Bút Ký Giải Phẫu Có Thật: Sổ Điều Tra Của Một Pháp Y Về Nguyên Nhân Tử Vong

10. Cống thoát nước nhà bạn có tóc không? Có người đã mất mạng vì điều đó (2)
Góc cạnh sắc sảo, người tài xế cao gầy đẹp trai Triệu Kỳ Phong thú nhận rằng chính bà chủ là người đẩy cửa ra, nói với anh ta rằng Vương Ba Trăm Triệu chết rồi, kêu anh ta giúp một tay lôi ông ta lên giường.

Triệu Kỳ Phong nói bà chủ Lục Văn Lệ kêu anh ta giữ kín bí mật thì sẽ được tiếp tục làm tài xế cho bà ta, tiền lương sẽ được nhân đôi.

"Vậy tối thứ sáu anh lại đi đến nhà ông chủ làm gì?" Chúng tôi hỏi.

"Quên cầm theo cái áo khoác." Triệu Kỳ Phong trả lời.

"Lấy áo khoác có cần thời gian lâu như vậy không?"

"Ông chủ chết nên tôi rất khó chịu, phải ở lại đó đợi thêm một lúc nữa."

"Anh còn làm gì nữa."

"Tôi còn lấy đi khẩu súng của ông chủ, chính là cái mà tôi đặt dưới gối."

"Tại sao lại cầm súng?"

"Thích thôi. Cảm thấy có súng trông rất oai."

Đồng nghiệp Đại Hàn hỏi Triệu Kỳ Phong tại sao ngày hôm đó mới vừa vào khách sạn lại liền chạy ra ngoài, quả nhiên giống như những gì Đại Hàn nghĩ. Triệu Kỳ Phong hôm đó ra ngoài để đi ăn cơm, khi quay lại Đại Lão Viễn thì phát hiện có xe cảnh sát đậu trước cửa khách sạn nên bị dọa sợ mà ngay lập tức đi thẳng tới bến xe.

"Còn muốn bổ sung gì không?" Chúng tôi vẫn chưa hài lòng. Theo như lời giải thích của Triệu thì cùng lắm anh ta chỉ là người biết chuyện, nhiều nhất thì là bao che, còn Vương Hồng Giang rốt cục chết như thế nào thì anh ta hoàn toàn không nhìn thấy.

"Không có." Triệu Kỳ Phong lắc đầu nhưng ánh mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào người thẩm vấn. Bỗng nhiên anh ta hỏi: "Khi nào có thể thả tôi ra?"

"Đừng nóng, Nếu đã tới đây thì chúng ta trò chuyện đôi chút nào." Đại Hàn cười khẩy.

"Triệu tập Lục Văn Lệ." Trong phòng làm việc, đại đội trưởng ra lệnh sau khi xin được chỉ thị của lãnh đạo. Lục cũng là một doanh nhân nổi tiếng, ở địa phương cũng có sức ảnh hưởng không thua kém gì người chồng Vương ba trăm triệu nên đại đội trưởng vô cùng thận trọng.

Một

Khi Lục Văn Lệ tới cục cảnh sát thì không nhìn ra dáng vẻ bối rối nào, chỉ có sắc mắt hơi bần thần, đôi mắt sưng húp, nhất định là ngủ không ngon. Nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến khí chất của bà ta. Trông bà ta vẫn điềm tĩnh và xinh đẹp như trước.

"Vương Hồng Giang là do tôi giết. Tôi là người có tội." Mới vừa ngồi vào phòng thẩm vấn thì Lục Văn Lệ đột nhiên cất tiếng: "Thật ra coi như mấy người không đến tìm tôi thì tôi cũng sẽ tự đến tự thú."

Chúng tôi vô cùng ngạc nhiên.

"Chẳng qua tôi chỉ là tự vệ thôi. Vì Vương Hồng Giang muốn giết tôi."

Chúng tôi lại ngạc nhiên.

Lục Văn Lệ nói, buổi trưa thứ bảy hôm đó, Vương Hồng GIang hẹn bà ta gặp mặt ở nhà. Hai người với thêm hai người tài xe cùng nhau ăn cơm trưa.

Sau khi ăn xong, Vương Hồng Ging liền đuổi tài xế đi, sau đó kéo Lục Văn Lệ vào phòng nhủ rồi tự mình cởi quần áo chỉ chừa lại quần lót. Lục Văn Lệ hiểu đây là có ý gì.

Nghe miêu tả của Lục Văn Lệ, tôi cảm thấy cuộc sống hai người bọn họ quả thật vừa kích thích lại kỳ lạ. Bình thường sống riêng, chỉ có khi nào cuộc sống vợ chồng mới có thể gặp nhau ở trong phòng giữa lúc đang như lạc vào mê cung thế kia.

Bà ta nói mình lâu rồi không tới chỗ Vương Hồng Giang, vốn dĩ định nhanh chóng đối phó cho qua chuyện rồi buổi chiều dẫn con về nhà mẹ đẻ. Rốt cuộc thì: "Tôi ngồi xổm xuống chuẩn bị lao ra thì đột nhiên nhìn thấy miệng cống thoát nước có tóc phụ nữ. Tôi càng nghĩ tới thì càng bực, lửa giận liền bốc lên."

"Tôi rất chắc chắn Vương Hồng Giang dẫn phụ nữ về nhà." Lục Văn Lệ nhắm mắt lại, miệng khẽ vểnh lên. Bà ta nói từ trước đến nay bà ta chưa từng tắm rửa ở chỗ Vương Hồng Giang nên sợi tóc dài trong phòng tắm nhất định là của người phụ nữ khác để lại.

Lục Văn Lệ từ phòng tắm đi ra rồi tranh luận thẳng với Vương Hồng Giang: "Nghe nói anh dẫn một ả đàn bà về phòng ư?!"

"Đừng nghe người ta nói bậy, họ đang chia rẽ chúng ta đấy!" Vương Hồng Giang đang cởi trần mắng Lục Văn Lệ suy nghĩ nhiều.

