Bước Đến Bên Em

Chương 5: Bí mật của Tạ Hoài Ngôn

Chương 5: Bí mật của Tạ Hoài Ngôn

Tạ Hoài Ngôn đang nằm trên ghế sofa, bên ngoài đang nổi giông bão, tôi cẩn thận dùng tăm bông khử trùng vết thương cho cậu.

"Lần sau đừng đánh nhau với cậu ta nữa, cậu đánh không lại cậu ta." Tôi thở dài.

Một học sinh giỏi như Tạ Hoài Ngôn như một kẻ câm trước người như Hà Thần, có lẽ hôm nay trời mưa cho nên cậu mới có thể thắng được, nhưng sau này thì chưa chắc đã may như thế.

"Lần sau chạy đi là được, sau đó nói với giáo viên."

Tạ Hoài Ngôn đột nhiên hít một hơinắm lấy cổ tay tôi.

Lòng bàn tay cậu nóng rực đến mức khiến tim tôi lỡ nhịp: "Sao, sao vậy? Rất đau sao?"

Cậu ấy ừ một tiếng nhưng vẫn siết chặt lấy tay tôi không buông tay ra.

Tạ Hoài Ngôn nằm trên ghế sofa, nửa người trên không mặc áo đồng phục học sinh, lộ ra làn da trắng nõn bóng loáng sau lưng, lúc cậu ấy nghiêng đầu nhìn về phía tôi, yết hầu của cậu trượt lên xuống, hơi rũ mắt, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Vẫn chưa xong sao..."

Tôi hoảng hốt, nhanh chóng lau vết thương: "Xong ngay, xong ngay thôi!"

Nhưng ngay cả tôi cũng không để ý rằng vành tai của mình đỏ bừng như sắp rỉ máu.

"Xong rồi! Xong rồi! Chỉ cần băng lại là ổn."

Khi tôi đến phòng Tạ Hoài Ngôn, tôi nhìn thấy một hộp băng cá nhân trên bàn liền nhanh chóng đứng dậy nói: "Tôi đi lấy!"

"Đợi đã ——"

Tạ Hoài Ngôn đứng dậy muốn tóm lấy tôi nhưng tất cả những gì tôi muốn làm là lấy thuốc cho cậu ấy rồi quay lại, tôi không để ý đến vẻ mặt của cậu ấy.

Tôi chạy vào phòng ngủ của cậu ấy, lục lọi tìm gạc băng bó, vô tình làm rơi tờ giấy trên bàn xuống đất.

Tôi không thể không dọn dẹp sắp xếp lại cho cậu, nhưng khi tôi nhìn thấy trong cuốn sách có một chồng ảnh lẫn lộn.

Mở nó ra thì toàn là ảnh của tôi.

Có ảnh tôi đi mua sắm, ảnh tôi tham gia lớp học thể dục và ảnh tôi đang học.

Một số được chụp bí mật, một số được tải xuống từ vòng bạn bè của tôi nhưng không có ngoại lệ, nhân vật chính đều là tôi.

Tim tôi thắt lại, bên ngoài sấm sét vang dội, bên trong im lặng đến chết người.

Nhớ đến chữ “Từ” ngày đó nhìn thấy trên tờ giấy nháp, trí tò mò đã đánh bại lý trí của tôi, tôi vội vàng mở ra xem.

Tên tôi được viết dày đặc trên tờ giấy nháp.

Tôi run rẩy đặt tập ảnh lại chỗ cũ cho cậu, sợ cậu phát hiện, tôi chộp lấy chiếc băng cứu thương trong tay rồi chạy ra phòng khách, nhét nó vào trong tay của cậu rồi chuẩn bị rời đi: “Tôi đi trước. …”

Cậu ấy đưa tay ra ôm tôi vào lòng.

"Sao cậu tìm lâu thế?"

Tạ Hoài Ngôn nửa dựa vào ghế sofa, một tay ôm eo tôi, không đeo kính, ánh mắt sâu thẳm: "Không giúp tôi băng lại sao?"

Tôi đè nén nỗi sợ hãi trong lòng lắp bắp nói: "Tự cậu... Tự cậu có thể tự mình làm được, thời gian cũng không còn sớm nữa..."

Bàn tay đang giữ eo tôi đột nhiên giơ lên, giữ lấy gáy tôi, buộc tôi phải nhìn cậu ấy.

Tạ Hoài Ngôn nheo mắt lại, trầm giọng như đang mê hoặc.

"Ngoan nào, vừa mới nhìn thấy thứ gì?"

