Bữa tối hôm nay là thịt

Chương 8
Tôi cảm thấy mọi người đều quay đầu lại nhìn mình.

Phòng học im ắng dần.

Tim tôi đập thình thịch liên tục không ngừng.

Chỗ ngồi của tôi trong thế giới thực chính là ở chỗ này.

Không ngờ được ở đây lại thay đổi mất rồi.

"Trước đây có một con người bước vào lớp học và cũng không tìm ra được chỗ ngồi của bản thân."

"Bạch Dao, cậu… không phải là con người đó chứ?"

"Nếu là thật thì tốt quá rồi, chúng ta có thể được ăn thịt người đó."

Các bạn trong lớp đều lộ ra vẻ tham lam ác độc, nhìn chằm chằm vào tôi.

"Dao Dao, sao cậu không nói gì hết vậy?" Tiểu Nhã cười hỏi.

Tôi càng lúc càng căng thẳng.

Dưới tình thế vô cùng cấp bách, tôi vội nói: "Còn không phải là muốn ngồi bên cạnh cậu nói chuyện tí hay sao?"

Nói xong tôi đứng dậy ngay.

Tôi biết bây giờ tôi phải tìm đúng chỗ ngồi của mình.

Nếu không tôi nhất định sẽ bị ăn thịt.

Chỗ ngồi của tôi rốt cuộc là nằm ở đâu chứ?

Dưới những ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, tôi run rẩy đi đến chỗ một người con trai rồi ngồi xuống.

Tôi thấy ai cũng lộ ra vẻ tiếc nuối.

Trong lòng tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Có vẻ tôi đoán mò đúng rồi.

Người con trai đang nằm gục trên bàn như đang ngủ.

Cậu ta có mái tóc màu bạch kim nổi bật dễ thấy.

Tôi biết cậu ta.

Cậu ta tên Lục Nhiên.

Trong lớp chúng tôi thì cậu ấy là một người rất kì lạ .

Rất lặng tiếng và hay ngủ trong lớp.

Cậu ta chưa bao giờ tham gia bất kì hoạt động nào của lớp cả.

Tôi từng thấy cậu ta đánh nhau với người khác ở trên đường đi.

Bộ dáng đánh nhau cực kì tàn nhẫn, như muốn đem người ép chết dưới hồ nước.

Lúc đó tôi chỉ là vô tình đi ngang qua mà đã sợ đến nỗi không dám gây ra âm thanh nào, nấp sau bức tường nhìn trộm.

Cậu ta quay đầu lại nhìn giống như đã phát hiện được tôi rồi.

Tôi vội rụt người lại.

Ánh mắt đó khiến tôi run rẩy.

Giống cảm giác khi bị một con quái vật để mắt đến vậy.

Từ đó trở đi tôi cứ vô thức tránh né cậu ta.

Lục Nhiên ở thế giới quái vật này chắc chắn sẽ càng thêm đáng sợ.

Tôi không dám nhìn cậu ta thêm chút nào nữa.

Tiếng chuông vào học vang lên.

Tôi lấy sách trong cặp ra.

Phát hiện đề mục của cuốn sách này là Nguồn gốc của chúng ta.

Cô giáo đi vào lớp.

Ở trong hiện thực, cô ấy là giáo viên Ngữ Văn của chúng tôi.

Người ta hay gọi cổ là Diệt Tuyệt Sư Thái.

Dáng vẻ cô ấy ở nơi này so với bộ dáng ở hiện thực càng đáng sợ hơn nữa.

Cô dùng ánh mắt sắc bén từ từ nhìn chúng tôi.

Diệt Tuyệt Sư Thái bắt đầu giảng bài.

Hoá ra thế giới quái vật đã tồn tại hàng trăm năm về trước .

Nhưng đến cả quái vật cũng không biết thế giới này được ra đời như nào.

Cùng với sự khởi đầu của con người thì quái vật cũng được sinh ra.

Vào thời cổ đại, hoàng đế vì để đạt sự cân bằng giữa người và quái đã chủ động hi sinh con người cho bọn quái vật.

Thời điểm đó các nghi lễ hiến tế đều là dành cho quái vật cả.

Theo như trong sách, chúng ta có thể thấy một số phong tục lạc hậu như tặng cô dâu cho các vị thần sông.

Sau lưng những vị thần đó sự thật đều là quái vật.

Tôi nghe mà run sợ.

Những sự thật lịch sử này đáng sợ hơn tôi tưởng tượng nhiều.

Một tiết học trôi qua rất nhanh, sắp kết thúc rồi.

Mà Lục Nhiên từ đầu đến cuối vẫn không ngẩng đầu lên.

Lúc ra khỏi lớp.

Tiểu Nhã kéo tôi vào nhà vệ sinh.

Tôi định từ chối nhưng sợ bị cô ta phát hiện ra điều gì đó khác lạ nên chỉ có thể đồng ý.

"Dao Dao, cậu hôm nay trông lạ lạ thế nào ấy."

Tôi vội nói bản thân không được thoải mái.

Tiểu Nhã vẫn luôn nhìn tôi.

Sau khi nhìn tôi vài giây, cô ta mỉm cười, lại gần tôi rồi nói: "Cảm thấy cậu lạ lạ , sẽ không phải là đến tháng đó chứ?"

Tôi cứng đờ người gật đầu.

Tiểu Nhã hiểu ý nhìn tôi.

Tôi thở phào một hơi, đi vào căn phòng cuối của nhà vệ sinh.

Thấy những dòng chữ viết chi chít ở góc nhỏ đó.

Tôi sợ lắm.

Nếu bọn họ phát hiện ra thân phận của tôi sẽ giết tôi ngay.

Làm sao đây? Ai có thể cứu tôi được đây?

Bọn họ hình như đã phát hiện ra thân phận tôi rồi.

"Đừng tin bất kì người nào hết."

Mấy dòng chữ này là do con người để lại sao?

Tôi siết tay bàn tay mình lại, nỗi sợ hãi không tên dâng lên trong lòng tôi.

Ngay nơi này tôi cảm giác như có người đang nhìn tôi.

Tôi ngẩng đầu lên lại nhìn thấy gương mặt của tiểu Nhã ở phía trên, khoé miệng nhếch lên một cách quỷ dị.

Cô ta nở một nụ cười với tôi.

"Dao Dao à, cậu biết không? Quái vật chúng mình thì không có kinh nguyệt đâu."

"Chỉ có con người mới tới tháng mà thôi."

Toàn thân tôi cứng đờ.

Tôi, bị phát hiện rồi sao?

Tôi nhất định là bị phát hiện rồi.

Tôi sắp bị ăn thịt rồi.

Làm thế nào đây?

Ai cứu tôi với ?

Tôi chìm vào tuyệt vọng…