Thật ra Lục Văn Lệ hiểu rất rõ cuộc sống cá nhân của Vương Hồng Giang rất lộn xộn. Tình nhân cố định, tình nhân ngắn hạn, tặng điện thoại, quần áo, trang sức, bà ta đều biết hết. Bà ta có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần không ai uy hiếp được vị trí "bà chủ" của bà ta là được.

Nhưng chuyện tặng cả căn nhà lại là chuyện khác. Bà ta vô cùng cấm kỵ chuyện này.

Trong thành phố rất nhiều người đều biết, cả đời Lục Văn Lệ chính là đi lên từ thân phận "tiểu tam" của Vương Hồng Giang. Mà cột mốc bà ta thăng chức thành công chính là khi Vương Hồng Giang tặng một căn nhà cho bà ta.

"Anh tưởng là tôi ngu sao? Chuyện này rất nhiều người nói với tôi rồi." Lục Văn Lệ hét lên: "Được đằng chân lên đằng đầu đúng không?" Vương Hồng Giang nhảy lên từ trên giường rồi tát cho bà ta một bạt tay khiến Lục Văn Lệ chao đảo: "Cho mày tiền xài được rồi, còn chuyện của tao mày bớt can thiệp đi!"

Bà ta quay đầu rời khỏi phòng ngủ, hất bộ tách chén trà trong phòng khách văng xuống đất.

"Mày dám đi thử xem, thách mày đấy!" Lục Văn Lệ nói khi bà ta thấy tiếng gào thét của Vương Hồng Giang trong phòng ngủ thì vẫn ngoan ngoãn quay lại.

Không nghĩ tới thứ đối diện trước mắt là một họng súng đen ngòm. Vương Hồng Giang lôi ra một cây súng lục nhám thẳng lên trán Lục Văn Lệ.

Lục Văn Lệ nói mạng mình lớn, trong khoảnh khắc Vương Hồng Giang nổ súng đã theo bản năng mà né đầu đi một chút nên không bị đạn bắn trúng. "Lúc đó tôi hoảng loạn mà cố dùng sức đẩy hắn một cái." Vương Hồng Giang trượt chân, ngửa mặt té xuống đất.

Bà ta bật khóc nức nở với người thẩm vấn: "Hắn ta muốn đánh chết tôi. Tôi theo hắn bao lâu nay, còn sinh con cho hắn mà hắn không hề có chút tình nghĩa vợ chồng nào."

Lục Văn Lệ nói bà ta ngồi lên trên người Vương Hồng Giang rồi dùng toàn bộ sức lực mà bóp chặt cổ hắn cho đến khi hắn không còn phát ra tiếng động gì nữa.

Lục Văn Lệ nói bản thân đã nghĩ đến việc nên lập tức đi tự thú nhưng trong lòng bà ta hoảng sợ lại lo lắng cho tương lai đứa nhỏ. Vì nên bà ta kêu tài xế Triệu Kỳ Phong để cùng nhau ngụy trang Vương Hồng GIang trông như ngủ như chết trên giường.

"Vậy còn súng của Vương Hồng Giang đâu?" Đại Hàn bất thình lình đặt câu hoi, thăm dò Lục Văn Lệ.

"Bị chúng tôi thu lại rồi."

Hai

Lục Văn Lệ trả lời hoàn toàn giống y như lời khai của Triệu Kỳ Phong.

Trong suốt quá trình thẩm vấn, bà ta thành thật, trông vô cùng đáng thương, không hề giống nói dối chút nào. Điều tra viên đều cảm thấy lời khai của hai người đã hoàn tất. Trong trường hợp thẩm vấn từng người thì các chi tiết ăn khớp và chứng thực cho nhau.

Căn cứ vào lời khai của Lục Văn Lệ, bà ta leo lên người Vương Hồng Giang mà còn lấy đầu gối đè lên trên ngực ông ta. Có lẽ đây chính là nguyên nhân dẫn đến xương sườn của Vương Hồng Giang bị gãy.

Về việc tại sao lại mở máy điều hòa là vì Lục Văn Lệ cảm thấy nếu như vậy thì có thể trì hoãn được thời gian Vương Hồng Giang bị phát hiện, bà ta có thể thu xếp ổn thỏa với người nhà và đứa con.

Hơn nữa từ tình hình điều tra lần trước cho thấy Vương Hồng Giang quả thật thường có hành vi đánh đập Lục Văn Lệ, mâu thuẫn leo thang nên muốn giết Lục Văn Lệ là chuyện rất có khả năng.

Những chi tiết này đều có nguyên nhân. Có thể nói vụ án cơ bản đã điều tra rõ ràng.

Có điều khoa kỹ thuật chúng tôi lại giữ ý kiến phản đối —— Lục Văn Lệ không giải thích nguyên nhân từ đâu mà có vết siết cổ Vương Hồng Giang; so sánh sức lực thì nhìn ra được một mình bà ta hẳn không phải là đối thủ của Vương Hồng Giang; căn cứ xét nghiệm tử thi, dấu vết trên cổ Vương Hồng Giang có hai loại nên hung thủ giết người rất có thể là hai người.

Tôi suy luận: Vương Hồng Giang là bị Lục Văn Lệ và Triệu Kỳ Phong đồng lõa giết chết.

Đại Hàn cũng đứng lên đặt câu hỏi: "Sát thủ Hồ Chí Dũng là ai tìm? Hẳn không phải là một mình Vương Hồng Giang rồi! Mà sau khi ông ta chết, buổi tối hôm đó còn có người liên lạc với sát thủ, chuyện này giải thích như thế nào?"

Đúng vậy. Nếu như không có sự tồn tại của sát thủ thì vụ án này có thể đã đến hồi kết. Nhưng cũng vì sự tồn tại của sát thủ "hai dao" như vậy mà tất cả mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Chỉ có thể tiếp tục thẩm vấn và điều tra. Tôi không được rảnh rỗi mà phải lại đi đến thị cục đưa tài liệu điều tra, mặt dày mày dạn mà thúc giục bọn họ tăng ca.

