Bước Đến Bên Em

Chương 4: Một Tạ Hoài Ngôn khác

Chương 4: Một Tạ Hoài Ngôn khác

"Sau này không cần phải hỏi cậu ta nữa."

Tạ Hoài Ngôn ở trước mặt tôi cầm lấy sách giáo khoa, bình tĩnh nói: "Phương pháp giảng của cậu ta không phù hợp với cậu."

Tôi nhanh chóng gật đầu.

Tôi lại nghe cậu ấy thản nhiên hỏi: "Gần đây cậu ta có còn làm phiền đến cậu nữa không?"

Tôi thở dài: "Cũng khá tốt, bình thường tôi không tiếp xúc nhiều với cậu ta nhưng thỉnh thoảng cậu ta sẽ nhắn tin đến cho tôi, mặc dù ẩn danh nhưng tôi đoán đó là cậu ta."

Cậu ta lén chụp những bức ảnh xấu xí của tôi và đăng lên diễn đàn của trường.

Cậu ta sẽ để cho một nhóm người thảo luận về vóc dáng của tôi, bàn tán tôi đã có bao nhiêu người bạn trai.

Nhưng tôi không để tâm đến điều đó.

Tôi cảm thấy thật lãng phí khi cứ chú ý đến cậu ta.

Trở lại khoảng thời gian cấp ba, mục tiêu của tôi không phải là Hà Thần.

Vì bản thân của mình mà sống một lần nữa.

"Không sao." Tạ Hoài Ngôn an ủi tôi: "Trên mạng không phân biệt thật giả, không cần phải để ý."

Tôi mỉm cười nói: "Tôi không quan tâm đến cậu ta chút nào. Cậu khác với cậu ta."

"Bản chất cậu ta là một người xấu."

"Nhưng tôi quá lười để ở cạnh một tên cặn bã như vậy."

Tạ Hoài Ngôn sửng sốt một lúc, sau đó đẩy kính lên cười nhẹ: "Đúng vậy, tôi và cậu ta không giống nhau."

Đêm đó.

Tôi nhận được tin nhắn từ bạn cùng bàn.

"Hữu Gia! Hãy xem bài đăng này đi!"

Tôi nhấp vào liên kết thấy đó là một video.

Trong video, một học sinh cấp ba đã nhặt một chú mèo con rồi ném mạnh nó xuống đất, chú mèo con máu thịt bầy nhầy nhưng trông cậu ta rất thích thú.

Tôi choáng váng.

Nhân vật chính của video không ai khác.

Là Hà Thần.

Người đăng video là một số mới đăng ký, avatar là hình của một tên hề máu me.

Khóe miệng nhếch lên như thể đang chế nhạo tất cả những ai nhấp vào liên kết.

Mặc dù bài đăng đã nhanh chóng bị xóa nhưng video vẫn được chuyển đến các nhóm lớp, các khối, trong cả khoảnh khắc WeChat từ nhiều kênh khác nhau.

Bạn cùng bàn của tôi nói rằng Hà Thần gần như suy sụp sau khi xem những đoạn video này.

Tương tự như vậy, Hà Thần, một học sinh giỏi gương mẫu lại bí mật tra tấn và giết mèo, cho dù ai nhìn thấy cũng sẽ bị sốc.

"Hữu Gia, ai là người đăng bài tin đó vậy?"

Bạn cùng bàn của tôi hỏi một cách ẩn ý: "Họ nói những video này đều được lưu trong điện thoại di động của Hà Thần, không biết là ai đã đăng lên mạng.”

Về cơ bản Hà Thần không có kẻ thù nào cả. Cậu ta nói rằng người duy nhất cậu ta có hiềm khích chính là Tạ Hoài Ngôn.”

Bạn cùng bàn của tôi ở đầu bên kia điện thoại không ngừng huyên thuyên: "Lúc cậu ta đi tìm cậu, Tạ Hoài Ngôn đã chặn cậu ta lại..."

"Không thể nào."

Tôi kiên quyết ngắt lời cô ấy: "Cả ngày hôm qua tôi đều ở thư viện làm bài tập cùng với Tạ Hoài Ngôn, không thể nào là cậu ấy được."

"Hơn nữa cậu ấy không phải là loại người như vậy."

Ngày hôm sau, trong lớp học tôi cảm thấy rất bồn chồn.

Cả ngày Hà Thần không đến trường.

Trước giờ học, tôi gặp Tạ Hoài Ngôn lớp bên cạnh, do dự một lúc, tôi kéo cậu ấy đến góc hành lang, nhỏ giọng nói: “Hà Thần có thể đã hiểu lầm là do cậu… Những ngày này cậu vẫn nên cẩn thận hơn một chút..."

Những người tra tấn và giết hại động vật như Hà Thần, nếu như bị dồn ép như vậy thì không biết sẽ làm ra chuyện bạo lực gì nữa.

Tạ Hoài Ngôn sửng sốt một lúc, sau đó mỉm cười.

"Không sao đâu, tôi không sợ cậu ta."

