Biển Thủ

Chương 94

Phía dưới rõ ràng lồi lên cùng lõm xuống, cô không cam lòng yếu thế, cố ý nhéo một cái, ngón tay xẹt qua đường phân giới giữa.

"Được rồi, có thể luyện tập lại."

Nhiếp Trinh dựa vào cô gần hơn: "Vậy thì phải vận động nhiều hơn.”

Hô hấp của anh phun lên trán cô, Hạ Nhất Dung liền từ lòng bàn chân dâng lên thoải mái.

Cô cũng không muốn bị Nhiếp Trinh mang theo đi, mạnh mẽ trấn định, rõ ràng trên mặt đã nóng lên, vẫn là cố ý lạnh lùng thần sắc.

"Cằm anh bị sao vậy?"

Cách gần mới phát hiện miệng vết thương có chút sâu, Nhiếp Trinh tùy ý sờ cằm, nghĩ may mắn mới trở về được.

"Không có việc gì, lúc huấn luyện bị đối thủ không cẩn thận vạch trúng."

Anh cười ôm eo Hạ Nhất Dung, kéo cô về phía mình, bộ ngực mềm mại của cô đụng phải ngực trần của anh.

"Em nói đúng, là muốn luyện tập nhiều hơn nữa."

Đáy lòng Hạ Nhất Dung còn có chút nghi hoặc, sinh viên quốc phòng sao lại có cường độ huấn luyện lớn như vậy? Cô từng hỏi qua anh cả, sinh viên quốc phòng tuy rằng đều là sĩ quan dự bị nhưng bình thường là dân chức chiếm đa số, cường độ huấn luyện không bằng bộ đội.

Nhưng Nhiếp Trinh gần đây bận rộn, so với Hạ Nghị Dương đều có hơn không kém.

Cô đang định hỏi thì nghe Nhiếp Trinh dán vào tai cô.

"Ăn dâu tây chưa?"

"Còn chưa ăn, ba cùng anh cả đi rồi em liền chạy tới đây."

Nhiếp Trinh cắn vành tai cô, mơ hồ: "Nhưng anh muốn ăn dâu tây."

“Em đi lấy cho anh?” Lại oán giận rõ ràng anh muốn ăn, còn đem hai rương đều đưa đến nhà cô.

Giây tiếp theo bị Nhiếp Trinh áp đảo trên giường.

Hạ Nhất Dung nhìn trần nhà, lúc này mới hiểu được "dâu tây" anh nói là cái gì.

Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, nghiêng đầu cắn vào bả vai trần trụi của anh, cứng rắn, cơ hồ không thể cắn được.

"Sao anh lại nói chuyện hư hỏng như vậy?"

Nhiếp Trinh vừa thương vừa yêu, nâng mặt cô hôn trái hôn phải.

Cái này đâu gọi là hư, cô chưa từng nghe thấy một đám nam nhân ở cùng một chỗ đều nói cái gì đây, tiểu Dung của anh, vừa ngoan vừa xinh đẹp.

Nhiếp Trinh dỗ dành cô: "Quần bị kẹt ở đây khó chịu, em giúp anh cởi đi.”

Hạ Nhất Dung cười liếc anh, chỉ là nằm ở dưới thân anh liền mềm nhũn xương cốt, mấy ngày không gặp, hận không thể dán lên người anh.

Cô liếm vết thương trên cằm anh, tay từ bụng trượt xuống.

Quần lót đã lộ ra nửa đoạn, vật cứng chậm rãi ngẩng đầu biến hóa kinh người dưới sự vuốt ve của cô.

Cô cởi nút áo ra, kéo khóa kéo ra, lại duỗi chân dùng chân chậm rãi cởi quần anh.

Ngón chân áp sát chân của mình cho đến khi kéo tới đầu gối.

Nhiếp Trinh mắt đều đỏ lên, không muốn nhẫn nại nữa, trực tiếp ôm Hạ Nhất Dung xoay người, vén váy của cô lên, vật cứng cách quần lót trên mông tròn vo của cô.

Giống như một cây roi quật, vỗ nhẹ vào sự đầy đủ của cô.

Hạ Nhất Dung cười bò về phía trước, lại bị anh không chút khách khí túm chân kéo về.

Anh túm lấy bên cạnh quần lót của Hạ Nhất Dung trực tiếp kéo xuống.

Cô hơi nâng mông lên, Nhiếp Trinh làm bộ như không phát hiện, nhào mỗi bên một tay.

Cúi xuống và cắn mông cô: "Đừng lên tiếng, ông nội ở dưới."

Hạ Nhất Dung vừa nghe lời này, lại có chút cảm giác kỳ quái, kích thích lẫn bí ẩn.

Thân thể cô càng thêm mẫn cảm, Nhiếp Trinh chỉ xoa mông hai cái, cô liền cảm thấy nơi đó trở nên ẩm ướt.

Nhiếp Trinh túm lấy chân cô, làm cho chân kẹt ở mép giường, mông nâng cao lên, giữa hai chân phấn nộn mở ra thật lớn, nhìn không sót một cái gì.

Anh lột sạch Hạ Nhất Dung, đồng thời cũng cởi chiếc quần lót cuối cùng trên người mình ra, quần áo đều lộn xộn chất đống bên chân, quần áo của cô cùng y phục của anh trộn lẫn cùng một chỗ.

Anh cúi người xuống, trước ngực dán lên lưng Hạ Nhất Dung, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve xương hồ điệp của cô.

Hạ Nhất Dung rụt cổ lại, nhịn không được nghiêng về phía bên kia.

Chương kế tiếp