BÌNH MINH CỦA TÔI LÚC 8 GIỜ

Chương 15
Tôi đem điện thoại đi sửa, sau đó về nhà liền mở lên xem tin tức. Tôi vừa lướt đến những dòng đầu tiên, hình ảnh người ta khiêng xác bố tôi đi lại khiến tôi nhớ về ngày mẹ tôi mất. Họ đều đi cả rồi, tất cả đều là do tôi, bây giờ chỉ còn lại mình tôi.

Tôi lướt thêm một chút nữa, càng nhiều hình ảnh hơn, có cả ảnh chụp khuôn mặt của lão nhợt nhạt và xanh đét lại, những hình ảnh còn lại đều được làm mờ vì quá ghê sợ. Tôi giật mình ném điện thoại đi, hô hấp trở nên một cách khó khăn.

Bóng tối của căn phòng trọ lại một lần nữa ngập trong mắt tôi. Tại sao tôi lại hèn nhát đến vậy chứ? Tôi nhốt mình trong bốn bức tường và cánh cửa đóng kín, tôi không dám thừa nhận chuyện bản thân đã từng làm ra hay sao? Tại sao bây giờ tôi lại trở thành một kẻ tệ bạc như thế này?

Tôi ngồi ngẩn ngơ một lúc lâu, sau đó đem áo khoác mặc vào người, chỉnh trang cho gọn gàng sạch sẽ. Tôi chải đầu, rửa mặt, xỏ đôi giày trong xó nhà vào rồi bước ra ngoài.

Tôi trở về nhà cũ, bước vào đống tro tàn, thận trọng dùng cuốc đào lên một cây gậy. Tôi phủ đất trên gậy, đây chính là thứ tôi dùng để đập đầu lão ta hôm đó, cũng là vật chứng duy nhất có thể buộc tội giết người của tôi. Tôi đem nó bỏ vào một bao ni lông cẩn thận, sau đó treo vào xe máy.

Tôi định đi đến đồn cảnh sát, nhưng lúc vừa đi vừa nghĩ vẩn vơ, không hiểu sao tôi lại dừng xe trước nhà Bình Minh. Điều này đến tôi còn không ngờ được, tôi đứng ngơ ra một lát, không biết bản thân nên làm gì.

Tôi ngước nhìn lên tầng ba, một bóng dáng thư sinh ngồi bên cửa sổ, mái tóc xù trước ánh nắng, cặp kính cận sáng bóng. Đúng vậy, không có tôi, Bình Minh nhìn huy hoàng biết bao?

Tôi chăm chú nhìn đến nỗi không thể rời mắt, mới biết mọi chuyện không như tôi nghĩ. Bình Minh vò đầu gục xuống bàn học, bên cạnh là một chồng sách vở cao đến hơn một gang. Lúc này tiếng mẹ hắn quát tháo bỗng vang lên. Tôi thấy Bình Minh quay đầu ra sau, có lẽ là mẹ đang bước vào phòng hắn. Giọng nói của bà rất thanh và lớn, khiến tôi dù đứng ở cách xa như vậy vẫn thoáng nghe được.

- Mẹ bảo con học cơ mà? Vừa rời mắt đi là con lại nghỉ rồi?

Mẹ hắn tiến lại gần bàn học kiểm tra, bà cầm vở hắn lên, cẩn thận dò xét một lượt, sau đó trừng mắt nhìn hắn:

- Đừng tưởng tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời thì mẹ sẽ để con tự do như trước. Từ giờ cho đến kì thi học sinh giỏi quốc gia, con đừng hòng rời khỏi tầm mắt của mẹ, càng đừng mơ đến việc đi gặp thằng khuyết tật kia.

Bà hét oang oang vào mặt Bình Minh. Tôi đứng bên ngoài, có lẽ đã quen với tình cảnh này rồi, chỉ biết âm thầm cười trừ mà thôi. Mẹ Bình Minh đẩy chồng sách bên cạnh sang trước mặt hắn:

- Ôn kỹ tất cả chỗ này cho mẹ. Còn nữa, điểm thi thử của con vừa rồi sao lại chỉ được 28,5 hả, tại sao lại thấp hơn lần trước 0,5 điểm? Con suốt ngày tư tưởng đến thằng đó nên học hành mới sa sút đi đúng không? Nếu cứ tình trạng lên xuống như thế này, cẩn thận không thể đỗ Bách Khoa đấy.

Mẹ hắn nói một tràng dài rồi quay lưng bỏ đi. Bình Minh từ đầu đến cuối không phản bác lại một câu nào, tính tình hắn vẫn kiệm lời như vậy, kiệm lời nhưng không có nghĩa là cam chịu. Tôi vẫn tin hắn sẽ không nghe theo sự sắp đặt của bố mẹ, tôi tin hắn sẽ thi đỗ vào trường mà hắn mong muốn.

- Cháu đến tìm Minh à?