Sau lưng tôi đột nhiên toát ra một lớp mồ hôi lạnh dày đặc.

Lúc này ánh mắt của Tạ Hoài Ngôn trở nên rất lạnh lẽo, mang theo một tia đùa giỡn.

Có vẻ như cậu ấy chắc chắn rằng tôi không thể thoát khỏi xiềng xích của cậu ấy.

Giọng của tôi chợt trở nên khô khốc: "Không... Không có gì..."

Tôi ng dằng muốn đứng dậy nhưng lại bị cậu ấy đè lại: "Nói dối?"

Tạ Hoài Ngôn đến gần tôi hỏi: "Có phải cậu đã nhìn thấy những thứ trên bàn hay không?"

Cậu nói chậm rãi, từng chữ một, giống như một con rắn độc đang phun nọc độc.

Đầu óc tôi chợt trống rỗng.

Tạ Hoài Ngôn ngồi dậy nhưng tôi vẫn bị cậu ấy giam giữ trong lòng ngực.

Bình thường, mùi hương tuyết tùng khiến tôi cảm thấy sảng khoái thoải mái, nhưng bây giờ nó lại giống như độc dược chết người.

Cậu từ từ siết chặt tay, bóp eo tôi, ngước nhìn tôi nói: "Sao cậu lại khẩn trương như vậy."

"Tôi sẽ không làm tổn thương cậu... " Dường như cậu cố tình kéo dài giọng, trầm giọng dỗ dành tôi: "Nhìn xem, tôi đã giúp cậu đối phó với những người trước đây khiến cậu tức giận."

Ngoài cửa sổ sấm chớp rền vang, chiếu rõ khuôn mặt u ám lúc sáng lúc tối của cậu, trong lúc bàng hoàng, tôi chợt nhớ đến ảnh đại diện của người đăng video Hà Thần hành hạ mèo.

Tôi gần như run lên, nói: "Video đó... Là do cậu gửi sao?"

Cậu không trả lời, chỉ nhìn tôi cười, coi đó là sự chấp nhận.

"Nếu cậu đã nhìn thấy rồi vậy tôi chẳng còn gì phải giấu nữa." Cậu đột nhiên siết chặt tay, tôi bị vòng ở trước mặt cậu, áp sát gần đôi môi mỏng của cậu ấy trong gang tấc, cậu ấy chỉ cần cúi đầu thêm một chút là có thể hôn tôi.

Tạ Hoài Ngôn rất khỏe, tôi không thể thoát ra được.

"Làm ơn... Để tôi quay về đi..."

Cậu ấy nhướng mi cười: "Cậu nghĩ thế nào?"

Đồng hồ trên tường đang tích tắc, bên tai tôi nghe như đang đếm ngược đến cái chết.

Tôi thấy cậu càng ngày càng gần tôi hơn, mùi hương tuyết tùng trên người cậu gần như bao trùm lấy tôi.

Chuông cửa đột nhiên vang lên.

Tạ Hoài Ngôn buông tay cậu ra, trong lúc cậu phân tâm, tôi dùng hết sức đẩy cậu ấy ra loạng choạng đi về phía cửa.

Tôi mở khóa cửa thì thấy dì của ủy ban xóm đang đứng ngoài cửa, tôi không quan tâm, hoảng sợ chạy xuống nhà.

Tôi thấy cậu đứng bên cửa sổ đầu cầu thang, nhìn tôi với ánh mắt trịch thượng như đang ngắm nhìn một con mồi.

Tôi dầm mưa chạy về nhà, tắm nước nóng gần một tiếng đồng hồ, rúc trong chăn mà vẫn không khỏi rùng mình.

Không biết qua bao lâu tôi mới chìm vào giấc ngủ, cả đêm đầy ác mộng.

Ngày hôm sau tôi thức dậyđau họng, sốt và bị cảm lạnh.

Mẹ cho tôi nghỉ ốm, biết bệnh tình của mình tôi cũng cảm thấy yên tâm, ít nhất tôi không còn phải gặp Tạ Hoài Ngôn nữa.

Đang ngái ngủ, tôi nghe thấy tiếng bước chân ngoài nhà.

Không lâu sau, một giọng nói quen thuộc vang lên.

"... Dì, con là bạn học cùng lớp của Hữu Gia, nghe nói hôm nay cậu ấy không đi học cho nên con thay mặt các bạn trong lớp mang bài tập về nhà đến cho cậu ấy..."

Trong tức khắc tôi cảm thấy không ngủ được nữa, theo phản xạ siết chặt chăn, tim tôi đập nhanh.

Là Tạ Hoài Ngôn.