Kết quả kiểm tra nhanh chóng có được. Hố đạn trên vách tường phòng ngủ quả thật là do súng lục bắn ra nhưng kỳ lạ là trên khẩu súng lục này lại không tìm thấy vân tay, cũng không kiểm tra ra DNA.

Tôi lại chạy một chuyến đến trung tâm phân tích, dùng kính hiển vi điện tử kiểm tra bàn tay Vương Hồng Giang để tìm kiếm tàn dư của vụ bắn nhưng không thu hoạch được gì.

Trừ phi sau khi bắn súng Vương Hồng Giang đã đi rửa tay, nếu không kết quả ở trước mặt không có cách nào chứng minh được ông ta từng bóp cò súng. Nhưng Lục Văn Lệ nói sau khi bà ta tránh được đạn ở Vương Hồng Giang thì ngay lập tức bóp cổ giết ông ta.

Người chết làm sao rửa tay được chứ?

Xem ra ngôi nhà to lớn xa hoa đó của Vương Hồng Giang thật sự là một mê cung. Người ở trong mê cung đó, trong lòng mỗi người đều mang suy nghĩ xấu xa, vừa hại chết Vương Hồng Giang và còn ngăn chặn bước đi tìm kiếm chân tướng của chúng tôi.

Ba

Với rất nhiều điểm khả nghi và sự thẩm tra của chúng tôi, Lục Văn Lệ đã mở miệng, Triệu Kỳ Phong cũng lên tiếng. Tôi phát hiện kết quả của mê cung xa hoa này vốn dĩ có thể là một phiên bản khác, một phiên bản có tình có nghĩa.

Nhà Lục Văn Lệ rất nghèo lại còn sinh nhiều con, có tận mấy người chị và một người em trai. Trong hoàn cảnh trọng nam khinh nữ, Lục Văn Lệ từ nhỏ đã khó xử nhất ở trong nhà.

Cũng may thành tích của bà ta tốt nhưng cha mẹ lại mang số tiền đáng lẽ nên đầu tư cho bà ta đi học mà để lại hết cho người em trai. Bà ta cảm thấy mình chính là người dư thừa nhất trong nhà.

Tốt nghiệp trung học, Lục Văn Lệ liền đến nhà máy làm việc hai năm, sau này mở một cửa tiệm nhỏ. Khi đó, Vương Hồng Giang thường xuyên tới chỗ bà ta mua thuốc lá. Hồi đó danh nghĩa Vương Hồng Giang đã có chút sản nghiệp nhỏ, có thể coi là một tiểu doanh nhân.

Người sống trong thành phố từ nhỏ đều đã nghe qua truyền kỳ năm xưa của Vương Hồng Giang. Ông ta vốn xuất thân là nông dân lái xe công nông, là một người rất lanh lợi nhưng nếu như ông ta không gặp may thì suy cho cùng cũng chỉ là một người bình thường.

Vào buổi tối một hôm nào đó, ông ta trên đường trở về nhà thì nhặt được một cái rương hành lý màu đen, bên trong có rất nhiều tiền mặt. Chính nhờ như thế, phát tài từ trên trời rơi xuống, Vương Hồng Giang có thùng tiền đầu tiên.

Vương Hồng Giang rất ít khi khi nhắc tới chuyện này nhưng sau này ông ta từng nói với Lục Văn Lệ —— ông ta chính là người mang vận mệnh có tiền tài.

Vận mệnh có lúc rất kỳ lạ, may mắn tới cản không kịp. Vương Hồng Giang không hề tích lũy tiền lại hay mang đi tiêu xài phung phí mà lại mang đi đầu tư làm ăn. Mười mấy năm sau đó, chuyện làm ăn của Vương Hồng Giang thuận buồm xuôi gió, tài sản nhanh chóng tích lũy lại rồi thành công có tên "Vương Ba Trăm Triệu".

Không lâu sau, Vương Hồng Giang liền mời Lục Văn Lệ đến làm ở cửa hàng mình, đãi ngộ không hề ít. Lục Văn Lệ xinh đẹp nên đương nhiên cảm nhận được Vương Hồng Giang có ý với mình. Nhưng bà ta không ngu ngốc nên cứ khăng khăng duy trì khoảng cách với Vương Hồng Giang, bà ta cảm thấy mình không hề nợ ông ta điều gì, huống chi ông Vương còn có nhà có sự nghiệp.

Khi ấy, Lục Văn Lệ đã có người mình thích, là bạn học trường cấp hai. Mãi đến khi bạn nam đó lên đại học thì hai người đều không thư từ qua lại gì.

Sau đó sau một lần tụ tập với bạn bè, hai người qua đêm với nhau. Chuyện sau này mọi người đều biết rồi, bạn nam kia vốn dĩ không hề có ý muốn cưới bà ta.

Đời người luôn là nơi tạo ra đau thương. Lần đó đau khổ vì tình không bao lâu thì Vương Hồng Giang mời Lục Văn Lệ ăn cơm. Bà ta không cự tuyệt mà còn xảy ra mối quan hệ mập mờ.

Mặc dù trở thành tình nhân của Vương Hồng Giang nhưng Lục Văn Lệ càng dùng đầu óc. Bà ta chưa bao giờ dính người mà còn thường xuyên bày mưu tính kế cho việc làm ăn của Vương Hồng Giang. Dần dần bà ta trở thành trợ thủ đắc lực. Đối mặt với vợ tìm đến tận cửa nhà của Vương Hồng Giang, người phụ nữ khi đánh không lại chửi cũng không thắng. Mọi người trong công ty nhìn thấy đều Lục Văn Lệ vẫn có dáng vẻ bà chủ hơn.

