Bổn Miêu Không Muốn Làm Thế Thân

Chương 16
Chu Nhiên thu dọn quần áo xong, còn chưa bước ra khỏi cửa thì bị Lạc Tầm ngăn lại với thái độ niềm nở. Hắn bịa ra một lý do, đề nghị giúp đưa quần áo.

Chu Nhiên nhìn dáng vẻ quá đỗi chăm chỉ của hắn, nghĩ bụng chắc hôm qua Lạc Tầm thấy áy náy vì ngủ cả buổi chiều, muốn chuộc lỗi, nên cũng không nghĩ nhiều liền để hắn đi.

Lạc Tầm chạy một mạch đến phòng chờ của Đoàn Cẩn Du để đưa quần áo, chỉ thấy căn phòng không một bóng người. Hắn treo quần áo lên giá rồi chui xuống gầm bàn, chiếc khăn trải bàn dài phủ xuống, trùm kín lấy hắn.

Vừa mới trốn xong, Lạc Tầm đã nghe thấy tiếng bước chân từ cửa truyền đến, cánh cửa được mở ra, một đôi chân dài xuất hiện ngay trước mắt, Lạc Tầm nhận ra đôi giày của Đoàn Cẩn Du, chính là đôi mà anh ấy đã đi sáng nay.

Lạc Tầm nín thở, hai má dần dần đỏ lên, lúc đầu hắn biết bao tham vọng, thật xấu hổ biết bao khi bây giờ hắn sắp thực hiện nó.

Nhìn lén người khác thay quần áo, bị nói ra chắc Lạc Tầm mất mặt muốn chết.

Tim hắn bắt đầu đập loạn xạ, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, nhìn đôi chân thon dài kia không chớp mắt, dõi theo từng cử chỉ động thái của anh. Đoàn Cẩn Du bước vào phòng, định đóng cửa, lại bị một cái tay khác chặn lại, ngay sau đó truyền đến một giọng nữ thẹn thùng: "Cẩn Du.”

Giọng nói này cực kỳ quen thuộc, nhưng hắn không tài nào nhớ ra nổi đã nghe qua ở đâu.

Cánh cửa được mở lại sau một lúc tạm dừng, một đôi Hentiangao đen tuyền vừa nhìn liền biết là hàng hiệu xuất hiện.

Lạc Tầm lén lút thò đầu ra ngoài, ánh mắt nhìn vào tay người phụ nữ dọc theo mép khăn trải bàn, mon men vuốt ve cánh tay Đoàn Cẩn Du, tâm ý như thế nào, không nói cũng hiểu.

Má!

Lạc Tầm vội rụt đầu lại, mặt càng đỏ hơn.

Không phải chứ, hắn chỉ tới nhìn lén Đoàn Cẩn Du thay quần áo thôi, chứ không nghĩ đến sẽ được bonus thêm cảnh tượng không phù hợp với trẻ nhỏ!

Lạc Tầm căng thẳng một lúc, nhưng rất nhanh, hắn phát hiện, ngoài căng thẳng ra, còn có một chút khó chịu. Đoàn Cẩm Du lùi về sau một bước, tạo khoảng cách với người phụ nữ, giọng điệu không chút dao động: "Cô tới đây làm gì?"

Người phụ nữ không bỏ cuộc, tiến lên hai bước, đôi Hentiangao giẫm trên mặt đất gây ra tiếng động, người phụ nữ gọi tên Đoàn Cẩm Du với chất giọng nhớp nháp, giọng nói này đủ để Lạc Tầm, người đang trốn dưới gầm bàn, nổi hết cả da gà da vịt.

“Cẩn Du, nghe nói anh vì bộ phim này mà sụt cân rất nhiều," Người phụ nữ lấy thứ gì đó từ trong túi ra đặt lên bàn, Lạc Tầm cảm thấy cú đập nặng nề trên đỉnh đầu, "Em thấy mà đau lòng, nên em đã làm cơm hộp mang đến cho anh nè.”

Cơm hộp?

Lạc Tầm nhớ tới mỗi ngày Đoàn Cẩn Du đều làm món rau luộc xanh mướt, nhất thời da đầu tê dại, không hiểu sao anh ta có thể nuốt trôi được.