Tôi nóng nảy nói: "Đây không phải là chuyện có sợ cậu ta hay không. Tính tình của cậu ta rất thất thường. Một khi cuống cuồng về chuyện gì thì sẽ nổi điên lên..."

Lúc trước, mỗi lần tôi và Hà Thần tranh cãi, cậu ta luôn ném đồ đạc trong nhà như một kẻ điên, đôi mắt đỏ ngầu như dã thú.

Bề ngoài mỗi lần tôi nhìn cậu ta đều rất bình tĩnh nhưng thực ra tôi rất sợ hãi, sợ mình sẽ chết dưới cơn điên loạn của cậu ta.

Khi tôi nghĩ đến điều này, những ký ức đáng sợ đó lại hiện lên trong đầu tôi, tôi thậm chí còn không nhận ra môi mình đã trắng bệch.

Bỗng có ai đó ôm tôi thật nhẹ nhàng.

Cái ôm của Tạ Hoài Ngôn rất ấm áp, cậu nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, như thể tiếp thêm dũng khí và động lực cho tôi"Không sao đâu, đừng sợ."

......

Tuy nhiên, cả đêm trôi qua, đèn trong phòng đối diện với phòng ngủ của Tạ Hoài Ngôn vẫn chưa hề được bật lên.

Cậu vẫn chưa về nhà sao?

Trong lòng tôi bỗng nhiên có một dự cảm không lành.

Nhìn ngoài cửa sổ gió thổi mạnh, sắp có mưa lớn, tôi cầm ô đi ra ngoài: "Mẹ ơi! Con sẽ quay lại sau——"

Bầu trời u ám đầy những đám mây đen dày đặc, tôi bước nhanh hơn tìm kiếm bóng dáng của Tạ Hoài Ngôn dọc theo đường đi học về.

Có tiếng động từ trong một con hẻm, xen lẫn tiếng chửi bới và tiếng đánh nhau, đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc.

"Tạ Hoài Ngôn, có phải mày là tên khốn nạn đã đăng video của tao lên mạng hay không?"

Trái tim tôi thắt lại, tôi nắm chặt chiếc ô trong tay nhanh chóng chạy về phía trước.

Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy được cảnh tượng trước mắt.

Mấy nam sinh mặc đồng phục bị đánh đến mức không chống cự được mà lần lượt bỏ chạy, chỉ có Hà Thần bị Tạ Hoài Ngôn đánh chảy máu mũi, cậu ta vẫn còn chưa phục, cuối cùng thì bị Tạ Hoài Ngôn hung hăng đạp một cước ngã xuống đất.

Một tia sét từ trên trời đánh xuống, chiếu sáng khuôn mặt của Tạ Hoài Ngôn.

Tôi nhìn thấy nét mặt lạnh thấu xương, đôi mắt đầy bạo lực và hung ác của cậu ấy.

Thật xa lạ.

Tôi muốn chạy đi nhưng lại bị Tạ Hoài Ngôn ngẩng đầu lên nhìn thấy.

Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi gặp nhau.

Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng tôi.

Rõ ràng Tạ Hoài Ngôn cũng đã nhìn thấy tôi.

Cậu ấy thả Hà Thần xuống đi về phía tôi.

Một tay Tạ Hoài Ngôn vừa gỡ mắt kiếng xuống vừa nói, để lộ ra nét mặt lãnh đạm, lấy tay lau đi vết máu loang lổ bên mép miệng, cười nhạo một tiếng.

"Làm sao vậy, trước đây cậu còn nói là thích tôi sao hôm nay lại sợ hãi rồi?"

Cậu đang từng bước một tiếp cận còn tôi thì đầu óc trở nên trống rỗng.

Tạ Hoài Ngôn đột nhiên bật cười, như đang đùa dai vậy: "Cái này là đang bị giật mình sao?"

Tôi nhìn thấy cậu ấy đeo kính lên lại, nét mặt quay trở lại như thường ngày, rốt cuộc tôi mới thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng oán trách: "Cậu quả thật đã làm tôi hoảng sợ đấy."

"Cậu bắt chước bọn họ quá giống rồi."

Tạ Hoài Ngôn cầm lấy chiếc ô của tôi, giúp tôi giữ lấy nó, nhẹ nhàng an ủi: "Chỉ đùa một chút mà thôi."

"Mới vừa rồi, bọn họ ngăn tôi lại muốn dạy cho tôi một bài học, bị tôi đánh cho một trận, có điều Hà Thần cũng không sao."

Trong lòng tôi vẫn còn cảm thấy sợ hãi, quay lại nhìn vài lần, lo lắng hỏi: "Còn cậu thì sao?"

Tạ Hoài Ngôn hơi sửng sốt.

Một lúc sau, cậu ấy cười nói: “Có vài vết thương ngoài da nhưng may mắn thay ở nhà tôi có i-ốt.”

“Chỉ là…” Cậu lộ ra vẻ mặt khó xử: “Không có ai ở nhà, hình như lưng tôi bị trầy da, bôi thuốc rất khó khăn.”

 

Chương kế tiếp