Mấy năm sau, Vương Hồng Giang tặng một căn nhà cho Lục Văn Lệ rồi sau đó ly hôn với vợ. Sau khi cưới, Lục Văn Lệ tiếp tục trợ giúp cho việc làm ăn của Vương Hồng Giang, đoạt được một cửa hàng. Bà ta sinh một người con trai cho Vương Hồng Giang, nắm được một ít cổ phần trong công ty. Có thể nói là đẹp từ trong ra ngoài.

Tất cả mọi thứ đều vô cùng hoàn mỹ.

Bốn

Lại nói về tài xế Triệu Kỳ Phong.

Anh ta không chỉ đẹp trai thông minh mà còn đúng với người từng học võ, thân thủ rất nhanh nhẹn.

Anh ta xuất thân là đứa trẻ nghèo khổ, chính là vì thiếu vận may. Năm xưa có một khoảng thời gian làm ở cửa hàng sửa ô tô, sau đó được một ông chủ trong thành phố chọn trúng làm tài xế nhưng đãi ngộ thì bình thường, phải cầm nhiều việc phức tạp, bị hô tới quát lui đủ thứ.

Là Vương Hồng Giang nhìn trúng Triệu Kỳ Phong rồi đào tạo anh thành cận vệ kiêm tài xế. Triệu Kỳ Phong cảm thấy mình rốt cuộc đã gặp được "minh chủ" rồi.

Vào một đêm khuya hai năm trước, Triệu Kỳ Phong kéo ông chủ đi KTV. Xe mới vừa dừng lại thì có khoảng hơn chục tên côn đồ lao xuống từ hai chiếc xe van gần đó, tất cả đều mang theo mã tấu và gậy sắt.

Triệu Kỳ Phong nắm thời cơ để ông chủ chạy trước rồi một mình mình cản ở giữa.

"Khi đó chỉ có một suy nghĩ, ông chủ không thể xảy ra chuyện được." Triệu Kỳ Phong trong phòng thẩm vấn cười hắc hắc, hơi tự hào: "Tôi liều mạng với bọn chúng. Giết một người thì đủ vốn, giết được hai thì lời được một!"

Trong quá trình Triệu Kỳ Phong giải thích vào đêm hôm đó, ánh mắt anh ta có thể phát sáng lên. Võ công anh ta không tồi, một cước liền đá ngã được thằng côn đồ trước mặt, đoạt lấy dao rồi chém giết với đối phương.

Hoặc là bị khí thể của Triệu Kỳ Phong làm cho hoảng sợ, hoặc là đám người kia vốn không có ý định liều mạng nên Triệu Kỳ Phong chỉ bị thương ngoài da một ít nhưng đã đánh bại sạch đám người kia, còn làm mù mắt của một tên trong đó.

Triệu Kỳ Phong không biết Vương Hồng Giang đã chọc phải ai bên ngoài, cũng không biết nên khắc phục hậu quả như thế nào mới ổn. Anh ta chỉ biết là sau khi mình từ ra khỏi trại giam, Vương Hồng Giang cho anh ta một trăm ngàn, hơn nữa lúc tham gia trường hợp quan trọng thì đều dẫn anh ta theo, thậm chí còn để anh ta ăn chung bàn.

Đối với Triệu Kỳ Phong mà nói, cứu mạng ông chủ một lần thì vận mệnh liền hoàn toàn thay đổi.

Mấy năm trôi qua đều bình an vô sự.

Vào lúc nửa năm trước, bà chủ Lục Văn Lệ bị đánh vì dừng xe nên Vương Hồng Giang gọi Triệu Kỳ Phong vào phòng làm việc, vỗ vào vai anh ta nói: "Cậu là người tôi tin tưởng nhất. Gần đây tôi có chuyện phiền lòng."

Triệu Kỳ Phong đoán mình phải phát huy công phu quyền cước để trút giận cho Lục Văn Lệ nhưng không nghĩ tới anh ta lại nhận được nhiệm vụ đặc biệt trước giờ chưa từng làm qua —— nội gián —— tiếp cận Lục Văn Lệ.

Trong khoảng thời gian đó, Vương Hồng Giang nghe được không ít tin đồn bịa đặt, nói hai người bọn họ mạnh ai nấy sống, thân ai nấy quản. Còn nói đứa trẻ do Lục Văn Lệ sinh trông không giống ông ta.

"Vương Ba Trăm Triệu" dĩ nhiên cảm thấy bản thân mình có thể tùy ý chơi đùa phụ nữ nhưng nhất quyết không cho phép bản thân bị cắm sừng.

Năm

Xem ra bản thân Lục Văn Lệ cũng không nhớ chuyện việc thay đổi từ bao giờ.

Là vì Vương Hồng Giang ở bên ngoài liên tục có người phụ nữ khác sao? Bà ta biết sống yên ổn với nhau không xảy ra chuyện gì là được rồi, cũng không phải là chướng ngại tâm lý gì quá lớn lao. Là bởi vì Vương Hồng Giang lại mua căn nhà cho người phụ nữ tên Từ Mị kia sao? Đúng nhưng cũng không đúng.

Mấu chốt của sự việc có thể là do Lục Văn Lệ không muốn làm một người vợ chờ đợi chồng mình ban thưởng cho.

Lục Văn Lệ không những xinh đẹp mà đầu óc cũng lanh lợi hơn Vương Hồng Giang. Sau khi kết hôn với Vương Hồng Giang, bà ta bắt đầu lợi dụng tài nguyên công ty để có được những dự án riêng cho mình, bắt đầu phát triển mạng lưới giao thiệp chính thương trong thành phố, bắt đầu phân bổ thân nhân vào công ty, bắt đầu lợi dụng sự thuận tiện của bộ phận tài chính công nghiệp mà mình phụ trách để ăn chặn một số doanh thu.

Bà ta gặp mặt với truyền thông còn nhiều hơn Vương Hồng Giang nên càng hiểu được hình tượng kinh doanh. Bàn về năng lực, bà ta tự nhận mình ưu tú hơn Vương Hồng Giang rất nhiều nhưng bà ta luôn thiếc một bước để trở thành chủ nhân thật sự của công ty.

