Biển Thủ

Chương 98

Hạ Nhất Dung trong lòng nghẹn thở, trong mộng vẫn còn đang nháo nháo với Nhiếp Trinh, mơ màng lau đi khóe mắt lệ, xoay người nghĩ Nhiếp Trinh thật sự không phải tệ như vậy còn chạy đến trong mộng khi dễ cô.

Bên ngoài sấm sét chợt vang lên, Hạ Nhất Dung vừa ngủ vừa tỉnh, vừa tỉnh lại ngủ, một giấc này giày vò đầu óc cô hỗn độn, tinh thần tán loạn.

Bảy giờ đồng hồ báo thức vang lên, bên ngoài như mưa rơi xuống, âm thanh rầm rầm đem tiếng đồng hồ báo thức cũng che lại.

Cô sờ điện thoại di động, thấy Nhiếp Trinh hơn sáu giờ gửi tin nhắn.

"Trước đó trở về, gần đây có huấn luyện đại khái nửa tháng."

Công thức hóa, một chữ không đề cập đến mâu thuẫn tối hôm qua hai người lại âm thầm tranh đấu.

Hạ Nhất Dung nổi giận, ném điện thoại di động.

Đập vào chăn mềm mại ở cuối giường trơn trượt xuống: "ây" một tiếng đánh xuống sàn nhà.

Tiếng gõ cửa vang lên, dì Trần cất tiếng thò đầu vào.

Trời đột nhiên đen xì, đèn trên hành lang đều bật sáng như ban ngày, Hạ Nhất Dung liếc mắt một cái rồi lại rụt đầu vào trong chăn.

Dì Trần cười: "Tôi còn sợ cô không đứng lên chờ ở bên ngoài một hồi, nghe thấy thanh âm mới biết đứng lên rồi.”

Cô quay đầu tìm kiếm vật gì rơi xuống sàn nhà phát ra tiếng lớn như vậy.

Đi đến cuối giường nhặt điện thoại di động đưa đến bên gối Hạ Nhất Dung, "Điện thoại di động đá như thế này, may mà không hỏng.”

Hạ Nhất Dung thanh âm nghẹn trong chăn: "Ừ, làm sao vậy ạ?”

Dì Trần rất ít khi sáng sớm chờ cô ở ngoài cửa.

"Tư lệnh trước khi ra ngoài nói cô chán ghét ngày mưa, gần đây học tập lại mệt mỏi, dứt khoát hôm nay đừng đi học, để cô ở nhà nghỉ ngơi."

Cô vuốt góc chăn của Hạ Nhất Dung, đem điện thoại di động cũng cuốn vào trong chăn, dán bên mặt Hạ Nhất Dung, kim loại lạnh lẽo trầm mặc.

"Ngủ thêm một lát đi, dậy ăn cháo mỹ linh, phòng bếp nấu."

Hạ Nhất Dung không hé răng, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Dì Trần đang muốn đóng cửa đi ra ngoài, thấy Hạ Nhất Dung vén chăn lên, "Không được, con vẫn là đi học.”

Dì Trần cười: "Lúc Nghị Điền với Nghị Lâm thi đại học, hai người cộng lại cũng không bằng sức con bỏ ra.”

Người Hạ gia đều biết một ít tật xấu của Hạ Nhất Dung, không thích trời nắng, cũng không thích mưa tuyết.

Hạ Nghị Điền có một lần cố ý trêu chọc cô: "Những cô gái khác đều thích mưa tuyết.”

Hạ Nhất Dung cau mày nghiêm trang: "Xuỳ.”

Chọc cho cả nhà cười ha ha.

Nhưng không ngờ bão năm nay lại thổi về phía Bắc, dự báo vừa vặn là mấy ngày thi đại học.

Nhiếp Trinh đi hơn một tuần, chỉ gửi hai tin tức không quan trọng.

"Vừa mới chụp được cầu vồng sau mưa". Hình ảnh là một nửa vòng tròn, hình cầu vồng hoàn chỉnh.

Một cái nữa.

"Hạ Miêu nói hôm trước em mưa to cũng đi học?"

Hạ Nhất Dung cũng không để ý tới anh.

Cách hai ngày, Nhiếp Trinh cũng không gửi tin tức nữa.

Trước kỳ thi tuyển sinh đại học, trường đã đóng cửa.

Hạ Nhất Dung ở nhà vẫn lúc nào cũng cầm quyển sổ tay trong tay, cảm xúc khẩn trương của cô khiến Hạ Nghị Lâm nhìn đau đầu, hận không thể đi lên cướp sổ ghi chép của cô rồi xé rách.

