Bước Đến Bên Em

Chương 1: Tôi có người mình thích rồi

Chương 1: Tôi có người mình thích rồi

"Từ Hữu Gia..."

Nam sinh trước mặt nhìn tôi với đôi mắt trong veo: "Cảm ơn cậu đã luôn động viên tôi. Thực ra, tôi cũng có cảm tình với cậu… ”

Đèn hành lang mờ ảo, đó là giờ tự học buổi tối, mọi người đến xem vây quanh cười đùa ồn ào lên.

Nam sinh gãi gãi sau đầu: "Cậu có muốn..."

Tôi nhìn Hà Thần năm mười tám tuổi chỉ cảm thấy xa lạ.

Tôi không thể hiểu làm thế nào một nam sinh vừa phổ thông vừa bình thường như vậy lại có thể lừa dối tôi suốt bốn năm, dùng tiền của tôi để đi lấy lòng những người phụ nữ khác.

Đúng vậy.

Tôi sống lại rồi.

Sau khi chứng kiến việc làm của Hà Thần, tôi rơi vào trạng thái lơ đãng ngẩn ngơ, uống nhầm thuốc, mất đi nhận thức.

Khi tỉnh dậy lần nữa, tôi đã quay trở lại thời cấp ba năm mười tám tuổi của mình.

Lúc đó tôi chưa đồng ý lời tỏ tình của cậu ta.

Có lẽ vinh dự đứng nhất lớp của Hà Thần đã ảnh hưởng đến cậu ta vào thời điểm đó.

Tôi không thể biết mình ngưỡng mộ hay có ấn tượng tốt về cậu ta.

Nhưng lúc đó hầu như mọi người trong lớp đều biết chuyện.

Từ Hữu Gia lớp sáu thích Hà Thần lớp ba.

Nhưng bây giờ Hà Thần trước mặt không còn là Hà Thần khi Từ Hữu Gia năm mười tám tuổi nữa.

"Xin lỗi."

Tôi khẽ cười ngắt lời cậu ta: "Hình như tôi cũng đâu khích lệ cậu đâu."

"Hơn nữa, cũng không cần phải nói chuyện mập mờ như vậy."

Tôi nhìn vào đám người đang vây xem, tình cờ có một nam sinh đeo balo từ đám đông đi ra, đi về phía trước.

Cậu ta đeo kính gọng đen, nước da trắng nõn, đôi môi mỏng mím lại.

Nhận được ánh mắt của tôi, cậu ta nhàn nhạt quét mắt nhìn tôi.

Nhìn qua có vẻ là một học sinh giỏi và ngoan ngoãn.

Tính cách chắc hẳn cũng rất nhút nhát đi.

Vậy thì đã làm phiền rồi, bạn học.

Tôi nhẹ nhàng kéo tay áo của nam sinh đó, kéo cậu ta đến trước mặt của Hà Thần, ánh mắt thản nhiên"Tôi đã có người mình thích rồi."

Hà Thần lúc đó làm sao có thể quay lại được nữa.

Tôi quên mất.

Tôi chỉ nhớ những người xung quanh cười rộ lên cùng với gương mặt đỏ bừng của cậu ta.

Nhưng tôi cũng lười nhớ lại, ở chung một khung hình với cậu ta khiến tôi cảm thấy ghê tởm.

Chúng tôi đã biết nhau được tám năm, những gì tôi cho là tình yêu mãnh liệt đối với cậu ta dường như chẳng qua là bằng chứng cho sức quyến rũ của cậu ta.

Nhưng ngày hôm sau, bằng cách nào đó tin tức này đã đến tai chủ nhiệm.

Tôi cùng với nam sinh kia đều bị gọi đến phòng làm việc.

Lúc đó tôi mới biết tên cậu ấy là Tạ Hoài Ngôn.

Cậu ấy là học sinh chuyển trường mới chuyển đến đây.

Đối với những ký ức về thời cấp ba, tôi cũng đã không còn ấn tượng gì cả chớ nói chi đến kiểu học sinh giỏi, ngoan ngoãn học hành như vậy.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút tội lỗi vì đã kéo đối phương vào tình huống này.

May mắn là tôi và cậu ấy không hề quen biết nhau, thầy chỉ cho rằng điều đó không có căn cứ.

Sau vài lời răn dạy, chúng tôi đã được thả ra.

Từ đầu đến cuối, Tạ Hoài Ngôn vẫn không nói lời nào.

Ngược lại, tôi lại càng thấy xấu hổ hơn.

Trên đường trở lại lớp, tôi trịnh trọng xin lỗi cậu ấy: "Xin lỗi vì đã mang đến rắc rối cho cậu..."

Theo tầm mắt, tôi thoáng thấy Hà Thần đang đi về phía chúng tôi.

Đối phương vẻ mặt ủ rũ nhìn tôi, tôi theo thói quen lùi lại vài bước, nhìn Tạ Hoài Ngôn ở bên cạnh.

Tôi: "... Hình như có gió thổi. Cậu có cảm thấy lạnh không? Kéo dây khóa kéo lên."

Trước mặt Hà Thần, tôi đưa tay giúp Tạ Hoài Ngôn kéo dây khóa kéo của áo khoác đồng phục học sinh lên.

Ánh mặt trời chiếu xuyên qua ô cửa sổ, vương trên vai cậu ấy.

Tôi thậm chí có thể nhìn thấy những sợi lông tơ nhỏ trên mặt cậu, có thể nhìn thấy sự chuyển động của yết hầu của cậu.

Cậu ấy cụp mắt nhìn tôi không nói một lời.

Đợi Hà Thần rời đi, tôi nhanh chóng thu tay lại, cúi đầu chín mươi độ xin lỗi.

"Xin lỗi! Là do tôi đường đột!"

"Không sao."

Cuối cùng cậu ấy cũng lên tiếng.

Chẳng biết tại sao giọng nói lại mang theo một chút châm chọc.

"Đã quen rồi."

 

Chương kế tiếp