Bởi vì tất cả những thứ này Vương Hồng Giang đều nhìn thấy, trong lòng hiểu rõ:

"Từ khi bắt đầu quen biết Vương Hồng Giang, hai chúng tôi thường xuyên cãi nhau. Hắn ta hai ba ngày lại đánh đập tôi, hoàn toàn không đối xử với tôi như con người." Lục Văn Lệ nói rằng mẹ bà ta chính vì giận Vương Hồng Giang đến nỗi mắc bệnh ung thư mà qua đời."

"Con người hắn ta quá độc tài, chuyện gì cũng thích tự mình định đoạt." Lục Văn Lệ cảm thấy ấm ức: "Nhiều sản nghiệp như vậy cũng không cho tôi xử lý."

Năm 2017, Vương Hồng Giang đã ý thức được rõ rằng đế quốc sản nghiệp của ông ta đang bị Lục Văn Lệ từng bước chiếm lấy. Ông ta cần phải thỉnh thoảng mỉa mai Lục Văn Lệ, khiến cho bà ta hiểu được ai mới là chủ nhân thật sự.

Tôi nghe một người đồng nghiệp nói, bởi vì Lục Văn Lệ tự mình dùng tiền công của công ty đi đầu tư nên gây ta tranh chấp kinh tế làm liên lụy đến bảy tám người và một vài công ty. Bên trong có cho vay lãi suất cao, chuyển nhượng nợ quyền, sự việc rất phức tạp.

Vương Hồng Giang lợi dụng chuyện này mà kiện người trong cuộc bao gồm cả Lục Văn Lệ ra tòa. Cuối cùng đã thành công khóa sổ nhiều cửa hàng, tài sản trên một triệu của Lục Văn Lệ và cả bạn làm ăn của bà ta.

Chuyện kiện Lục Văn Lệ ra toàn chắc hẳn chính là ranh giới thay đổi tình nghĩ đôi vợ chồng này.

Nhưng Vương Hồng Giang không hề cảm thấy yên tâm. Mùa xuân năm nay, Vương Hồng Giang sắp xếp tài xế Triệu Kỳ Phong của mình cho Lục Văn Lệ. Ông ta từng nói với Triệu Kỳ Phong: "Đoán chừng chưa tới mấy năm nữa thôi, tôi sẽ không trấn áp được bà ta nữa rồi."

Sáu

Người muốn kết thúc mối quan hệ vợ chồng này không chỉ có một mình Vương Hồng Giang. Lục Văn Lệ nói với chúng tôi: "Nguyện vọng lớn nhất trong lòng tôi chính là giết chết Vương Hồng Giang."

Nhiều năm trước, bà ta sống cùng với Vương Hồng Giang là đủ rồi. Bà ta nói bản thân từng nghĩ đến ly hôn nhưng Vương Hồng Giang lại nhiều lần tuyên bố muốn giết bà ta.

"Tôi sống còn không bằng chết. Tôi và Vương Hồng Giang sống trên thế gian này chính là hoặc là mày chết, hoặc là tao sống."

Nhìn ánh mắt ai oán của Lục Văn Lệ, thẩm vấn viên trố mắt nhìn nhau. Đây chính là vỏ bọc đẹp đẽ bên ngoài của vợ chồng doanh nhân, bí mật thì vẫn là sống với nhau như thế nào.

Lục Văn Lệ không phải là người chấp nhận khoanh tay chịu trói. Bà ta biết chỉ dựa vào chính sức mình thì không có cách nào chiến thắng được Vương Hồng Giang nên đã sớm đi tìm người giúp đỡ. "Đàn ông bên gia đình tôi ít ỏi, không ai giúp tôi cả."

Bà ta cứ đi tìm người có đủ sức mạnh mẽ và đủ thân cận với Vương Hồng Giang, bà ta muốn biến người này trở thành "người của mình".

Đầu năm 2017, người thân tín của Vương Hồng Giang, tài xế Triệu Kỳ Phong được phân công làm nội gián bên cạnh Lục Văn Lệ nhưng lúc ấy Lục Văn Lệ cũng không rõ anh ta mang theo nhiệm vụ tới.

Sắp xếp một vài chỗ tốt cho người của Vương Hồng Giang đối với Lục Văn Lệ mà nói thì dễ như trở bàn tay. Bà ta lợi dụng quyền hạn của mình mà âm thầm tăng lương gấp 2000 lần cho Triệu Kỳ Phong.

Bà ta thường xuyên kéo anh ta nói chuyện những việc thường ngày, sẵn tiện tặng một bộ âu phục cho người đàn ông độc thân. Mẹ của Triệu Kỳ Phong bị bệnh phải nằm viện, Lục Văn Lệ không những tự mình đi thăm mà còn hỗ trợ liên lạc với bác sĩ giỏi nhất, còn lì xì 5000 đồng.

Triệu Kỳ Phong khi này vẫn là thuộc hạ đáng tin của Vương Hồng Giang. Anh ta bình thường ngoại trừ việc lái xe còn là chân chạy việc mua đồ ăn cho Lục Văn Lệ, cùng bà vú trông nom đứa nhỏ, quét dọn vệ sinh.

Triệu Kỳ Phong làm việc tận lực vì Vương Hồng Giang, nhanh chóng liền chụp được bức hình Lục Văn Lệ và bạn là nam của bà ta cùng dạo phố đi ăn.

Sau khi Vương Hồng Giang nhìn bức hình thì vẫn ung dung thản nhiên. Ông ta kêu Triệu Kỳ Phong cứ tiếp tục thu thập nhiều chứng cớ hơn nữa.

Khi có hình mới đưa lên tiếp cho Vương Hồng Giang, ông ta liền đưa cho Triệu Kỳ Phong một cái thẻ ngân hàng cùng với một nhiệm vụ: Tìm sát thủ giết Lục Văn Lệ.

