Biển Thủ

Chương 97

Nhiếp Trinh buông tay nắm cằm Hạ Nhất Dung ra.

Nằm trên giường, lười biếng nói: "Ừ”

Hạ Nhất Dung không thích ngữ điệu này của anh, giống như những công tử phong lưu trong phim truyền hình, rõ ràng làm sai chuyện còn coi là đúng, vậy thì bộ dáng như thế nào.

Ngẩng mặt lên, ánh mắt khẽ động giọng mập mờ.

Tựa như Chu Thanh Ân không biết chừng mực.

Cô đẩy Nhiếp Trinh một lần nữa.

"Này."

Anh tựa hồ là mệt mỏi, một lúc lâu sau mới giơ cánh tay lên, bàn tay mở to che mắt.

"Ừm."

"Nhưng rõ ràng anh..."

Nhiếp Trinh xoay người lại, đưa lưng về phía Hạ Nhất Dung, lời nói của cô đều bị mắc kẹt trong ngực.

Ủy khuất chất đống, ánh mắt thật sự chua xót.

Rõ ràng lần trước uống rượu trong đêm đông dọa cô, cuối cùng người sắp đông cứng, sau đó cô nói với anh về sau không được tùy tiện uống rượu nữa.

Anh không cần suy nghĩ liền đồng ý.

Ôm cô trong vòng tay của mình nói: “Em giống như bà quản gia cằn nhằn."

Cô nửa thật nửa giả hỏi anh một câu, lại không kiên nhẫn như vậy.

Hạ Nhất Dung nghĩ, có lẽ giọng điệu vừa rồi của mình có chút cứng rắn, không giống làm nũng ngược lại giống như là chất vấn đi.

Cô khẽ hô một hơi, cũng nằm xuống, dán sau lưng anh, vòng tay lên eo anh.

Nhẹ giọng: "Hừ, vẫn là Chu Thanh Ân nói với em"

Anh nói chuyện không tính, lúc trước còn đồng ý với em không tùy tiện uống rượu, không ầm ĩ như vậy nữa.

Nhiếp Trinh đã lâu mới không lạnh không nhạt trả lời một câu: "Hôm qua uống rượu không phải là không có đi làm ầm ĩ em sao?”

Hạ Nhất Dung cảm thấy trái tim trướng trướng, còn chọc một cái đau.

Cô không muốn ở lại đây nữa, không muốn đối mặt với bộ dạng không nóng không lạnh của anh nữa.

Rõ ràng vừa rồi còn tốt, anh còn vừa vào cửa liền sốt ruột làm sao cô rơi nước mắt.

Sao bây giờ ánh mắt mình thật sự chua xót, từ đáy lòng chảy ra nước mắt nóng bỏng, anh ngược lại thờ ơ.

Nhưng mấy chữ "Em trở về" thế nào cũng không nói nên lời.

Chỉ có tiếng hít thở của hai người lẳng lặng chiến đấu, liên tiếp.

"Em trở về đi, đi ngủ sớm một chút."

Nhiếp Trinh kéo chăn đắp nửa người trên, giọng nói nghẹn lại trong chăn: "Anh cũng mệt mỏi.”

Hạ Nhất Dung không lên tiếng, Nhiếp Trinh nhịn không được muốn xốc chăn lên, ấn bả vai cô chất vấn có phải thân cận với Chu Thanh Ân hay không?

Người bên cạnh im ắng xuống giường, chỗ bị cô ngồi bị phồng lên nhưng trái tim Nhiếp Trinh vẫn co lại thành một đoàn.

Anh không thích ngủ trên giường mềm mại như vậy, người đè xuống liền hãm vào, người rời đi liền thổi phồng lên như không khí.

Nhưng Hạ Nhất Dung thích, lúc trước chỉ nói một lần bộ khăn trải giường của anh quá cứng, anh liền thay đổi bộ khăn trải giường có thương hiệu giống cô.

Anh biết mình quá đáng, nổi giận với cô.

Nhưng sao cô lại dứt khoát rời khỏi anh như vậy, không nổi giận với anh, không lớn tiếng nói chuyện với anh, cho dù mình đưa lưng về phía thân thể thơm ngát mềm mại của cô.

Anh nhịn không được càng tức giận, Hạ Nhất Dung nói chuyện thanh âm không lớn, mặc cho ai nghe cũng giống như làm nũng.

Cô cũng nói chuyện với Chu Thanh Ân như vậy sao.

Chu Thanh Ân hôm qua nói không nên lời, cũng muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.

Nhiếp Trinh đoán được, đại khái là muốn đi theo Hạ Nhất Dung thi vào trường đại học giống nhau đi.

Đơn xin tham gia tuyển chọn gìn giữ hòa bình của anh đã được nộp và không có gì bất ngờ, anh sẽ rời đi trước khi mùa hè kết thúc.

Nhưng Hạ Nhất Dung thì…

Nhiếp Trinh suy nghĩ rất nhiều ngày, cũng không nghĩ ra một phương án tốt, cũng nghĩ không ra nên nói với cô như thế nào.

Sau khi nói chuyện với ông nội, ông theo ý rất nhiều người, vượt quá mong đợi ban đầu của mình.

Trong dự đoán của anh, tham gia hỏa tiễn quân, sớm nhất cũng là mùa xuân năm sau nhập ngũ, thường xuyên còn có thể trở về thăm cô.

Tuy rằng không thể so với hiện tại, ít nhất cũng có thể gặp mặt.

Nhưng tuyển chọn gìn giữ hòa bình năm nay đến sớm, tin tức nói vội vàng muốn người, tháng 9 sẽ rời đi.

Nhiếp Trinh cuộn mình trong chăn tới ra mồ hôi, cả người khô nóng cũng kém hơn mấy ngày nay bị nội tâm dày vò.

Còn nửa tháng nữa là thi đại học, sau khi thi đại học, anh nên nói với Hạ Nhất Dung như thế nào, nói mình muốn rời khỏi hai năm, nói hai năm không thể gặp mặt.

Anh không dám tưởng tượng phản ứng của Hạ Nhất Dung.

Cũng không biết mình nên dùng bộ mặt nào để đối mặt với cô.

Nhiếp Trinh có chút nhụt chí, anh hai bàn tay không có gì, ngày mai không biết người ở đâu, dựa vào cái gì trói cô.

Cô tốt như vậy, nhu thuận hiểu chuyện, ánh mắt giống như nai con chớp chớp hai cái liền chớp vào trong lòng ngươi, khóe mắt đuôi lông mày đều là xinh đẹp.

Nhưng anh cả người lầy lội lại lôi kéo cô cùng nhau nhảy vào, hết lần này tới lần khác anh còn luyến tiếc buông cô ra.

Nhiếp Trinh xốc chăn lên, thở hổn hển.

Anh nghĩ, chờ Hạ Nhất Dung thi đại học vừa kết thúc liền nói cho cô biết.

Tuy rằng cô sẽ khóc nháo lên nhưng hẳn là cũng giống như hắn, luyến tiếc buông anh ra.

Chương kế tiếp