Tôi bị tiếng nói của một người đàn ông làm cho giật mình, quay người lại, tôi thấy bố hắn từ trong nhà bước ra, đứng lặng im nhìn tôi.

- Chuyện chú nói hôm trước, cháu suy nghĩ đến đâu rồi?

Tôi cụp mắt, giọng nói có phần ấp úng và nghẹn lại:

- Cháu nghĩ thông rồi... cháu... cháu là đến gặp hắn lần cuối... À không? Chỉ là nhìn một lần thôi, không phải gặp mặt.

Bố Bình Minh nghe được câu này, chân mày bỗng nhướng lên một chút. Tôi mỉm cười:

- Cháu sẽ không cản trở hắn đâu, cô chú đừng làm khó hắn nữa.

- Cháu nghĩ chỉ cần cháu không đến tìm nó, thì nó cũng sẽ không đến tìm cháu sao?

Tôi lại khó khăn gượng cười một lần nữa:

- Chú cứ bảo với hắn, cháu muốn chia tay rồi, cháu... không thích hắn nữa.

Bố Bình Minh mỉm cười lắc đầu:

- Thằng Minh ấy, nó sẽ không tin đâu.

Tôi lúng túng rút trong túi ra một trái tim giấy được gấp từ tờ tiền một nghìn, đem nó đưa cho bố hắn:

- Chú đưa cái này cho hắn, nói hắn sau này tặng cho người khác nhé?

Bố Bình Minh cầm lấy, có vẻ ngơ ngác một chút, nhưng cuối cùng cũng đem nó cất đi, ông trầm mặc nhìn tôi:

- Cháu nghĩ kỹ chưa?

Tôi gục đầu xuống bất thần:

- Rồi.

Bố Bình Minh tiến lên trước, ông đặt tay lên vai tôi, động tác ấy thật ấm áp biết bao. Ông mím môi, ánh mắt đã an tâm nhưng lại có chút thất vọng. Tôi mặc dù không hiểu, nhưng cũng không để ý lắm.

- Hạnh phúc nhé!

- Vâng. - Tôi gật đầu.

...

Tôi rời khỏi nhà Bình Minh, đi thẳng đến đồn cảnh sát. Vụ án này đã khiến mọi người đau đầu từ sáng đến giờ, khi biết tôi đến tự thú, rất nhanh họ liền đưa tôi vào phòng thẩm vấn. Trước mặt tôi là một vị cảnh sát gương mặt sáng sủa, đồng phục màu xanh rất vừa mắt.

Không hiểu sao khi nhìn thấy chú cảnh sát, tôi lại tưởng tượng ra Bình Minh khi mặc đồng phục xanh sẽ như thế nào. Có lẽ sẽ rất tuấn tú và nghiêm trang biết bao.

Chú cảnh sát để bút ghi âm bên cạnh, tập trung vào tôi. Bốn bức tường khá hẹp và cách âm nên không gian tĩnh mịch đến nghẹt thở. Chú bắt đầu cất tiếng, giọng rất nhẹ nhàng, không hề có biểu hiện của một vị cảnh sát khi tra hỏi tội phạm chút nào:

- Chú là Vinh, người dẫn đầu cuộc điều tra về cái chết của Triệu Văn Đình. Cháu cung cấp cho chú thông tin cá nhân nhé, tên, ngày tháng năm sinh, địa chỉ và quan hệ đối với nạn nhân.

Tôi gật đầu:

- Triệu Đình An, sinh ngày 31 tháng 7 năm 2006, với nạn nhân là quan hệ bố con, địa chỉ nhà... chung với nạn nhân.

Chú cảnh sát lắng nghe rồi gật gù:

- Được rồi, cháu kể lại cho chú chi tiết về vụ việc diễn ra, bao gồm thời gian, địa điểm xảy ra vụ việc và cháu đã làm nó như thế nào?

Chú nói rất chậm rãi, giọng trầm ấm và kiên nhẫn quan sát tôi. Hai tay tôi đan vào nhau, hít một hơi căng lồng ngực rồi từ từ thở ra, sau khi đã nhẹ nhõm hơn, tôi bắt đầu cất tiếng:

- Thời gian vào khoảng năm sáu giờ chiều, địa điểm là cầu X, cháu đã cãi nhau với bố về cái chết của mẹ, sau đó thì có xảy ra xô xát, cháu đã giết ông ấy. Nhưng cháu không cố ý, cháu thực sự không cố ý, cháu...

Chú cảnh sát ra hiệu cho tôi dừng lại, cắt lời tôi:

- Chú hiểu rồi, nhưng chú cần chi tiết hơn nữa. Cháu hiểu ý chú không? Đừng căng thẳng, coi đây là một cuộc nói chuyện bình thường, được không? Cháu hãy kể lại toàn bộ sự việc, chẳng hạn như cháu và bố cháu đã nói gì với nhau và xảy ra những hành động gì sau đó?

