Bổn Miêu Không Muốn Làm Thế Thân

Chương 15
Ngày hôm sau, Lạc Tầm dậy rất sớm, giấc mộng ngày hôm qua vẫn còn dư âm, khiến hắn không có tâm trạng ngủ nướng, thậm chí lúc thay quần áo vẫn còn nghĩ đến nó.

Dáng vẻ người đàn ông tên Tạ Nam Từ trong giấc mơ cứ lóe lên trước mắt hắn, mặc dù hắn không thể nhìn rõ khuôn mặt y, nhưng bóng lưng của đối phương, giọng nói trêu chọc, và dáng vẻ như quỷ vực A Tu La bước ra khỏi biển máu, thi thể chất chồng kia khiến hắn không thể chống cự lại nỗi sợ hãi và ghê tởm.

Như khắc vào trong xương cốt, không dứt ra được.

Hắn có thể kết luận rằng người đàn ông tên Tạ Nam Từ rất có khả năng là kẻ thù của mình ở kiếp trước, hơn nữa còn là loại huyết hải thâm thù.

Lạc Tầm thay quần áo xong, sau đó đi tìm Chu Nhiên. Đúng lúc chạm mặt cậu ta từ trong phòng đi ra, thấy Lạc Tầm tinh thần phấn chấn xuất hiện trước mặt cậu ta sau những ngày đôi mắt ngái ngủ, cậu ta hơi sửng sốt: “Xem ra hôm qua ngủ không uổng công, tinh thần không tệ đấy.”

Lạc Tầm ngượng ngùng gãi đầu: "Thực ngại quá, ngủ trong lúc làm việc là tôi không đúng."

“Đã biết sai thì làm việc cho tốt,” Chu Nhiên vỗ vai hắn, cố ý trêu chọc, "Hãy cố gắng cởi quần áo của anh Du càng sớm càng tốt."

Nhắc lại chuyện cũ, trên mặt Lạc Tầm có chút không nhịn được, xấu hổ cười ngượng, chỉ có thể thuận theo tình thế trả lời: "Tôi sẽ nhanh chóng làm được."

Chu Nhiên đang cười hì hì thì nhìn thấy người đứng sau lưng Lạc Tầm liền lập tức lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, Lạc Tầm bất tri bất giác quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt xinh đẹp đến kì lạ của người phía sau.

Đoàn Cẩn Du đã hóa trang xong, còn chưa mặc trang phục diễn, chỉ đội tóc giả. Tóc dài đuôi ngựa xõa ra sau, trên trán để vài lọn tóc dài rũ xuống, đôi mắt sáng ngời. Lạc Tầm lúng túng nhìn lên, ánh mặt trời như bị vòng xoáy màu đen hút vào, là nơi không có hơi ấm nào có thể chạm tới.

Qua đôi mắt đen láy đó, Lạc Tầm không thể nhìn sâu vào.

Ở sau lưng người ta thèm khát cơ thể người ta xong bị khổ chủ bắt quả tang ngay tại trận, hắn ước gì có cái lỗ để chui xuống trốn ngay lập tức, hoặc ngay lập tức biến mất, thoát khỏi nơi đáng xấu hổ này. Tiếc rằng hắn là một người bình thường, từ mèo biến thành người, trốn dưới đất ư, hắn không có khả năng.

Mặt hắn đỏ bừng lên, từ cổ đến chóp tai, đỏ bừng. Hắn cúi đầu, hồi hộp xoắn vạt áo. Từ góc độ của Đoàn Cẩn Du nhìn qua, có thể nhìn thấy lưng hắn hơi cong xuống, ngay cả xương sống nhô ra sau gáy cũng đỏ bừng.

Lạc Tầm lén lút dùng khuỷu tay đẩy đẩy Chu Nhiên, người sau cũng đẩy lại hắn, cách hai người họ nháy mắt với nhau đều rơi vào tầm mắt Đoàn Cẩn Du.

Không biết tại sao, Đoàn Cẩn Du phát hiện ra nhưng không có ý tức giận, ngược lại cảm thấy có chút buồn cười.

Khóe môi khẽ cong lên, đôi mắt đen láy của Đoàn Cẩn Du như buông lỏng, ánh mặt trời ùa vào, đôi mắt ngàn năm băng giá hiếm khi được sưởi ấm.

Hàng mi dài ôm lấy đôi mắt, khẽ cụp xuống trông thật chói mắt.

Chỉ có điều, hai người đang cúi đầu không bắt được cảnh này.

Đoàn Cẩn Du cũng không nhiều lời, đi lướt qua Lạc Tầm, Lạc Tầm và Chu Nhiên nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm, đi theo bước chân Đoàn Cẩn Du, lên xe.

Trên đường, Chu Nhiên ngồi ở ghế trước, Đoàn Cẩn Du cùng Lạc Tầm ngồi ở phía sau.

Vừa rồi Lạc Tầm có thể nói là "tìm được đường sống trong chỗ chết", trải qua nguy hiểm một lần, hắn bỗng nhiên gan dạ hơn, nhìn trộm Đoàn Cẩn Du, không rời mắt. Mái tóc đen huyền làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú của anh, tăng thêm chút khí chất cổ điển. Giữa cặp lông mày đã xuất hiện nếp nhăn, hình như là do nhíu mày lâu ngày. Những ngón tay thon dài khoanh trước ngực, trắng nõn như ngọc, khớp xương rõ ràng.

