Bổn Miêu Không Muốn Làm Thế Thân

Chương 14: Giấc mộng
Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, khóe miệng rỉ máu, trên người y toàn là máu tươi, áo bào trắng cũng dính máu, trường kiếm bên cạnh cũng nhiễm một màu đỏ tươi.

Đằng sau, cánh cửa mở toang, bên ngoài Kim Loan Điện là vô số thi thể rải rác.

Người đàn ông ngẩng đầu lên, không biết tại sao nhưng Lạc Tầm không nhìn rõ ngũ quan gương mặt người nọ, chỉ có thể cảm nhận được luồng sát khí cuồn cuộn quanh thân y, như thể y vừa bước ra từ địa ngục, nhưng y lại dâng trái tim chân thành của mình đến trước mặt hắn.

Một trái tim chân thành thuần khiết nhất trên người, nhưng người đàn ông sợ hắn lại ghét bỏ nó.

“Tại sao bệ hạ không ra tay?” Người đàn ông khẽ cười, nói: “Chẳng lẽ luyến tiếc thần sao?”

Lạc Tầm cảm thấy cơ thể bị mất khống chế, trường kiếm trong tay không ngừng run lên, đầu kiếm bị người đàn ông nắm chặt trong tay, tạo ra một vết thương rất sâu. Dưới cái nắm của người đàn ông, máu chảy ngược từ mũi kiếm, một dòng máu từ rãnh trường kiếm dần dần chảy lên tay Lạc Tầm.

“Tạ Nam Từ!” Lạc Tầm cảm giác được giọng mình cực kỳ phẫn nộ, lại còn gọi một cái tên hắn chưa nghe thấy bao giờ, người đàn ông nghe thấy nhưng không hề tức giận, ngược lại khoé miệng còn cong lên, đuôi mắt câu lên khiêu khích.

“Thần ở đây.”

Y cười trả lời.

Lạc Tầm nắm chặt tay, máu nhuộm đỏ tay, hắn hất tay ra, trường kiếm rơi xuống đất phát ra âm thanh lanh lảnh.

“Tạ Nam Từ, tại sao ngươi không buông tha cho ta?”

Giọng Lạc Tầm run rẩy kèm theo phẫn bộ một cách khó hiểu.

Người đàn ông đứng dậy, thân hình y cao lớn, chắn ngang tầm mắt của Lạc Tầm.

Người đàn ông chậm rãi che đi đôi mắt của Lạc Tầm, không nhìn thấy gì khiến cho thính giác trở nên mẫn cảm, hắn nghe thấy tiếng trường kiếm rút ra khỏi vỏ, tiếng lưỡi kiếm sắc bén đâm vào da thịt, phát ra một tiếng rất nhỏ, tiếng người ngã xuống bên chân Lạc Tầm.

Người đàn ông cúi đầu ghé sát bên tai Lạc Tầm, hơi thở ấm áp khiến hắn ngứa ngáy, nhiều hơn là hoảng sợ tới lạnh thấu xương.

“Ta đã nói rồi, nguyện cả đời trung thành với bệ hạ, sao lại có chuyện không buông tha người?”

Cả người Lạc Tầm run rẩy, hắn không thể phát hiện được là mình đang sợ hãi hay tức giận, bàn tay của người đàn ông rời khỏi đôi mắt Lạc Tầm, hắn nhìn xuống dưới, dưới đất là thi thể của một người còn rất trẻ, nét mặt còn đang hoảng sợ.

Mà sinh mệnh của người đó, vĩnh viễn dừng lại ở khắc sợ hãi đó.

Lạc Tầm ngẩng mặt lên, muốn nhìn rõ khuôn mặt của người kia, nhưng chẳng thể nhìn rõ, khuôn mặt đó mờ mờ ảo ảo trước mắt hắn, Lạc Tầm cố hết sức để nhìn rõ nhưng chỉ thấy được đôi môi mỏng của y, cùng với máu đỏ ở khoé môi, từng giọt từng giọt rơi xuống đất, Lạc Tầm nhìn thấy một nốt ruồi nhỏ trên cằm y.

Giấc mơ này rất hỗn loạn, cả về thời gian lẫn địa điểm.

Hắn còn chưa kịp nhìn rõ mặt của người đàn ông, khung cảnh đã thay đổi. Trước mắt hắn là một khung cảnh mờ mịt sương mù, không khí ẩm ướt, nơi này hắn chẳng thấy quen thuộc chút nào, chỉ có thể chậm rãi dò đường mà đi. Cũng chẳng biết đã đi được bao lâu, hắn mơ hồ nhìn thấy có một người ở cách đó không xa.

Bóng người kia đang tắm rửa dưới hồ, bờ vai thẳng tắp, làn da trắng nõn, không tính là quá cường tráng nhưng ẩn dưới làn da ấy là cơ bắp săn chắc có thể gồ lên bất cứ lúc nào, là thứ phải trải qua nhiều năm khổ luyện mới có được. Kinh ngạc hơn, trên lưng người đó có những vết đao để lại, đan chéo chồng chất lên nhau, đã thành sẹo. ủng hộ truyện trên tyt

“Tạ Nam Từ?” Lạc Tầm thấp giọng hỏi.