Bảy

Từ góc độ của người bên ngoài mà nhìn thì tài xế Triệu Kỳ Phong lúc này đang ở một vị trí vô cùng vi diệu.

Lựa chọn của anh ra sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc đời còn lại của ông chủ và bà chủ.

Có lẽ, Triệu Kỳ Phong khi đó nhận thức được mình có thể lợi dụng cơ hồi này để làm chuyện lớn hơn.

Sau khi Vương Hồng Giang giao nhiệm vụ xuống, Triệu Kỳ Phong từ trước đến nói gì nghe nấy bắt đầu phát giác: "Ông chủ nhìn có vẻ tốt bụng nhưng mình lại có chút sợ ông ấy."

Thật ra anh ta không biết làm thế nào để tìm được sát thủ nên liền chạy tới tiệm nét gửi một tấm thiệp, mập mờ nhắc đến chuyện sẵn sàng chi tiền để tìm người giải quyết vấn đề.

Thế mà lại thật sự có người để lại số QQ.

Anh ta nói chuyện được một lúc, cảm thấy đối phương chuyên nghiệp thì cuối cùng chốt giá ở mức một trăm ngàn, tiền đặt cọc là hai vạn.

Ở phía bên kia internet, Tống Lão Ngũ có chút kích động. Gã không ngờ rằng không cần tới một tuần liền có thể kiếm được hai vạn từ tay người lạ. Gã không thỏa mãn nên khi Hồ Chí Dũng cùng đường đến tìm gã mượn tiền thì gã đã biến người đàn ông trung niên chỉ biết tính cò con này trở thành một sát thủ chuyên nghiệp.

Sự việc đã sắp xếp ổn thỏa, Triệu Kỳ Phong lấy được cam kết của Vương Hồng Giang: Nếu như xảy ra chuyện rắc rối, tiền bạc gì đó đều không cần phải lo lắng.

Khi đó, trong tay Triệu Kỳ Phong có 30 vạn tiền mặt do ông chủ cho, một bình xịt hơi cay, một vài thiết bị định vị, một máy tính xách tay apple và thậm chí là một khẩu súng.

Vì để Triệu Kỳ Phong làm việc thuận lợi, Vương Hồng Giang cố ý kêu anh ta làm em rể của mình, mà bà chủ Lục Lệ Văn cũng đang nắm chắc thời cơ để lôi kéo Triệu Kỳ Phong.

Trong một lần nói chuyện phiếm, Lục Văn Lệ hỏi Triệu Kỳ Phong có dự định gì trong tương lai. Anh ta nói mình muốn hùn vốn với bạn bè, làm ăn kiếm tiền.

Anh ta muốn mua một chiếc xe nhưng trong tay vẫn còn thiếu 30 vạn. Lục Văn Lệ liền đưa trực tiếp 50 vạn tiền mặt: "Kiếm tiền trả lại cho tôi sau. Nếu như cậu bị thâm hụt vốn thì số tiền này tôi cũng không cần."

Triệu Kỳ Phong cảm thấy mình không cần khoản tiền này. Có ý là: anh ta đã bỏ hai trăm ngàn trong số đó bỏ vào trong ngân hàng. Sau đó liên lạc sát thủ, tiền trả tiền đặt cọc cũng từ nơi này mà ra. Tương đương với việc Lục Văn Lệ tự bỏ tiền để giết chính mình.

Trong tình thế hai bên không ngừng lôi kéo khiến Triệu Kỳ Phong cũng dần dần thay đổi.

Trước kia anh ta kính nể sự quyết đoán của Vương Hồng Giang, thích ở cùng với ông chủ có tính cách hiền hòa. Nhưng từ khi tiếp xúc lâu với Lục Văn Lệ, Triệu Kỳ Phong phát hiện bộ mặt khác của Vương Hồng Giang —— Ông ta từng mắng chửi Lục Văn Lệ qua điện thoại hơn một tiếng đồng hồ.

Triệu Kỳ Phong nói với chính mình "trong lòng hơi hoảng sợ".

Đặc biệt là sau khi Vương Hồng Giang giao khẩu súng lục cho anh ta giữ. Triệu Kỳ Phong nhức đầu đã hơn nửa năm, đến bệnh viện cũng không kiểm tra ra nguyên nhân. Mẹ tìm người tới xem phong thủy thì nói là nhà có "món vật hung ác".

Triệu Kỳ Phong cảm thấy chuyện này đều trách bản thân giấu khẩu súng kia ở dưới gối.

Khoảng tháng 6 năm 2017, Vương Hồng Giang lại tìm nhân tình mới, người bị mê muội đến nỗi đầu óc mấy phương hướng.

Triệu Kỳ Phong bỗng nhiên cảm thấy tính tình của ông chủ Vương Hồng Giang đã thay đổi. Có lần anh ta gọi điện cho ông chủ nói chuyện nhưng bởi vì ngữ điệu hơi cao chút xíu mà bị mắng chửi một trận.

Nhưng ở phía bên kia, người phụ nữ mạnh mẽ Lục Văn Lệ lại liên tục thể hiện sự yếu đuối của mình cho anh ta thấy: Về mặt vật chất thì bản thân không thiếu cái gì nhưng trong lòng cứ luôn rất khổ sở. Ở nhà bị Vương Hồng Giang đánh chửi, ở trước mặt người ngoài còn không được Vương Hồng Giang tôn trọng.

Trong phòng thẩm vấn, Triệu Kỳ Phong nói với chúng tôi: "Lục Văn Lệ thường xuyên kể khổ với tôi. Bà ấy thật sự muốn giết chết Vương Hồng Giang. Khi ấy tôi chỉ cảm thấy là thuận miệng nói ra thôi."

Tám

Ngày lễ Thất Tịch hôm đó, Triệu Kỳ Phong cùng Lục Văn Lệ tản bộ trong nội bộ tiểu khu. Lục Văn Lệ hỏi: "Tôi đánh nhau cả ngày với Vương Hồng Giang quả thật đủ lắm rồi. Cậu nói tôi phù hợp với hắn không?"

