Bước Đến Bên Em

Chương 2: Giúp đỡ

Chương 2: Giúp đỡ

Tôi một mực suy nghĩ về ý nghĩa câu nói "đã quen rồi" của Tạ Hoài Ngôn.

Chỉ khi trở lại lớp tôi mới biết đến sự nổi tiếng của Tạ Hoài Ngôn.

Khi chuyển đến đây từ S, cậu ấy đã luôn đứng đầu lớp ở S, đứng thứ ba toàn thành phố.

Một tay dẫn dắt đội tuyển khối S tham gia cuộc thi vật lý, giành giải nhất toàn quốc.

Khi cậu ấy xin chuyển trường, cậu ấy đã được lớp trưởng và hiệu trưởng đích thân chào đón, học phí và lệ phí được miễn phí hoàn toàn.

Trong lòng tôi xúc động: Cậu ấy quả thực là một học sinh giỏi với thành tích học tập xuất sắc.

Tôi nghĩ rằng mặc dù lúc đó tôi đã gây rắc rối cho cậu nhưng cậu không đẩy tôi vào tình thế xấu hổ ngay tại chỗ vì mong muốn giúp đỡ người khác.

Thấy tôi thất thần cả ngày, bạn cùng bàn mỉm cười kéo tôi ra hành lang lấy nước.

Có một học sinh mới chuyển lớp, điều này đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.

Mọi người đến gần tôi tò mò nói: "Hữu Gia, hóa ra cậu và Tạ Hoài Ngôn biết nhau à!"

"Chẳng phải đã là năm cuối cấp ba sao, sao đột nhiên lại chuyển sang trường chúng ta?"

“Là vì ​​cậu học trường này nên cấu ấy mới chuyển tới à?”

Tôi đỏ mặt cúi đầu, vặn chặt nắp ly: “Không có chuyện…”

Quả thật.

Sự hiểu biết của tôi về Tạ Hoài Ngôn chỉ giới hạn ở việc biết tên cậu ấy.

Cậu ấy bất quá chỉ là tấm bia đỡ đạn mà tôi dùng để ngăn cản Hà Thần.

Càng có nhiều người hỏi, tôi càng cảm thấy chột dạ.

May mắn thay, cuối cùng cũng có người đã cứu tôi khỏi tình huống xấu hổ này.

Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng người đó lại là người khiến tôi cảm thấy ghê tởm và sợ hãi.

Hà Thần đứng trước mặt tôilạnh lùng nói.

"Từ Hữu Gia, chủ nhiệm Trịnh đang tìm cậu."

......

Tôi đi theo Hà Thần đi đến kho trên tầng 2 để lấy sổ tay hướng dẫn đăng ký thi đại học cho học sinh của các lớp.

Lớp trưởng của mỗi lớp cũng phải đi theo.

Nhưng vì lý do nào đó, tôi thậm chí còn không gặp bất kỳ ai từ các lớp khác trên đường đi.

Nhà kho nằm sâu nhất trong hành lang, không có cửa sổ, không ánh sáng và không có camera giám sát.

Hà Thần cao 1.8 mét, trông khá cao.

Tôi nhìn bóng lưng cậu ta, trong lòng dâng lên một tầng sợ hãi và chán ghét không thể giải thích được.

Suốt bao năm yêu cậu ta. Cậu ta công khai và bí mật chế nhạo ngoại hình của tôi. Chê thu nhập của tôi không cao bằng các em gái gì đó của cậu ta.

Chỉ cần cậu ta cảm thấy không vui, điều chờ đợi tôi là một cuộc chiến tranh lạnh bất tận, cần tôi phải hèn mọn cầu xin sự tha thứ của cậu ta, muốn tôi phải ngoắc đuôi cầu xin lòng thương xót như một con chó để đổi lấy một chút ngon ngọt từ cậu ta.

Sau khi uống rượu, nếu có chuyện gì không theo ý của Hà Thần thì cậu ta liền đập phá đồ đạc, tôi muốn bỏ chạy nhưng lại bị cậu ta uy hiếp.

Cậu ta hiểu rất rõ cuộc sống mà gia đình, quê hương đã mang đến cho tôi.

Điểm yếu của tôi bị cậu ta nắm giữ, trở thành con dao găm mà tôi đã đưa cho cậu ta.

"Từ Hữu Gia, cậu quen Tạ Hoài Ngôn sao?" Cậu ta quay lại mỉm cười hỏi tôi.

Mặc đồng phục học sinh, trên lông mày của Hà Thần đã hiện lên một chút vẻ trưởng thành.

"Liên quan gì đến cậu."

Tôi chế nhạo, phớt lờ cậu ta chuẩn bị rời đi với sổ tay hướng dẫn cho lớp trên tay nhưng cậu ta đã ngăn tôi lại.

"Từ Hữu Gia, cậu như vậy khiến cho tôi vô cùng mất mặt trong lớp."

