Biển Thủ

Chương 93

Một tháng sau khi khai giảng, trường tổ chức thi mô phỏng.

Đa số học sinh đều biết, thi mô phỏng sẽ có 3 lần, truyền thống của trường là lần đầu tiên khó nhất, lần thứ hai bình thường, lần thứ ba đơn giản nhất.

Nhưng Hạ Nhất Dung làm xong bài thi toán rơi vào nghi hoặc, rốt cuộc là mình học không vững kiến thức hay là quá vững chắc, vì sao toàn bộ bài thi làm cảm giác còn tốt, không phải nói lần thi đầu tiên này khó nhất sao? Ngoại trừ lựa chọn đề cuối bỏ cuộc vì độ khó, các đề khác cô cũng không cảm giác được độ khó quá lớn.

Hạ Nhất Dung cảm thấy nhất định là bởi vì mình nắm được khoảng hơn 50% kiến thức rồi..

Không đến mấy ngày thành tích của Hạ Nhất Dung trện bảng điểm kinh ngạc đến choáng váng.

Lại thi hơn sáu trăm bốn mươi điểm, bình thường cô nhiều nhất cũng chỉ có sáu trăm điểm.

Giáo viên cố ý khen ngợi Hạ Nhất Dung trước khi giảng bài thi, nói cô tiến bộ rõ ràng, lần thi này xếp thứ năm trong lớp.

Trong giờ học Chu Thiếu Du cầm bài thi tới tìm Hạ Nhất Dung, thay đổi phong thái bốc lửa lần trước, nhẹ giọng nói: "Đề này của tôi làm sai rồi, có thể xem một chút quá trình giải đề của cậu không?”

Hạ Nhất Dung thoải mái cầm bài thi của mình cho cậu ta.

Hắn cũng không cầm, đứng ở hành lang mỉm cười nhìn Hạ Nhất Dung.

Có bạn học đi ngang qua, cậu nghiêng người xuống, nữ sinh kia lại quay đầu lại đánh giá hai người bọn họ, trong mắt ý tứ bát quái rõ ràng.

"Cậu tiến bộ rất lớn, tôi mới thi hơn sáu trăm hai mươi."

Hạ Nhất Dung gật đầu, nhận lời khen ngợi của hắn.

Chu Thiếu Du thấy Hạ Nhất Dung cũng không nói nhiều, cũng cảm thấy có chút xấu hổ, cầm bài thi định rời đi.

Lại không nghĩ tới Hạ Nhất Dung ôn nhu nói một câu: "Toán học của tôi đều là Nhiếp Trinh dạy, anh ấy dạy cẩn thận.”

Chu Thiếu Du quay đầu lại, thấy cô cười ngượng ngùng, khóe miệng rất đáng yêu.

Bước chân anh đi về có chút nhẹ nhàng, Hạ Nhất Dung thế nhưng chủ động cùng hắn nhắc tới Nhiếp Trinh, còn hướng về phía hắn thẹn thùng cười. Xem ra nhất định là lần trước lúc uống rượu Nhiếp Trinh đối với hắn ấn tượng không tệ, ở trước mặt Hạ Nhất Dung khen ngợi hắn.

Hắn âm thầm may mắn, nghĩ lần sau gặp được Nhiếp Trinh nhất định phải nhiệt tình hơn một chút.

Hạ Nhất Dung lại nghĩ, cô ám chỉ rõ ràng như vậy, Chu Thiếu Du hẳn là biết biết khó mà lui đi.

Mãi cho đến cuối tuần Hạ Nhất Dung mới nhìn thấy Nhiếp Trinh.

Đúng là giờ cơm trưa, Nhiếp Trinh đẩy cửa tiến vào, ngược lại không nghĩ tới Hạ Tăng Kiến cùng Hạ Nghị Dương cũng ở nhà.

Trong tay anh mang theo hai cái rương, Hạ Nghị Lâm nghênh đón: "Ăn chưa?”

Nhiếp Trinh vòng qua anh ấy, trước tiên cùng Hạ Tăng Kiến chào hỏi, mới lơ đãng nhìn lướt qua Hạ Nhất Dung.

"Trong nhà bạn học Đan Đông, dâu tây người nhà gửi vài thùng, chia cho con hai thùng."

Lúc này mới cười nhìn về phía Hạ Nhất Dung: "Con nhớ rõ Tiểu Dung thích ăn, cũng thích làm bánh ngọt dâu tây.”

Hạ Nghị Lâm tiến lại gần "Phốc" một tiếng: "Một năm nhớ làm hai lần, may mà cậu còn nhớ rõ.”