Cái bàn không cao lắm, Lạc Tầm cúi đầu nép xuống dưới rất khó chịu, ngồi xổm hồi lâu, bắp chân có hơi tê mỏi. Hắn di chuyển dưới bàn, cảm thấy có lẽ họ sẽ không kết thúc cảnh tượng này nhanh chóng đâu, bèn ngồi bệt luôn xuống sàn.

“Cô nên đi đi.” Đoàn Cẩm Du không có ý muốn nhận tình ý của người kia, không chút khách sáo đuổi người đi.

Trong lòng Lạc Tầm không khỏi thở dài, với tính tình của Đoàn Cẩn Du, nếu không phải anh ta có khuôn mặt được trời ưu ái, thì ra cửa mở miệng nói chuyện cũng đủ gieo rắc thù hận.

Không khí ngưng đọng hồi lâu, mới nghe thấy giọng trầm thấp nứt nở của người phụ nữ: "Đoàn Cẩn Du, dung mạo, gia thế, lai lịch của tôi, có chỗ nào không xuất sắc? Người theo đuổi tôi rất nhiều, mà tôi vì anh hèn mọn đến mức này, anh còn gì không hài lòng chứ?"

Cô gái này thật sự rất hèn mọn, Lạc Tầm chống cằm, nhàm chán suy nghĩ, nhưng không phải sự cố gắng nào cũng được đền đáp, đặc biệt là trên phương diện tình cảm. Đoàn Cẩm Du đã dành hết tình cảm cho người trong lòng, khó ai có thể lọt vào mắt xanh của anh ta.

Nói xong, Lạc Tầm lấy điện thoại di động ra, mở camera trước, điện thoại di động phản chiếu khuôn mặt tuấn tú của hắn, môi đỏ răng trắng, làn da trắng nõn không tì vết, mặt mày đầy sức sống. Chỉ là lúc này giữa hai lông mày của hắn có một nếp nhăn, chứng tỏ lúc này tâm trạng hắn rất sầu muộn: mấy ngày nay Đoàn Cẩm Du đối xử với hắn không tệ, là bởi vì hắn có khuôn mặt rất giống với người trong lòng của anh.

Có lẽ mỗi lần Đoàn Cẩn Du nhìn hắn, đều qua gương mặt này mà nhìn một người khác. Tâm trạng Lạc Tầm sa sút, nhưng hắn nhanh chóng chấn chỉnh lại bản thân. Đoàn Cẩn Du chỉ là mục tiêu nhiệm vụ của hắn, cho nên hắn sẽ không dồn quá nhiều tình cảm vào trong đó.

Cuộc trao đổi bên ngoài bàn vẫn đang tiếp tục, tiếng nức nở của cô gái cứ ngắt quãng, điều này dần dần khiến Đoàn Cẩn Du có chút mất kiên nhẫn: “Lạc Nghiên Nghiên, cô quá đề cao bản thân rồi.”

Lạc Nghiên Nghiên?

Cái tên này khiến Lạc Tầm dừng lại hồi lâu, sau đó mới kịp phản ứng.

Lạc Nghiên Nghiên không phải là em gái cùng cha khác mẹ của Lạc Tầm sao?

Cha của Lạc Tầm là Lạc Kỳ, trong khi sống cùng với mẹ của Lạc Tầm đã ngoại tình và bí mật sinh ra Lạc Thành Tể.

Sau khi Lạc Kỳ ép vợ mình đến chết rồi đưa người tình cùng đứa con riêng về nhà, không lâu sau sinh ra Lạc Nghiên Nghiên.

Khác với Lạc Thành Tể, từ nhỏ Lạc Nghiên Nghiên đã sống một cuộc sống xa hoa, Lạc Kỳ hết mực cưng chiều con gái rượu. Lạc Nghiên Nghiên từ nhỏ đã ngỗ ngược độc đoán, sau này vào giới showbiz, Lạc Kỳ chi rất nhiều tiền mua hợp đồng cho cô ta, nhưng năng lực nghiệp vụ thật sự rất tệ, cũng chỉ ở trình độ hạng hai.

