BÌNH MINH CỦA TÔI LÚC 8 GIỜ

Chương 16
Tôi hoảng loạn xua tay, ánh mắt tuyệt vọng nhìn chú Vinh và pháp y:

- Không phải cháu làm, chú phải tin cháu, nhất định không phải cháu làm, chú ơi...

Chú Vinh đứng dậy theo tôi, giọng nói vẫn trầm ổn trong bầu không khí cô đặc này:

- Cháu bình tĩnh đã, dựa vào lời khai của cháu thì không thể kết tội cháu, nhưng hiện tại cháu là nghi phạm duy nhất liên quan đến hai án mạng nghiêm trọng, vậy nên chú vẫn phải tạm giam cháu để tránh bất trắc trong quá trình điều tra.

Tôi bứt rứt đến nỗi chân tay co giật, cổ họng gắt gao hét lên:

- Tôi đã bảo tôi không làm, không phải tôi, tôi không liên quan gì, tại sao các người không tin tôi... TẠI SAO LẠI KHÔNG TIN TÔI.

Tôi nhìn vẻ mặt bình thản và vô cảm của mọi người xung quanh, cảm thấy bức bối đến muốn chết đi. Tôi thực sự không đáng tin đến vậy ư? Ai sẽ tin tôi đây? Tại sao không ai tin tôi dù chỉ một chút, một chút chứ?

- An, chú yêu cầu cháu bình tĩnh lại, đây chỉ là hình thức tạm giam, cháu không phải tội phạm và cũng sẽ không bị đối xử như tù nhân. Chú mong cháu hợp tác và đừng làm khó cảnh sát.

Tôi vô lực gục đầu xuống, hai tay chống lên bàn để trụ vững, cặp mắt tôi là một vùng trời tối đen và mờ mịt, tôi cười sằng sặc như một kẻ phát dại, toàn thân run lên cho đến khi nụ cười tắt hẳn. Tôi cất giọng, âm thanh khô cứng và trầm mặc:

- Giam đi.

[...]

Tôi ngồi trong phòng tạm giam, ba bức tường và song sắt bên ngoài, trông không khác căn phòng trọ nhỏ của tôi là mấy, thậm chí ở đây còn sáng sủa và sạch sẽ hơn một chút. Nhưng tại sao tôi ngày càng cảm thấy bí bách và tuyệt vọng đến mức này.

Mười bảy nhát dao, từng nhát từng nhát đâm xuống rồi rút ra, máu thịt trộn lẫn, cảm nhận bản thân mình bị dầm nát từng chút một sẽ đau đớn tới mức nào. Mẹ tôi đã phải chịu đựng những thứ này ra sao chứ?

Tôi lại nhớ lại lúc tôi đánh nhau với bố và lúc tôi cầm cây gậy gỗ nặng trĩu, cánh tay tôi vẫn không tự chủ được mà run lên một cách kỳ lạ.

- Không còn thở nữa.

Lời nói của thầy Hòa lúc ấy chợt vang lên trong kẽ tai tôi, tôi cảm giác cơ bắp trong người cuộn lên, bực bội vung tay đấm vào tường, cơn đau truyền lên buốt não, cả cánh tay tôi tê dại buông thõng. Lúc đó bố tôi chưa chết, lão ta chỉ bất tỉnh thôi. Khốn khiếp, tại sao tôi lại tin lời thầy Hòa? Tại sao thầy Hòa lại nói dối tôi rằng lão ta không còn thở nữa?

- Bình tĩnh, thầy giúp con giấu cái xác, camera ở đây vừa hỏng, đừng lo, sẽ không ai phát hiện ra đâu.

- Thầy nói thật không?

- Thật.

Tôi cắn răng tự vả liên tiếp vào mặt mình, hai bên gò má tôi sưng đỏ lên, từng tiếng chát như muốn nổ cả hai tai tôi. Tôi không biết mình nên làm gì nữa, càng đánh tôi càng mất kiếm soát, cuối cùng ngã xuống nền mà thở hồng hộc.

Mười bảy nhát dao đó là do thầy Hòa đâm ư? Cả mẹ tôi và bố tôi đều do thầy Hòa giết, sau đó ông ta thanh thản mà đổ hết tội lỗi lên đầu tôi. Tại sao ông ta lại có thể làm chuyện thất đức như vậy, tận tay đâm nát thân thể mẹ tôi, đến cả đứa trẻ trong bụng chỉ là một bào thai nhưng cũng bị bằm ra tới nỗi không còn một bộ phận nào nguyên vẹn nữa.