Hà Thần từng bước một bước về phía tôi, thở dài.

“Không phải cậu đã viết những lá thư đó cho tôi sao?”

“Sao cậu lại không thừa nhận điều đó?”

Tôi nhìn cậu ta bước đến gần, cái bóng cao dần dần nhốt tôi vào góc.

Cũng như sau này, mỗi lần say là mắt cậu ta đỏ hoe.

Đầu óc tôi lại trống rỗng.

Những nỗi sợ hãi không thể chịu nổi đó lại dâng lên như thủy triều.

Đột nhiên, cánh tay của cậu ra bị ai đó nắm lấy.

Có ai đó đang chắn trước mặt tôi.

Tôi trố mắt ngẩng đầu lên.

Là Tạ Hoài Ngôn.

Cậu ấy và Hà Thần có chiều cao gần như ngang nhau nhưng lại không có cảm giác áp bức như Hà Thần.

Cậu ấy dùng một tay đẩy gọng kính, hơi ngước mắt lên, nói với giọng lãnh đạm"Cậu định nói gì với cô ấy?"

Khi Hà Thần giận dữ rời đi, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Hoài Ngôn quay lại phía tôinói: "Cậu ổn chứ?"

Tôi nhanh chóng cảm ơn cậu ấy: "Cảm ơn cậu!"

Cậu ấy cười với giọng trong trẻo: "Không sao. Thực ra việc giáo viên biết về loại chuyện này cũng không hay cho lắm."

Cậu ấy nói không sai.

Dù sao đây cũng là chuyện riêng tư giữa tôi và Hà Thần.

Thấy tôi im lặng, Tạ Hoài Ngôn đột nhiên hỏi: "Cậu sống ở đâu?"

"Tôi?" Tôi có chút không phản ứng kịp: "Tôi sống ở tiểu khu Vân Thiên."

Cậu ấy cười khúc khích tiện tay đẩy mắt kính lên, đôi mắt sâu thẳm"Tôi cũng sống ở tiểu khu Vân Thiên."

"Nếu như cậu sợ."

"Cậu có thể về nhà cùng đường với tôi."

……

Sau lớp tự học vào buổi tối.

Tạ Hoài Ngôn đã giữ lời hứa, đợi tôi ở cửa sau lớp học.

Người lui người tới đi ngang đưa mắt quan sát cậu ấy, tôi nhanh chóng thu dọn cặp sách chạy về phía cậu.

"Làm phiền rồi!"

"Không sao." Cậu lặng lẽ đi bên cạnh tôi: "Vốn chỉ là thuận đường."

Hai người chúng tôi đi dọc theo con đường nhỏ sau khi tan học, ánh đèn đường mờ ảo chiếu hắt lên vai cậu.

Tôi nghĩ đến cậu mới chuyển trường đến đây, có thể cậu ấy vẫn chưa biết những món ăn vặt và món ngon gần đây, tôi ríu rít giới thiệu cho cậu ấy.

Cậu chỉ lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng mỉm cười nói: "Tôi biết, quán bún bò đó ngon lắm."

Tôi ngạc nhiên thích thú: "Đúng vậy đấy! Tôi cũng thường xuyên đến chỗ đó!"

"Nhưng sao tôi chưa từng gặp cậu bao giờ."

Cậu ấy khẽ mỉm cười không trả lời.

Mặc dù tôi đã được tái sinhtrở lại thời điểm học cấp ba nhưng tôi đã quên gần hết kiến ​​thức đã học ở trường cấp 3, lúc này tôi xấu hổ hỏi: “Nhân tiện, ngày mai thứ bảy tôi có thể làm bài tập với cậu có được không? Chúng ta có thể cùng nhau đi thư viện tỉnh ở ngay cạnh nhà tôi."

Nhân tiện, đưa cho tôi chép ít bài!

Tạ Hoài Ngôn sửng sốt, một lúc sau cậu nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Không thành vấn đề."

Tôi có được sự đảm bảo.

Đã có lịch thi.

Khi đến cổng tiểu khu, tôi vẫy tay chào cậu: "Vậy ngày mai gặp lại."

Cậu vẫn đứng dưới đèn đường nhìn tôi về nhà.

Khi Tạ Hoài Ngôn cười.

Rất ôn hòa và nho nhã.

Khiêm tốn và tự chủ.

Khi bước vào khu chung cư nhà tôi, tôi bất ngờ quay lại nhìn cậu ấy.

Lúc đó, tôi thấy cậu ấy đã ngừng cười, ánh mắt dưới gọng kính nhìn tôi một cách miễn cưỡng.

Giống như con mèo chờ đợi cơ hội trong bóng tối.

Tôi dụi mắt lần nữa.

Cậu ấy lại trở về với vẻ trầm lặng và ngượng ngùng, mỉm cười vẫy tay chào tôi.

Có lẽ tôi đã nhìn nhầm.

 

Chương kế tiếp