Khi Lạc Nghiên Nghiên mới mười sáu mười bảy tuổi, đã thích Đoàn Cẩn Du, thậm chí vào giới showbiz cũng là vì tiếp cận anh. Lạc Nghiên Nghiên ghét Lạc Tầm đến tận xương tủy, nếu nói Lạc Thành Tể đang ngấm ngầm chơi xỏ sau lưng Lạc Tầm, thì Lạc Nghiên Nghiên luôn trực tiếp gây rắc rối cho Lạc Tầm.

Sau khi Lạc Tầm trở thành tình nhân của Đoàn Cẩn Du, cô ta làm ầm ĩ trong nhà, thậm chí còn cho người chặn đánh Lạc Tầm trong một con hẻm. Đêm đó Lạc Tầm ngã xuống hẻm, cả người đầy máu, người qua đường đã gọi xe cứu thương cứu cậu ta một mạng.

Lạc Nghiên Nghiên tức giận giậm chân một cái, điên cuồng gào thét: "Vì cái gì mà anh có thể coi trọng tên rác rưởi Lạc Tầm kia, lại không thể nhìn em dù chỉ một cái?"

Lạc Tầm vô duyên vô cớ bị liên lụy, nghẹn ngào: Liên quan gì đến tôi?

"Rác rưởi" cho biết không liên quan gì đến mình, hắn bắt chéo chân, tay chống cằm, ngón cái trên màn hình điện thoại di động ấn tới ấn lui, màn hình nhấp nháy theo động tác của hắn, hắn chỉ quan tâm lúc nào mới có thể kết thúc.

"Lạc Tầm là người tình duy nhất được tôi thừa nhận, cô có tư cách gì so với cậu ta?". Giọng Đoàn Cẩn Du trong trẻo nhưng lạnh lùng, nói câu này thoạt nhìn như chuyện ăn uống bình thường, nhưng lại ném đá vào lòng Lạc Tầm, khiến hắn nổi sóng, hắn theo bản năng ngồi thẳng dậy.

Lạc Nghiên Nghiên đập bàn một cái, phát ra tiếng động, khiến Lạc Tầm giật mình: “Không thể nào, sao anh có thể để mắt tới tên rác rưởi kia? Nó không xứng với anh!”

Đoàn Cẩn Du lạnh lùng cười nhạo một tiếng, châm chọc không chút lưu tình: "Lạc Nghiên Nghiên, cô làm tiểu thư Lạc gia lâu như vậy, có phải đã quên, tất cả sản nghiệp của Lạc gia các cô, đều là Lạc Kỳ cướp được?"

Sắc mặt Lạc Nghiên Nghiên trắng bệch, lui về phía sau hai bước.

Đoàn Cẩn Du chậm rãi tiếp tục nói: "Rốt cuộc ai mới là Lạc gia chính thống, cô hẳn đã rõ, cô chỉ là con gái của tên cướp, sống một cuộc sống xa hoa vốn thuộc về người khác, cô thực sự coi bản thân là người xứng được hưởng?”

Lạc Tầm nhịn không được nhếch khóe miệng, vài câu nói ngắn gọn của Đoàn Cẩn Du, đủ khiến Lạc Nghiên Nghiên tức nói không nên lời, nhưng lại khiến cho Lạc Tầm ấm lòng: Đoàn Cẩn Du đang nói thay mình.

Lạc Tầm nhếch khóe môi, đáy mắt tuấn tú nhiễm chút ý cười, nụ cười này còn chưa tới đáy mắt, điện thoại trong túi bỗng nhiên vang lên. Tiếng chuông đột nhiên vang lên làm hắn sợ run người, trên màn hình hiện tên Chu Nhiên, Lạc Tầm vội vàng tắt đi, nhưng đã muộn.

Hai chân trong tầm nhìn tiến về phía trước hai bước, phản ứng đầu tiên của Lạc Tầm là co rúc vào góc tường, nhưng đã quá chậm.

Khăn trải bàn bị kéo ra, ánh sáng nháy mắt chiếu vào gầm bàn mờ tối, sau đó khuôn mặt kinh ngạc của Đoàn Cẩn Du đập vào mắt.

