngắc: "Không có gì đâu chị dâu, nhìn thấy một con sâu nhưng em đánh chết rồi."

Chu Thanh Ân giấu cười: "Không có việc gì là tốt rồi, là một con sâu lớn đúng không, chị đi nói cho anh em yên tâm.”

Khi cô nói đến "sâu lớn" cố ý tăng thêm ngữ điệu, Hạ Nhất Dung mặt đỏ bừng, chỉ đem tức giận đều phát tiết trên người Nhiếp Trinh.

Vừa mới thoát khỏi vòng tay Nhiếp Trinh lại bị anh bắt về, anh uống rượu bước chân không vững, trong lúc xô đẩy hai người đều ngã xuống giường.

Hạ Nhất Dung đẩy anh: "Về phòng anh quậy phá đi.”

Nhiếp Trinh ôm lấy eo cô vòng trước ngực, cô mặc áo len dệt kim rộng thùng thình, dưới cổ có một mảng da thịt lớn lộ ra bị mái tóc cứng mà thẳng của anh gãi ngứa.

Làn da của cô mỏng nên đỏ lên một mảng.

"Hôm nay gặp Chu Thiếu Du."

Hạ Nhất Dung rốt cục không hề lộn xộn nữa, yên lặng bị Nhiếp Trinh ôm.

Đợi hồi lâu cũng không thấy anh nói câu thứ hai, hô hấp phả xuống dưới xương quai xanh, ấm áp lại ẩm ướt.

"Lớn lên cũng được, người cũng hiểu chuyện."

Hạ Nhất Dung gãi gãi lòng bàn tay anh: "Em không đáp ứng cậu ấy đi ra ngoài chơi.”

Nhiếp Trinh cắn vào mảnh da dưới xương quai xanh của cô, hầu như không có thịt, lập tức từ trong miệng trượt ra.

Anh hừ hai tiếng, ngồi dậy đem Hạ Nhất Dung đặt ở dưới thân, đem cổ tay cô đè lên trên.

Lấn trên người, nói những lời hung tợn nhưng ngữ khí lại nhẹ nhàng: "Em dám đồng ý, hửm?”

Uống say rượu, chữ đều có chút mơ hồ trong miệng, nghe như làm nũng.

Hạ Nhất Dung đột nhiên tâm hóa thành một vũng nước, trên người anh lạnh lẽo cũng bị sưởi ấm áp.

Cô đưa tay ôm lấy eo anh.

Không biết xuất phát từ tâm lý gì: "Anh nói xem nếu em yêu một mình anh trong đời này, em có phải hơi thiệt thòi không?"

Đầu óc Nhiếp Trinh bị rượu làm tê liệt, suy nghĩ một chút mới hiểu được ý tứ của cô.

Ngón tay kẹp lấy eo cô, Hạ Nhất Dung sợ ngứa, cười khanh khách tránh sang một bên.

Nghiêm túc thảo luận với anh: "Anh ngẫm lại đi, nếu như em thật sự đến chết cũng chưa từng thử yêu đương với người khác, chỉ ở bên anh..."

Cô còn chưa dứt lời, Nhiếp Trinh nâng mặt cô nhéo hai bên má một chút.

"Cái này muốn cùng anh cả đời đến chết?"

Hạ Nhất Dung đẩy anh, Nhiếp Trinh đột nhiên buông lỏng tay chống hai bên cô, cả người đè lên.

"Em không thiệt thòi, không muốn thử người khác."

"Nếu em muốn thử, anh có thể thả em đi thử, dù sao đến cuối cùng anh khẳng định em cảm thấy những người khác đều không tốt bằng anh."

Hạ Nhất Dung hít mũi xuống, vùi ở cổ Nhiếp Trinh.

Anh nghiêng đầu: "Có chuyện gì vậy?"

Hạ Nhất Dung lắc đầu.

Nhiếp Trinh chưa bao giờ nói qua những lời như vậy, anh chưa từng tự phụ bá đạo như vậy.

Anh chủ động cách ly mình với bên ngoài, Hạ Nhất Dung biết, là bởi vì người khác không tự chủ được thương hại anh khiến anh không thoải mái.

Nhưng gần đây anh thay đổi rất nhiều, Hạ Nhất Dung bức bách mong muốn nhìn xem Nhiếp Trinh có thể trở về bá vương nghịch ngợm như miệng người khác nói hay không.

Nhiếp Trinh một lần nữa cắn vào da dưới xương quai xanh của cô.

Ngậm lại liền trượt ra.

Hết lần này đến lần khác, không chịu thua mà vui vẻ không biết mệt mỏi.

Anh lại đột nhiên ngẩng đầu, nghi hoặc: "Khi nào em đến nhà ăn cơm còn mang theo một cái bát?”

Hạ Nhất Dung cười: "Anh không biết sao? Đó là bát em dùng để uống canh ngân nhĩ ở nhà cậu, lần đó đến Nam Kinh mang về, một bộ hai cái là em dùng từ nhỏ đến lớn.”

Từ nhỏ dùng đến lớn, một bộ hai cái, chia cho ngươi một cái.

Nhiếp Trinh chỉ "Ồ" một tiếng, lại vùi đầu vào ngực cô.

"Anh nói có thể trồng được hình dạng dâu tây yêu thương không?"

Hạ Nhất Dung trợn trắng mắt, người uống rượu sao lại ngây thơ như vậy.
Chương kế tiếp