Biển Thủ

Chương 96

Đến đầu mùa hè, lớp Hạ Nhất Dung bọn họ người cơ hồ thiếu một nửa năng lượng, có người ba mẹ trong nhà nghiêm khắc nên còn đến trường như thường lệ, những người khác ở nhà ngủ, xem tiểu thuyết, chơi trò chơi qua thời gian.

Các giáo viên cũng không quá quan tâm, dù sao hầu như cả lớp đều không tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, đa số đều sớm nhận được thông báo nhập học của trường nước ngoài.

Cô giáo lười biếng đọc đáp án nói: "Mọi người tự học đi, đừng phát ra âm thanh là được.”

Hạ Nhất Dung ngược lại trong hoàn cảnh gấp rút này, vùi đầu làm đề thi thật.

Tốc độ viết rất nhanh, bên trong ngón giữa nắm cây bút có chút đau, cô cũng chỉ lắc cổ tay hai cái, ánh mắt còn nhìn chằm chằm vào đề thi.

Khoảng cách thời gian thi đại học càng gần, cô lại càng không dám dừng lại, giống như chỉ cần lười biếng một lát, chờ kết quả của cô nhất định chính là thi không được trường tốt, bị đưa ra nước ngoài, cách Nhiếp Trinh không biết bao nhiêu múi giờ.

Giáo viên ngữ văn đi vào lấy sổ ghi chép rơi trên bục giảng, giáo viên toán vội vàng kéo cô ra cửa nói chuyện như một vị cứu tinh.

Hạ Nhất Dung vừa vặn làm xong một tờ giấy, đúng đáp án xong liền thu hồi.

Lơ đãng giương mắt, vừa lúc cùng các giáo viên đang đè thanh âm tán gẫu ở cửa đụng phải ánh mắt.

Tìm tòi, thương hại, khó hiểu và làm thế nào cũng không thể che giấu thần thái khó hiểu.

Các cô bối rối dời ánh mắt, Hạ Nhất Dung cũng cúi đầu tiếp tục làm bài thi.

Đại khái lại là đang suy đoán thân phận con gái riêng của cô, tám chuyện gia đình sẽ không bận tâm chọn trường học cho cô đưa ra ngoài, biên đạo một bộ phim con gái riêng cố gắng học tập dựa vào chính mình phấn đấu vươn lên mạnh mẽ.

Chuông trong giờ học vang lên, Chu Thanh Ân từ phía sau lớp học đi tới, kéo chiếc ghế trống bên cạnh Hạ Nhất Dung, ngồi bên cạnh cô.

Hạ Nhất Dung nghiêng đầu nhìn thoáng qua, không lên tiếng.

"Hôm qua sinh nhật anh Quý, chị cũng đi cùng, Nhiếp Trinh và anh trai em đều muốn lôi kéo chị uống rượu."

Mang theo ý cười nhợt nhạt, ngữ khí có chút không thể làm gì được.

Hạ Nhất Dung ngước mắt nhìn cô ấy, mặt mang nghi hoặc, cần phải nói với cô những điều này sao?

Chu Thanh Ân lại hiểu lầm ý, cười xua tay: "Không phải, bình thường chị cũng không uống rượu, chỉ là anh trai em và Nhiếp Trinh..."

Lời nói muốn nói lại thôi của cô cùng ánh mắt có thâm ý, đều làm cho Hạ Nhất Dung cảm thấy không thoải mái.

Hạ Nhất Dung quay mặt thu dọn giấy thi và giấy nháp rải rác trên bàn.

"Đều là người thân với nhau, chị khẳng định không thể không uống."

Có một tờ giấy nháp nhẹ nhàng đánh rơi trên mặt đất.

Chu Thanh Ân khom lưng nhặt lên, lại cố ý giơ cao chờ Hạ Nhất Dung đi cướp.

Ngón giữa cô có chút sưng đau, khuôn mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Thanh Ân.

"Tôi không thích đồ đạc có người động đến."

Chu Thanh Ân ngấp ngược đứng lên, lại đặt tờ giấy nháp trong tay lên bàn cô.

Đứng ở đó nửa ngày thấy Hạ Nhất Dung cũng không để ý tới cô ấy, rốt cục buông lỏng tay.

Trước khi rời đi nhìn thấy trên giấy nháp được cô viết rậm rạp nhưng có một mảnh trắng gọn gàng.

Góc trên bên trái hình như có tên cá nhân, chữ viết của cô rất đẹp.

Chu Thanh Ân đi hai bước đột nhiên dừng chân lại, hai chữ kia là Nhiếp Trinh.

Cô ta nhớ tới hôm qua khi uống rượu, Nhiếp Trinh xoay chén rượu hỏi: "Có thân với Tiểu Dung không?"

Cô đã nói gì?

Nói một câu "Hiện tại con bé thân với tôi rất nhiều", chỉ lo quan sát biểu tình anh em Hạ gia, lại quên Nhiếp Trinh tựa hồ cười lạnh một tiếng.

Hạ Nhất Dung đợi đến hơn mười một giờ mới nghe thấy tiếng xe bên ngoài vang lên.

Cô yên lặng ngồi ở giữa giường, chờ Nhiếp Trinh mở cửa đi vào.

Anh thuận tay bật đèn, Hạ Nhất Dung cũng không né tránh ánh đèn chói mắt, nâng mí mắt cố gắng nhìn về phía Nhiếp Trinh.

Anh dường như rất ngạc nhiên và ngay lập tức ngạc nhiên: "Tại sao lại đến đây?"

Không phải những gì cô nói không gặp nhau vào đêm trước kỳ thi.

Trong nháy mắt ánh sáng chiếu xuống vẫn làm đau mắt cô, hai hàng nước mắt rơi xuống.

Nhiếp Trinh hoảng sợ, vội vàng ngồi ở bên giường hai bước, nâng cằm cô lên hỏi làm sao.

Hạ Nhất Dung cũng không nghĩ tới mình lại bị ánh sáng kích thích rơi nước mắt, phỏng đoán là gần đây dùng mắt quá độ, mắt quá mức mệt mỏi.

Nhưng Nhiếp Trinh cau mày khẽ nói nhỏ quan tâm đến bộ dáng của cô, lại làm cho cô có chút mừng thầm.

Giống như ở trong lòng anh, mình đúng là điểm yếu, rơi hai giọt nước mắt cũng có thể làm cho anh bối rối.

Cô ngẩng đầu đẩy Nhiếp Trinh ra, phối hợp với nước mắt hít mũi.

Mắt thấy Nhiếp Trinh nhíu mày càng sâu, mặt trầm như mực, cô mới nửa thật nửa giả nửa nửa ủy khuất: "Hôm qua anh lại uống rượu nha.”

Nhiếp Trinh vừa định hỏi cô làm sao biết được, trong ánh điện nhớ tới bộ dáng che lấp khó có thể nói rõ của Chu Thanh Ân, nói: "Hiện tại cô ấy thân cận anh rất nhiều.”

Trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ lửa, đốt anh khó có thể hô hấp, lục phủ ngũ tạng cũng bầm thành một đoàn.

Thế nhưng thật sự thân cận rất nhiều.

Tối hôm qua trên cục, nghe trò đùa Chu Thanh Ân nói "Hiện tại cô ấy thân cận với tôi rất nhiều."

Cô tự tin cỡ nào, căn bản không để anh vào mắt.

Cho dù Hạ Nghị Dương cũng trên đường trở về nói thêm một câu: "Chu Thanh Ân nghiêm túc với tiểu Dung, vẫn có thể nhìn một chút.”

Chương kế tiếp