Từng cảnh tượng máu me và kinh hãi choáng ngợp trong đầu tôi. Tôi cắn răng, liên tục lắc đầu một cách vô vọng. Những chuyện này đến tôi còn không ngờ được, tại sao tôi có thể làm ra chứ?

Tôi khóc thành từng tiếng khản đặc, ôm lấy đầu gối, gương mặt nhợt nhạt của tôi đổ mồ hôi hột, lạnh toát.

- Mẹ, là thằng An này có lỗi, không bảo vệ được mẹ, không bảo vệ được em.

Thầy Hòa đã ôm bố tôi đang bất tỉnh rời đi, sau đó tiếp tục đâm mười bảy nhát dao vào người của bố tôi, cùng một vũ khí, không hơn không kém một nhát nào. Ông ta biết tôi sẽ không chịu ngồi im mà bước ra đầu thú, đến lúc đó, mười bảy nhát dao này, gián tiếp biến tôi trở thành hung thủ giết chết hai sinh mạng.

Ông ta đúng là hay lắm, đúng là thông minh. Ông ta đã đạt được mục địch của mình rồi, giết người, đổ tội, sau đó sống cuộc sống viên mãn cùng vợ đẹp con ngoan và nghề nhà giáo thanh sạch cao quý ấy.

Dòng máu đang chảy trong người tôi còn là của ông ta cơ mà. Cũng phải, đứa con thậm chí chưa chào đời của ông ta mà ông ta còn dám thẳng tay đâm nát thì tôi là gì?

- Thật khốn khiếp.

Toàn thân tôi co thắt, thu mình lại trong một góc mà tuyệt vọng bật khóc thành những tiếng khản đặc.

[...]

Những ngày sau đó, ngày nào chú Vinh cũng sẽ đến tìm tôi để tra hỏi một số chuyện. Cả hai vụ án từ hôm đó đến nay vẫn chưa có manh mối gì mới, mọi thứ đang dần đi vào ngõ cụt. Có lần chú Vinh nhìn tôi, chậm rãi khuyên nhủ:

- An à, pháp luật sẽ xử phạt nhẹ nhàng hơn đối với những người biết ăn năn hối cải.

Tôi ngước nhìn chú, cặp mắt bơ phờ khô khan:

- Chú nói vậy là có ý gì? Lẽ nào chú cũng nghĩ cháu là hung thủ sao?

Chú Vinh đứng dậy, ánh mắt nhìn tôi đã có phần khác:

- Có lẽ chú phải mời bác sĩ đến làm một vài bài kiểm tra tâm lý cho cháu, chú thấy cháu thực sự đang không ổn.

Tôi giận giữ siết chặt nắm đấm trong tay:

- Cháu đã nói rồi, cháu không giết người. Cho dù cháu có bị tâm thần cũng sẽ không giết người cháu yêu thương.

Chú Vinh vẫn giữ nét mặt điềm đạm:

- Chú không có ý gì. Pháp luật công bằng nghiêm minh, dù vụ án này có đi đến đường cùng thì cũng sẽ không gán tội bừa cho ai cả. Kẻ có tội, nhất định sẽ bị chịu phạt.

Nhìn bóng lưng chú rời đi, tôi ngồi sụp xuống sàn nhà, ôm mặt cười ngốc.

[...]

Một hôm, lúc đang ngồi trong phòng tạm giam, tôi nghe tiếng khóa sắt động đậy và tiếng cửa cót két mở ra. Tôi ngước đầu nhìn về phía âm thanh mới nhìn thấy chú Vinh bước vào, nhưng còn có một người nữa đứng sau chú. Hắn bước ra, lặng lẽ nhìn tôi, cả hai chúng tôi đều không thể nói nên lời.

Bình Minh đang ở trước mặt tôi, đây mà mơ sao? Không, không phải mơ, tôi nhận ra điều này vì cảm giác đau nhức từ những vết thương trên đốt ngón tay truyền đến chân thực vô cùng. Bình Minh đến thăm tôi sao? Khuôn mặt tôi lúc ấy có thể nói là ngỡ ngàng đến nỗi hồn bay phách lạc, cứ ngẩn ngơ hướng mắt về phía hắn.

Chú Vinh đứng dạt về phía cánh cửa, để hắn bước vào. Hắn tiến đến gần chỗ tôi đang ngồi, chân hắn đi khập khiễng, bước vài bước liền quỳ xuống trước mặt tôi. Lúc này dường như linh hồn của tôi mới trở lại xác, phản ứng nhanh mà đỡ lấy hắn.