Triệu Kỳ Phong không trả lời.

"Tôi hợp với ai chứ?" Lục Văn Lệ lại hỏi.

Triệu Kỳ Phong nói đùa: "Phù hợp với tôi."

Triệu Kỳ Phong rất khó xử, trong tay anh ta còn có nhiệm vụ ám sát Lục Văn Lệ nhưng ngay lúc này, Lục Văn Lệ hình như thể hiện một chút tình cảm mập mờ với mình.

Tháng 8, Triệu Kỳ Phong dẫn Lục Văn Lệ và đứa nhỏ đến biển chơi mấy hôm. Vào đêm trở lại thành phố, trời đổ mưa to. Lục Văn Lệ uống rượu ôm lấy Triệu Kỳ Phong. Chàng thanh niên đẹp trai, cơ thể rắn chắc, tràn đầy nhựa sống này cũng không có cách khống chế bản thân mình.

Ngoài ô cửa sổ, tiếng gió và tiếng mưa rơi hòa làm một với tiếng giao hoan.

"Tôi và Lục Văn Lệ làm chuyện đó ở nhà tôi và cả trong xe. Hai chúng tôi chắc chắn mối quan hệ nhân tình của chúng tôi rất tốt đẹp." Nói tới đây, khóe miệng Triệu Kỳ Phong hơi nhếch lên, vẻ mặt hiện lên sự cao ngạo.

"Tôi luôn cảm thấy có lỗi với ông chủ." Triệu Kỳ Phong nói sau lần đầu tiên quan hệ với Lục Văn Lệ, mấy ngày liên tục đều cảm thấy vô cùng áy náy nhưng anh ta thấy ông chủ mỗi ngày đều đổi phụ nữ khác thì trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm.

Triệu Kỳ Phong có thể không biết, khi Lục Văn Lệ trong phòng thẩm vấn đã thừa nhận là bà ta đã cố ý dụ dỗ anh ta. Một là vì sau khi tiếp xúc lâu thì có thiện cảm với anh ta, hai là vì bà ta muốn tìm người giúp mình ứng phó với những nguy cơ có thể phát sinh về sau.

"Tôi biết anh ta thích tôi, tôi có thể nhìn ra được ánh mắt đó." Lục Văn Lệ nói.

Khi mối quan hệ hai người càng lúc càng thân mật thì Triệu Kỳ Phong cuối cùng đã không kiềm được mà nói ra nhiệm vụ ám sát mà mình vẫn chưa thực hiện xong.

Hôm ấy hai người bọn họ lại đang triền miên ở trong xe. Triệu Kỳ Phong nghiêng đầu đối diện với Lục Văn Lệ nói: "Chị, có chuyện muốn nói với chị."

"Chuyện gì, anh nói đi."

"Vương Hồng Giang đang kêu tôi tìm sát thủ."

Triệu Kỳ Phong kể đầu đuôi câu chuyện cho Lục Văn Lệ nghe. Anh ta nói: "Tôi thật sự không muốn phản bội ông chủ nhưng tôi không còn cách nào khác. Tôi không muốn chị chết nên buộc phải đưa ra sự lựa chọn."

Biết được Vương Hồng Giang thật sự muốn ra tay thì đầu óc Lục Văn Lệ vang lên ong ong, tay chân run rẩy, cơ thể sắp thở không ra hơi.

"Khi ấy sắc mặt chị ấy trắng bệch, chắc chắn bị dọa sợ mất rồi." Triệu Kỳ Phong nói: "Chị Lục là một người có chủ kiến. Đó là lần đầu tiên tôi thấy chị ấy thất lễ như thế."

Lục Văn Lệ nén nội tâm không ổn định xuống rồi hỏi Triệu Kỳ Phong: "Tôi nên làm sao đây?"

Triệu Kỳ Phong lúc đó không nói gì. Anh ta đang suy nghĩ: "Thật ra thì cách trước tiên tôi nghĩ ra chính là chỉ cần tôi nói với sát thủ không ra tay nữa thì chị Lục tạm thời sẽ không nguy hiểm nữa. Nhưng nếu làm như vậy thì không ngăn được Vương Hồng Giang sẽ dùng cách khác và có thể cũng không còn tín nhiệm tôi nữa."

Chưa hoàn toàn chắc chắn nên Triệu Kỳ Phong không muốn đi tới bước đối đầu với Vương Hồng Giang. Lục Văn Lệ cũng hiểu rõ: "Một khi trở mặt mà vẫn không hạ gục được Vương Hồng Giang thì tôi và Triệu Kỳ Phong liền sẽ gặp nguy hiểm."

Lục Văn Lệ đã nghĩ tới việc báo cảnh sát nhưng bà ta bật cười trong căn phòng thẩm vấn đầy đứng đầy cảnh sát, sau đó lắc đầu một cái: "Báo cảnh sát cũng vô ích, có thể không hạ gục nổi hắn ta mà ngược lại còn liên lụy đến Triệu Kỳ Phong. Vương Hồng Giang không hề ra mặt, hắn ta là một con cáo già!"

"Tôi lúc ấy nghĩ rằng nếu Triệu Kỳ Phong đã chịu nói chuyện này với tôi thì chứng minh được anh ta không muốn tôi chết." Lục Văn Lệ nói: "Đầu tiên tôi phải kéo Triệu Kỳ Phong hoàn toàn về phía mình thì tôi mới có thể an toàn được."

Lục Văn Lệ muốn ra tay trước thì mới chiếm được lợi thế, tiêu diệt Vương Hồng Giang.

Bà ta đứng dậy, ôm chặt lấy cổ Triệu Kỳ Phong, hỏi dứt khoát: "Anh giúp ai?" Triệu Kỳ Phong rơi vào tình thế khó xử. Anh ta nói: "Nếu có thể duy trì tiếp được tình hình như bây giờ thì thật tốt."