Tôi mất một lúc để bình tĩnh, thở đều, sau đó mới nói tiếp:

- Cháu đã túm cổ ông ấy lên, sau đó đấm liên tiếp vào mặt ông ấy, sau đó là dẫm lên người ông ấy, cuối cùng là cầm gậy đập vào đầu ông ấy, cháu không biết cháu đã đập xuống bao nhiêu cái, cháu dừng lại khi ông ấy không... không cử động nữa.

Tôi vừa kể, môi vừa run lên, chú cảnh sát im lặng nhìn tôi, hai tay đan vào nhau để trên mặt bàn, tiếp lời:

- Cháu nói cháu không cố ý phải không? Vậy thì nguyên nhân là gì nhỉ?

Tôi lặng đi, ánh mắt bắt đầu nhòe nước:

- Ông ấy giết mẹ cháu, ông ấy nói vậy.

Chú cảnh sát thoáng kinh ngạc nhìn tôi. Tôi cắn chặt răng vào môi, đưa ánh mắt thấp thỏm hướng về phía chú, tôi sợ đến nỗi toàn thân muốn co giật, tứ chi giống như thừa ra không biết để đi đâu, hai bàn tay tôi vò vào nhau.

Tôi nghe được một tiếng thở dài qua sống mũi của chú Vinh, chú mím môi nhìn về phía tôi, ánh nhìn trầm lặng:

- Chú biết, chú đã từng nghe hàng xóm nói về hoàn cảnh gia đình cháu, ông Đình là một kẻ vũ phu, thường xuyên đánh chửi vợ con. Chú nghĩ vì lý do này nên cháu hiểu lầm ông ấy giết mẹ cháu - bà Thuần, đúng chứ?

Tôi im lặng không đáp, chú lại nói tiếp, ánh mắt vẫn nhìn thẳng tôi:

- Vậy cháu có biết, lúc mẹ cháu mất, ai là người báo án không?

Tôi lắp bắp:

- Báo... báo án?

Chú Vinh gật đầu:

- Thực ra đây là cuộc điều tra bí mật nên chú và các đồng chí không tiết lộ ra ngoài, nhưng vì cháu là con ruột của cả hai nạn nhân nên chú mới nói cho cháu. Mẹ của cháu không phải mất do rò rỉ khí gas mà do bị mười bảy nhát dao đâm liên tiếp vào bụng. Và, bố cháu là người đã khởi tố với cảnh sát.

Tôi ngồi trên ghế nhưng cũng ngồi không vững nữa, hai chân tôi nhũn ra và toàn thân đột ngột sụp đổ xuống bàn. Tôi khó khăn chống tay dậy, một giọt nước mắt đỏ hoe trào ra khỏi khóe mi tôi, rơi trên bàn một cách tuyệt vọng.

- Chú... chú nói... gì cơ?

Vẻ mặt chú Vinh rất kiên định và điềm tĩnh:

- Bố cháu vì chuyện này mà chạy vạy ngược xuôi không ngừng, ông ấy còn nói không được để cháu biết chuyện này...

Tôi bắt đầu mất bình tĩnh ngay trong phòng thẩm vấn, đứng phắt dậy khỏi ghế:

- Không, không phải sự thật, đây tuyệt đối không phải sự thật.

Lúc này bên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cộc cộc. Một giọng nói của nữ cảnh sát vọng vào trong, vẻ rất gấp gáp:

- Anh Vinh, có chuyện này rất quan trọng.

Thường mọi người sẽ không vào phòng thẩm vấn trong lúc đang tra hỏi tội phạm, bất kỳ ai cũng biết về chuyện này. Nhưng nếu có người gõ cửa trong tình huống như vậy, chắc hẳn là đó phải là chuyện rất cấp bách, không thể trì hoãn.

Chú cảnh sát quay đầu nhìn về phía cửa:

- Vào đi.

Nữ cảnh sát mở cửa vào trong, trên tay cầm một bản báo cáo. Cô tiến đến đưa cho chú cảnh sát. Chú thận trọng cầm lấy, chăm chú đọc qua một lượt sau đó ngước lên nhìn tôi, ánh nhìn của chú rất sâu khiến người đối diện phải choáng ngợp.

- Kết quả xét nghiệm cho thấy vết máu khô còn dính trên hung khí là máu của bố cháu. Nhưng cháu biết gì không? Pháp y đã khám nghiệm tử thi của bố cháu kết luận rằng, nguyên nhân tử vong của bố cháu là do mười bảy vết dao đâm vào ngực chứ không phải do vết thương ở đầu. Dựa vào những điều này, có thể nói cháu không phải là hung thủ thực sự.

Tôi bị hết bất ngờ này đến bất ngờ khác chèn ép đến không thở nổi. Chú Vinh đặt tờ báo cáo xuống, nhìn tôi chằm chằm:

- Mười bảy vết thương trên người mẹ cháu và mười bảy vết thương trên người bố cháu, mỗi nhát đều có kích thương bằng nhau. Có nghĩa là đều do một loại hung khí gây ra.



Chương kế tiếp