Bình Minh toàn thân bụi bặm, khuôn mặt nhem nhuốc, mái tóc của hắn bình thường đã xù, nay còn rối vào nhau, hệt như một tổ quạ. Quần áo hắn có những vết rách dài. Cặp kính hắn méo đi, trên gò má cao cao còn có một vết trầy đang rớm máu.

Tôi đưa tay bao quanh khuôn mặt của hắn, phủi bụi và đất, nói đùa nhưng giọng lại nghẹn không thành tiếng:

- Mày đang bị nhốt mà, làm cách nào mà đến được đây? Sao người mày bẩn thế? Đừng nói với tao là mày trèo từ cửa sổ tầng ba xuống đấy.

Tôi vuốt ve gò má và xương hàm hắn, đưa tay dịu dàng chỉnh lại mái tóc đang rối bù của hắn. Bình Minh cẩn thận nắm lấy tay tôi và đặt lên đó một nụ hôn.

- Vậy là thật à? Gan mày cũng lớn ghê, cửa sổ tầng ba mà cũng dám trèo.

Hắn áp tay tôi lên mũi, hít sâu, giọng thở sụt sùi. Tôi thấy có một giọt nước chảy lên mu bàn tay mình, nóng hổi như nước sôi. Tôi lại cúi đầu nhìn xuống cặp mắt đỏ hoe của hắn, thoáng chốc tôi liền giật mình.

- Sao lại khóc? Ai làm gì cho mà khóc?

Nước mắt bên còn lại của hắn cũng không kiềm được mà chảy xuống, thoáng chốc đã ướt hết cả khuôn mặt đẹp trai này rồi. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Bình Minh khóc, trong lòng có chút bối rối. Tôi giúp hắn lau nước mắt:

- Mày về đi.

- Không về.

Tôi đẩy hắn ra, lại bất chợt bị hắn kéo lấy, hắn nắm chặt tay tôi đến nỗi cả cánh tay muốn tê ran, có lẽ hắn sợ, sợ bỏ tay ra rồi thì sẽ mất tôi.

- Mày lì thật đấy.

Bình Minh luồn tay vào túi quần, mang trái tim giấy gấp từ tờ tiền một nghìn ra, hắn đặt vào tay tôi, giọng nói nghẹn ngào trầm mặc:

- Không thể... không thể tặng cho ai khác. Cái này, chỉ cho mày.

Tôi cầm nó, cánh tay khựng lại hồi lâu.

- Đừng chia tay được không?

Bình Minh giương mắt nhìn tôi, trong ánh nhìn có chút bồn chồn và sợ hãi. Hắn mở miệng, khó khăn lắm mới nói được thành tiếng:

- Tao... yêu mày...

- Ngay cả khi tao là tội phạm giết người sao?

Hắn nắm lấy tay tôi, quả quyết:

- Không tin, ai nói gì cũng không tin. Mày sẽ không làm thế.

Tôi nghe được câu này, khuôn mặt biến dạng một cách mếu máo, tôi choàng tay ôm cổ hắn, tủi thân khóc nấc lên từng hồi.

Đời này có một kẻ tin tưởng tôi như Bình Minh, tôi... mãn nguyện rồi.

Bình Minh nhẹ nhàng xoa lưng tôi, ôm chặt tôi, nhỏ giọng vỗ về:

- Đừng sợ, tao ở đây.

Tôi cấu chặt lưng áo hắn, nói trong tiếng khóc:

- Ở trong phòng tạm giam tối quá, tao muốn ngắm bình minh cơ.

- Được, điều tra ra hung thủ, tao dẫn mày đi ngắm bình minh.

Hắn xoa đầu tôi nói:

- Ở sân thượng hay ở trên cầu, ở bãi biển cũng rất đẹp, tùy ý mày.

- Nhưng bây giờ là mùa đông, bình minh chỉ có sương mù thôi, ngắm kiểu gì được?

Một bên vai hắn ướt đẫm nước mắt của tôi. Cảm giác được hắn ôm rất dễ chịu, rất ấm áp, rất bình yên. Tôi ước có thể chìm trong cảm giác này mãi mãi.

Trầm lặng một chút, tôi chui ra khỏi vòng tay hắn, dùng hai tay bưng mặt hắn lên, ngây ngốc ghi lại khuôn mặt của hắn vào lòng:

- Để tao, ngắm Bình Minh của tao nhé.

Chương kế tiếp