"Cậu đang làm gì ở đây?"

Lạc Tầm lúng túng cười, dùng cả tay lẫn chân bò ra khỏi bàn, đối diện với Lạc Nghiên Nghiên. Ở tuổi mười chín, mà lại trang điểm cực kỳ già dặn, đôi môi đỏ mọng gợn sóng, váy siêu ngắn bó sát người, chân đi đôi hentiangao, trông diện mạo như gần ba mươi tuổi.

Hồi trước, lần đầu tiên Lạc Nghiên Nghiên thổ lộ tình cảm với Đoàn Cẩn Du thì cô ta còn chưa thành niên, lúc ấy Đoàn Cẩn Du chỉ buông một câu "Tuổi còn nhỏ nên chăm chỉ đọc sách" sau đó liền rời đi. Từ đó về sau Lạc Nghiên Nghiên liền cảm thấy bởi vì mình tuổi còn nhỏ cho nên mới bị từ chối, cô ta đã thay đổi phong cách từ cô gái đáng yêu thành gái phố trưởng thành.

Trong những năm qua, phong cách Lạc Nghiên Nghiên thay đổi nhiều, còn sự chán ghét của Đoàn Cẩn Du đối với cô ta thì không thay đổi.

Lạc Nghiên Nghiên trang điểm tinh xảo đang khóc trôi phấn, nhìn thấy Lạc Tầm từ dưới bàn bò ra, cô ta như thể thấy ma. Lập tức lau mặt, lau nước mắt, không để cho Lạc Tầm nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của mình.

Lạc Tầm tự biết xấu hổ, chỉ chào hỏi một cách cứng ngắc kiểu Trung Quốc: "Hi, buổi trưa tốt lành, đã ăn cơm chưa?"

Lạc Nghiên Nghiên vừa đưa hộp cơm tình nhân tới, ngay lập tức sắc mặt tối sầm lại.

“Lạc Tầm, mày cố ý xem tao là trò cười đúng không!”

Lạc Nghiên Nghiên trợn tròn mắt, đôi mắt mở to đến mức mí mắt muốn bay ra ngoài. Lạc Tầm còn chưa kịp phản ứng, thì bàn tay của Lạc Nghiên Nghiên đã vươn ra, muốn tát vào mặt Lạc Tầm.

Rầm——

Lạc Nghiên Nghiên bước chân không vững, lảo đảo lùi về sau hai bước, đụng phải ghế dài phía sau, phát ra tiếng động. Cô ta không thể tin nổi nhìn Đoàn Cẩn Du, mặc dù người đàn ông này chưa từng đối xử tốt với cô ta, nhưng ngại thân phận tiểu thư Lạc gia của cô ta, nên chưa bao giờ động thủ.

Nhưng hôm nay......

Cái tát còn chưa kịp giáng xuống, Đoàn Cẩn Du vươn tay dùng sức nắm lấy cổ tay Lạc Nghiên Nghiên, khiến Lạc Nghiên Nghiên cảm giác cổ tay mình như bị bóp nát, sau đó bị người nọ hất tay ra.

“Đoàn Cẩn Du!" Lạc Nghiên Nghiên nghiến răng gào thét, nước mắt chực trào sắp.

Đoàn Cẩn Du cũng mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói một câu: "Cút.”

Lạc Nghiên Nghiên hít hít mũi, cố nén nước mắt, xoay người mở cửa bước ra ngoài. Cánh cửa bị đóng mạnh, phát ra một tiếng động lớn, làm chút bụi bặm tung bay.

Người phụ nữ phiền phức cuối cùng cũng chịu đi, Lạc Tầm thở phào nhẹ nhõm, xoay người, hơi thở lại nghẹn trong cổ họng.

Sắc mặt Đoàn Cẩn Du hơi lạnh, khoé môi mím chặt, bởi vì gần đây làm việc quá sức, nên đôi mắt một mí cũng bị sụp mí luôn, làm cho đôi con ngươi đen láy càng thêm thâm thúy, lộ ra ánh nhìn dò xét.
Chương kế tiếp