"Nhiếp Trinh học tập lười biếng nhất, cũng không làm lặp lại công việc."

"Làm thế nào để dạy cho en một người thích làm công việc lặp đi lặp lại? Đống kiến thức trong tay em hôm trước anh đã thấy em đọc qua rồi.

Hạ Nhất Dung thoạt nghe anh ta nhắc tới Nhiếp Trinh, buông quyển sổ xuống nghe hai câu, lại mặt không chút thay đổi giơ quyển sổ lên, tiếp tục lặp đi lặp lại học công thức.

Điện thoại di động của cô được đặt trên quầy bar bên cạnh tủ rượu.

Điện thoại di động rung lên hai cái.

Cô nhìn thoáng qua, lại tiếp tục cúi đầu, lật một trang đọc xong mới đi qua.

Nhiếp Trinh nhắn hỏi: "Còn tức giận không?”

Cô nhìn qua màn hình nhưng vẫn phớt lờ anh.

Một câu nói nhẹ nhàng muốn vạch trần sự tình, nào dễ dàng như vậy.

Bữa cơm tối Hạ Tăng Kiến buồn cười nhắc tới: "Tiểu Dung ghét nhất là mưa nhưng trùng hợp năm nay trong kỳ thi đại học sẽ gặp phải bão.”

Hạ Nhất Dung phồng miệng, cô quả thật rất ghét trời mưa, trên đường vừa bẩn vừa ẩm ướt, trong không khí cũng ẩm ướt khó chịu.

Hạ Tăng Kiến chỉ tay một cái: "Anh hai phụ trách đưa đón con thi đại học.”

Hạ Nghị Điền bĩu môi há thành hình tròn, sao không ai thông báo cho anh chuyện này.

Hạ Tăng Kiến cảm thấy sự sắp xếp của mình rất thỏa đáng: "Cậu không chỉ phải phụ trách đưa đón tiểu Dung, mà còn phải phụ trách làm cho con bé vui vẻ, không thể vì mưa ảnh hưởng đến tâm tình thi cử.”

Hạ Nghị Điền rất muốn nói mình không có bản lĩnh này.

Anh biết rằng phụ nữ là động vật khó dỗ dành nhất.

Hạ Tăng Kiến làm một bộ đại gia trưởng, khẩn cấp bắt đầu an bài kỳ nghỉ của Hạ Nhất Dung.

"Tiểu Dung sau khi thi đại học muốn đi đâu chơi? Muốn đi cùng anh không?”

Nhiếp Trinh một thân huấn luyện phục tiến vào, ống quần nhét vào trong giày tác chiến, bên hông thắt lưng, cả người tư thế cao ngất, khí chất cứng rắn.

Hạ Tăng Kiến cười chào hỏi anh: "Tiểu Trinh có chút bộ dạng rồi, cậu mặc quần áo gìn giữ hòa bình hẳn là sẽ đẹp trai hơn.”

Nhiếp Trinh còn đứng ở cửa ra vào thay giày, nghe nói như vậy ngẩng đầu lên, ánh đèn chiếu lên sắc mặt anh tái nhợt.

Hạ Nhất Dung hình như còn chưa nghe hiểu, chỉ bưng ly nước nhìn anh, bởi vì anh trở về sớm khóe miệng nhịn không được nhếch lên.

Sau khi liếc nhau với Nhiếp Trinh, lại mỉm cười khẽ.

"À đúng rồi, sau khi tuyển chọn gìn giữ hòa bình của cậu kết thúc có ngày nghỉ đúng không? Vừa lúc Tiểu Dung thi đại học cùng nhau ra ngoài chơi.”

Hạ Nhất Dung trong mắt Nhiếp Trinh trở thành nhân vật trong phim chậm rãi.

Cô ngây người trong chớp mắt, chậm rãi ngẩng đầu nhìn phía Hạ Tăng Kiến.

Miệng há ra lại mở ra, giống như nửa ngày mới tìm được thanh âm của mình.

Cố gắng khống chế hay run rẩy: "Gìn giữ hòa bình có được chọn không? Nhiếp Trinh sẽ đi gìn giữ hòa bình?”

Nhiếp Trinh không thể bước thêm một bước nữa.

Vì sao cách khoảng cách xa như vậy, anh vẫn có thể nhìn thấy đáy mắt cô không ngăn được màu đỏ.

Chương kế tiếp