Bữa tối hôm nay là thịt

Chương 7
Cuối cùng thang máy cũng tới tầng một.

Bác Mạnh đi ra ngoài trước.

Tôi và chị thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Trên đường đi, tôi chú ý quan sát thế giới của quái vật trông như thế nào.

Nơi này với thế giới hiện thực không có sự khác biệt nhiều cho lắm.

Gần như có thể dùng từ giống hệt nhau để hình dung.

Ngay cả những người đi bộ trên đường này cũng mang hình dạng con người bình thường.

Đến cái đèn giao thông, vạch qua đường cho người đi bộ đều có cả.

Tôi và chị đứng phía trước vạch qua đường chờ đèn đỏ.

Giọng nói của chị vang lên.

"Em đừng mất cảnh giác chỉ vì nơi này giống với thế giới của chúng ta."

"Chị ở đây hai năm, vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân mình đối với bọn họ chỉ là thức ăn thôi."

"Gia đình cũng được, bạn bè cũng được, dù cho bọn họ hiện tại đối xử với chị có tốt như nào đi nữa, thì khi biết chúng ta là con người đều sẽ tàn nhẫn hạnh hạ chúng ta cho đến chết."

Đèn xanh rồi.

Chúng tôi đi qua vạch kẻ đường.

Hoá ra ngôi trường vẫn ở vị trí đó.

So với thế giới thực thì không có gì khác biệt mấy.

Đúng lúc này một cô gái vui vẻ chạy nhanh về phía tôi.

"Dao Dao!"

Khi nhìn rõ được mặt cô ấy, tôi ngây người ra.

Gương mặt đó đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi rất nhiều lần.

Hứa Nhã, bạn thân nhất của tôi.

Nhưng mà ở hiện thực khi tôi còn học cấp 2 thì cô ấy đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi rồi mà?

"Tiểu Nhã."

Mũi tôi cay cay một hồi lâu.

Ở nơi này, cô ấy trưởng thành hơn so với hình ảnh lúc trước.

Mái tóc ngắn trước đây giờ đã biến thành tóc dài rồi.

Tôi và tiểu Nhã là bạn học từ cấp 1 cho tới lúc học cấp 2.

Ban đầu chúng tôi đã hẹn sẽ cùng thi vào một trường cấp 3, nhưng trước ngày thi cô ấy lại bất ngờ xảy ra tai nạn xe và mất.

Cái chết của Hứa Nhã làm tôi đau khổ suốt một quãng thời gian dài.

Thời điểm đó tôi mất một tháng cũng không ổn định lại được.

Bởi vì chuyện này mà tôi đã không thể thi vào ngồi trường mà mình muốn, ngôi trường mà tôi và cô ấy đã hứa với nhau.

Ở trong giấc mơ tôi thường mơ thấy cô ấy luôn mỉm cười và đưa tay về phía tôi, nói: "Dao Dao tớ nhớ cậu nhiều lắm đó."

Nhưng tôi không ngờ rằng lần nữa nhìn thấy gương mặt này lại là ở đây.

Tiểu Nhã nhìn tôi với vẻ nghi ngờ

"Dao Dao cậu sao thế? Mắt đỏ cả lên rồi này."

Tôi vội cười, nói: "Không có gì đâu, gần đây mắt tớ hơi mỏi một chút."

Dù người trước mặt có giống hệt tiểu Nhã thì cũng không phải là cậu ấy.

Cô ta chỉ là một con quái vật ăn thịt người mà thôi.

Tiểu Nhã cười cười kéo tay tôi, chào chị rồi đi.

"Em chào chị."

Trước khi vào lớp học, tôi và chị tách nhau ra.

Lớp 10 và lớp 11 không học cùng tầng với nhau.

Tôi đi vào lớp học.

Tiểu Nhã đi đến vị trí của mình và ngồi xuống.

Tôi căng thẳng đi đến chỗ tiểu Nhã rồi ngồi xuống bên cạnh.

Tiểu Nhã đột ngột quay đầu nhìn chằm chằm vào tôi.

"Dao Dao, sao cậu lại ngồi ở đây? Chỗ của cậu rõ ràng không phải ở đây mà?"

Lớp học vốn dĩ đang ồn ào lập tức yên tĩnh lại sau khi tiểu Nhã mở miệng hỏi.
Chương kế tiếp