Hạ Nhất Dung đỏ mặt trừng mắt nhìn Hạ Nghị Lâm một cái: "Đợi lát nữa em sẽ làm, làm thêm một chút đưa cho Nhiếp gia gia ăn với anh.”

Cô hận không thể đem ánh mắt dính vào trên người Nhiếp Trinh, cũng không biết tuần này anh đi đâu, trên mặt có thêm một vết thương, tuy rằng đã kết vảy nhỏ nhưng ở trên cằm cũng đủ làm cho cô kinh hãi.

Chu Thanh Ân ngồi bên cạnh Hạ Nhất Dung, nhìn cô trong mắt đều là tiểu nữ nhi tình ý muốn nói còn ngại, ánh mắt mềm nhũn ẩn chứa muôn vàn nhu tình, ngay cả Hạ Nghị Dương cũng nhìn qua vài lần.

Cô "khụ" một tiếng: "Tiểu Trinh còn chưa ăn gì, ngồi xuống ăn cơm.”

Nhiếp Trinh lắc đầu, cười nói: "Gia gia nói buổi trưa trở về, ông ấy khẳng định đang chờ em.”

Trước khi đi đúng là nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn Hạ Nhất Dung một cái.

Lúc Hạ Nhất Dung ăn cơm cố gắng nhét vào bụng, cúi đầu không nói một tiếng.

Ngay cả ba hỏi cô có muốn đăng ký thi đại học hay không cũng không nghe thấy, vẫn là Chu Thanh Ân cố ý nhắc lại cô mới giật mình nói: "A?"

"A, con còn chưa nghĩ kỹ, chờ thi đại học xong xem điểm rồi nói sau."

Cô nhớ lại điều gì đó, nói thêm: "Không muốn rời khỏi Bắc Kinh."

Nếu không có gì bất ngờ, Nhiếp Trinh khẳng định cũng là ở Bắc Kinh. Hạ Nhất Dung lúc này mới ý thức được, cô và Nhiếp Trinh, ai cũng chưa từng nhắc tới tương lai.

Cô là người tính từng ngày nhưng Nhiếp Trinh thì sao, anh vẫn luôn có kế hoạch rõ ràng với mình.

Hạ Tăng Kiến cười ha ha: "Con muốn rời khỏi Bắc Kinh ba cũng luyến tiếc a, giống như các anh em của con, học đại học cũng ở nhà, sau khi thi đại học lại có thêm một chiếc xe, hiện tại thêm hai chiếc xe cũng sẽ không bị người ta nói không hợp quy củ.”

Hạ Nhất Dung đợi đến khi ba cùng các anh đều đi rồi, mới chuồn đi tìm Nhiếp Trinh.

Vừa gặp mặt liền ôm cánh tay, làm mặt lạnh.

Nhiếp Trinh cười đi lên, vừa định đưa tay ôm lấy cô, cô khom người tránh thoát cánh tay anh.

Nhiếp Trinh nhướng mày: "Thế nào? Không phải nói thi hạng năm liền muốn thưởng sao?”

Hạ Nhất Dung cố ý cách anh hai bước, giống như một tướng quân ra lệnh: "Quần áo cởi ra.”

Nhiếp Trinh ngoài miệng mặc dù: "Vội vàng như vậy." nhưng vẫn lưu loát kéo áo rộng thùng thình trên người xuống.

Tay đặt ở thắt lưng quần, có chút khiêu khích nhìn Hạ Nhất Dung: "Ban ngày ban mặt, em xác định?”

Hạ Nhất Dung tiện tay cầm lấy gối ôm trên giường ném về phía anh.

Nhiếp Trinh chỉ nhìn chằm chằm vào cô, cũng không thèm nhìn gối ôm tiện tay tiếp nhận, cầm trong tay xoay hai vòng.

"Sao lại mặt xệ rồi?"

"Anh không biết anh có một khuôn mặt lớn lên xinh đẹp sao? Còn không yêu quý.”

Nhiếp Trinh nghiêng đầu cười, tay chống lên miệng, cười một hồi lâu, mới vừa cởi đai lưng vừa đi về phía cô.

"Em xác định chỉ có một khuôn mặt có đẹp sao?"

Đi tới trước mặt cô, quần xập xệ rơi vào chỗ xấu hổ, cầm lấy tay cô đặt ở trên bụng mình.

Cố ý hít vào thở ra trên phạm vi lớn, thanh âm không thể nghe thấy.

"Rõ ràng em đã khen cơ bụng của anh."

Chương kế tiếp