Nam nhân kia đứng lên, nước đến ngang hông, vòng eo nhỏ rắn chắc lộ ra, Lạc Tầm nhìn thấy rõ, cách eo người đó một khoảng có một cái bớt hình con bướm nhỏ bằng nửa gang tay.

Lạc Tầm thở hổn hển, người kia cảm giác được có người ở phía sau mình, y nghiêng mặt sang một bên, tóc dài còn dính bên sườn mặt, lộ ra gương mặt thanh tú.

Lạc Tầm chớp mắt, cố gắng nhìn rõ gương mặt của người kia, đột nhiên trên đầu có vô số tiếng gọi giáng xuống.

Giấc mơ cùng với hiện thực đan xen nhau, cuối cùng hiện thực quay trở lại, Lạc Tầm mở mắt ra, đầu tiên hắn nhìn thấy gương mặt phóng đại của Chu Nhiên.

“Lạc Tầm, dậy mau, chúng ta tới khách sạn rồi.”

Lạc Tầm ngồi dậy, cửa xe đã mở ra, gió mát mùa hè tràn vào trong xe, Lạc Tầm vừa mới tỉnh ngủ không nhịn được hắt xì một cái, phản ứng chậm chạp: “Khách sạn? Không phải chúng ta đang ở đoàn làm phim sao?”

Chu Nhiên ngồi ở ghế trước lấy túi xách ra, vừa đếm đồ đạc vừa càu nhàu: “Cậu ngủ từ chiều tới giờ, bây giờ đã chín giờ tối rồi.”

“Chín giờ?” Lạc Tầm hoảng hốt, hắn nhận chức vụ trợ lý, xong lại dám ngủ cả một buổi chiều, “Sao không gọi tôi dậy?”

Chu Nhiên lắc đầu, hất cằm về phía khách sạn, bĩu môi nói: “Cũng không biết tại sao anh Du tốt thế, không cho tôi đánh thức cậu dậy.”

“Không cho?”

Trong lòng Lạc Tầm đột nhiên ấm áp, Chu Nhiên nói “Không cho” chứ không phải “Không muốn”, nói cách khác, Đoàn Cẩn Du cố tình để cho hắn lười làm việc?

Đoàn Cẩn Du bị đùa giỡn, không tức giận, ngược lại còn hài lòng?

Lạc Tầm nhìn theo ánh mắt của Chu Nhiên, Đoàn Cẩn Du đã vào trước, anh mặc một bộ đồ trắng tinh, vai rộng chân dài, dáng người thẳng tắp. Không biết có phải do giấc mộng ban nãy hay không, bóng trắng trước mắt hắn dần trở nên mơ hồ, mà bóng Đoàn Cẩn Du dần thay đổi biến thành nam nhân vận bạch y đẫm máu như quỷ tu la địa ngục ở Kim Loan Điện.

“Tạ Nam Từ.”

Lạc Tầm bỗng nhiên lẩm bẩm, gọi ra một cái tên vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

Vẻ mặt Chu Nhiên mê man, hoàn hồn hỏi lại: “Ai? Anh nói cái gì cơ?”

Lạc Tầm nhướn mày, mọi thứ trước mắt đều trở lại như cũ, khách sạn tráng lệ bị màn đêm bao phủ, thỉnh thoảng có vài người đi qua đi lại, nhân viên khách sạn lịch sự giúp bọn họ đi tới đi lui.

Mà bóng người kia đã đi qua đại sảnh, đứng ở trước thang máy, tóc mái hơi dài che mất một nửa gương mặt của anh, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt tinh xảo, sống mũi, đôi môi mỏng, còn có thể nhìn thấy xương cằm tinh tế.

Nháy mắt Lạc Tầm trở nên hoảng hốt.

Anh ta là Đoàn Cẩn Du hay là… Tạ Nam Từ?

—-----------------------

Lạc Tầm đã ngủ nguyên một buổi chiều, đến đêm hắn trằn trọc mãi không thể ngủ được, trong đầu cứ luôn nhớ tới cảnh tượng ở trong mơ kia, người đàn ông mặc bạch y đẫm máu, khiến hắn cảm thấy áp bức và sợ hãi.

Lạc Tầm chắc chắn chẳng có lý do gì mà mình lại mơ thấy một người đàn ông, hơn nữa cảnh tượng ở trong mơ cũng rất chân thật, cảm giác giống như muốn nghiền nát hắn, sợ hãi tới thấu xương. Điều này khiến cho hắn nghĩ tới khả năng kiếp trước của mình có liên quan tới y.

Tuy không nhìn rõ mặt, nhưng, hắn luôn nghi ngờ người kia chính là Đoàn Cẩn Du.

Cho dù là góc nhìn ở bóng lưng cực kỳ giống, ngay cả trên quai hàm cũng có một nốt ruồi nhỏ như thế, hắn chắc chắn người kia và Đoàn Cẩn Du có liên quan tới nhau.
Chương kế tiếp