Bất luận nhìn ở đâu, cũng đều hoàn hảo.

Có điều Đoàn Cẩn Du nhắm mắt lại, lông mi dài khẽ rung, như đã ngủ.

Sau đó hắn mạnh dạn nhìn trộm, ánh mắt không chút kiêng dè men theo vầng trán nhẵn nhụi, lông mày, sống mũi, đôi môi mỏng, cuối cùng dừng lại ở nốt ruồi nhỏ trên cằm.

Lạc Tầm mạnh dạn đến gần hơn, nốt ruồi mờ nhạt kia hiện ngay trước mắt, hắn bỗng nhiên có chút thất thần.

Một khoảnh khắc xuất hiện chớp nhoáng trước mắt, Tạ Nam Từ, còn có người đàn ông mà lần đầu tiên hắn nhìn thấy đã chết, dưới cằm cũng có một nốt ruồi mờ nhạt.

Có phải đây là sự trùng hợp?

“Nhìn xong chưa?"

Giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên, Lạc Tầm sợ tới mức suýt chút nữa ngã xuống ghế sau, bị bắt gặp nhìn lén, mặt hắn biến sắc.

Chu Nhiên nghe thấy động tĩnh ở ghế sau, thò đầu nhìn hai người, mặt Lạc Tầm đỏ bừng, mà sắc mặt Đoàn Cẩn Du không đổi, khiến cho người ta phải suy nghĩ.

“Nhìn……nhìn xong rồi?"

Chu Nhiên thở dài, ngồi trên ghế trước đóng rèm cửa lại.

Ghế sau bỗng nhiên tối sầm, Lạc Tầm lén liếc xéo Đoàn Cẩn Du một cái.

Má, làm vậy còn xấu hổ hơn.

Sau đó ánh mắt kia cũng nhìn lại hắn, lạnh giọng: "Tôi chỉ cho cậu làm trợ lý, hy vọng cậu không vượt quá giới hạn.”

“Tôi không có...... " Lạc Tầm nói không chút tự tin, suy cho cùng, gần đây là hắn chủ động trêu chọc Đoàn Cẩn Du.

Hiển nhiên Đoàn Cẩn Du không tin lấy nửa lời, anh quay mặt đi, nhắm mắt lại lần nữa.

Khi đến phim trường, Đoàn Cẩn Du bước từ trên xe xuống, máy quay ở lối vào phim trường đã hướng về phía anh, Đoàn Cẩn Du đi một mạch vào cùng với tiếng máy quay lách cách.

Lạc Tầm đứng bên ngoài quan sát từ xa, nhìn anh càng ngày càng đi xa.

Không biết có phải do tâm lý hay không, nhưng hắn luôn cảm thấy hình bóng sau lưng dần dần giống với người trong mộng.

Đây là manh mối duy nhất của hắn về kiếp trước, hắn muốn điều tra rõ ràng. Và bây giờ điều duy nhất có thể điều tra chính là dấu vết trên lưng Tạ Nam Từ. Lạc Tầm đi theo Chu Nhiên vào, Chu Nhiên thuận tay đội cho hắn một cái mũ che khuất gần hết khuôn mặt.

"Hai ngày nay trạm tỷ với đội chó săn đến chụp ảnh rất nhiều, chú ý một chút, tốt nhất đừng để bị chụp được”

Tuy ngày thường Chu Nhiên không nghiêm túc, thế nhưng trong tình huống quan trọng thì rất đáng tin cậy, Lạc Tầm đi theo cậu ta một thời gian dài cũng được chiếu cố.

Lạc Tầm sửng sốt, gật đầu đáp: "Cảm ơn.”

Vẫn còn thời gian trước khi quay phim, Đoàn Cẩn Du đi thay quần áo trước.

Chu Nhiên mang một đống quần áo đến, Lạc Tầm ở một bên hỗ trợ sửa soạn lại, lấy ra vài bộ áo lót.

Chu Nhiên cẩn thận gấp lại cho anh, phàn nàn: “Quần áo lần này phức tạp thật, vì bám sát lịch sử, nên bắt chước hoàn toàn y phục cổ đại trong ngoài ba lớp, cũng không sợ nóng chết à.”

Vừa nói, cậu vừa lấy ra trong quần áo một chiếc áo lụa trơn màu trắng có vải lót: "Cậu nói xem người cổ đại không thấy nóng sao?"

Cái áo ngắn này đã thu hút sự chú ý của Lạc Tầm, nếu hắn nhớ không lầm, cái này cần phải mặc ôm sát người.

Lúc này, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh vết bớt trên lưng người đàn ông trong giấc mộng ngày hôm qua, cho dù cảnh trong mộng trở nên mơ hồ, nhưng vết bớt kia lại in sâu trong đầu hắn, không thể xóa nhòa.

Một ý tưởng táo bạo dần xuất hiện trong đầu Lạc Tầm.

Tuy ý nghĩ này nghe có vẻ hơi đáng khinh, nhưng nếu ký ức kiếp trước đang dần hé lộ ngay trước mắt, hắn cảm thấy cho dù là là chuyện đáng khinh cỡ nào hắn cũng có thể làm được.
Chương kế tiếp