Lục Văn Lệ không nói gì, khuôn mặt lạnh như băng.

Cuối cùng, Triệu Kỳ Phong đứng giữa ông chủ và bà chủ thì anh ta lại nghiêng về phía bà chủ.

Cán cân hoàn toàn chênh lệch.

Chín

Một khoảng thời gian sau, Lục Văn Lệ không còn qua lại với bạn bè nam giới khác nữa mà chỉ lui tới với Triệu Kỳ Phong. Triệu Kỳ Phong vừa hưởng thụ sự an ủi vuốt ve chỉ dành riêng cho mình lại vừa lo lắng tình cảnh bản thân: "Giống như bị kẹp ở trong kẽ hở bức tường vậy, chỉ có thể nhắm mắt đi về phía trước, đi tới đâu tính tới đó thôi."

"Thật sự rất hối hận khi đứng giữa hai người bọn họ." Triệu Kỳ Phong nói: "Tôi sợ rằng chỉ một chút sơ ý liền sẽ bị người ta hãm hại chết."

Có một ngày, Vương Hồng Giang hỏi về tình hình gần đây của Lục Văn Lệ, Triệu Kỳ Phong nói Lục Văn Lệ không qua lại với đàn ông nữa mà chuyên tâm quản lý công ty và thường xuyên trông nom con cái.

Vương Hồng Giang kêu Triệu Kỳ Phong thông báo với sát thủ trước tiên hãy án binh bất động. Ông ta đã âm thầm tìm người làm giám định kiểm tra quan hệ ruột thịt của đứa bé, đợi có kết quả rồi hẵng nói tiếp.

Nhưng Triệu Kỳ Phong không có hội kịp thờ phào nhẹ nhõm thì phía bên Lục Văn Lệ lại bắt đầu tạo áp lực với anh ta.

Lục Văn Lệ ngửa bài với Triệu Kỳ Phong: "Tôi và Vương Hồng Giang nhất định không có ai chết thì không dừng. Nếu không nghĩ ra cách để giết hắn ta thì tôi nhất định sẽ bị hắn ta giết chết. Anh cũng sẽ bị giết chết."

Lục Văn Lệ không nói gì thêm mà chỉ nhìn chằm chằm Triệu Kỳ Phong. Triệu Kỳ Phong "trong lòng hơi sợ hãi." Anh ta nghe ra được ý uy hiếp, ý thức được mình đã buộc chung một thuyền với Lục Văn Lệ.

"Tôi buộc phải nghe lời của Lục Văn Lệ. Chỉ cần chị ấy lật được mặt Vương Hồng Giang thì Vương Hồng Giang chắc chắn biết là tôi đã tiết lộ bí mật ra, lại còn ngủ với vợ ông ấy." Triệu Kỳ Phong không có đường lui.

Hai người bọn họ trong căn phòng tĩnh mịch mà trao đổi cả đêm. Ban đầu Triệu Kỳ Phong nói rằng sẽ kêu sát thủ thay đổi mục tiêu, giết chết Vương Hồng Giang.

Lục Văn Lệ cảm thấy không ổn. Bản thân Vương Hồng Giang luôn phòng bị rất kỹ, trong tay còn có súng. Ngộ nhỡ sát thủ không thành công thì muốn một lần nữa ra tay với Vương Hồng Giang lại còn khó hơn.

Lục Văn Lệ kêu Triệu Kỳ Phong trực tiếp hủy bỏ nhiệm vụ sát thủ đi. Triệu Kỳ Phong nói gần đây cứ không liên lạc được với người bên đó, không biết bên đó đã xảy ra chuyện gì nữa. Thật ra anh ta không nói thật: "Lỡ như Lục Văn Lệ qua cầu rút ván thì tôi phải chừa cho mình một con đường lui chứ."

Lục Văn Lệ đề nghị ngụy tạo thành một vụ tai nạn giao thông, kêu Triệu Kỳ Phong lái xe chở Vương Hồng Giang đụng vào cây. Vương Hồng Giang thích ngồi chỗ kế bên tài xế, lại không thắt dây an toàn. Triệu Kỳ Phong không muốn: "Quá nguy hiểm. Tôi nhất định sẽ bị thương mất. Hơn nữa cũng không chắc chắn có thể đảm bảo Vương Hồng Giang sẽ chết."

Hai người còn nghĩ tới chuyện đầu độc nhưng mà dùng thuốc gì mới được, rồi làm sao mua thuốc, làm thế nào để cho Vương Hồng Giang uống nó. Hai người không bàn ra được manh mối. Triệu Kỳ Phong còn lo lắng Vương Hồng Giang đột nhiên chết bất đắc kỳ tử thì cảnh sát sẽ tham gia điều tra.

Cuối cùng, Lục Văn Lệ nói: "Hai chúng ta cứ cùng nhau bóp chết hắn ta đi. Đến lúc đó anh làm chứng cho tôi, nói là tôi và Vương Hồng Giang xảy ra tranh chấp nên Vương Hồng Giang muốn giết tôi. Tôi là tự vệ thôi."

Có lúc cách đơn giản trực tiếp nhất lại là sự lựa chọn tốt nhất. Triệu Kỳ Phong cảm thấy cách này ổn, nguy hiểm xảy ra với mình cũng thấp nhất.

Mười

Sau khi chắc chắn phương án giết người, Lục Văn Lệ chỉ cần đợi cơ hội Vương Hồng Giang đến "lâm hình" mình nữa thôi.

Lục Văn Lệ nói: "Đừng nhìn thấy Vương Hồng Giang không ngừng đi tìm tiểu tam, hắn ta cũng sợ sẽ lạc mất tôi. Mỗi tháng đều gọi tôi lên, chúng tôi sẽ đơn thuần làm qua loa."

7 giờ hơn tối thứ sáu, Vương Hồng Giang gọi điện cho Lục Văn Lệ, hẹn nhau gặp mặt vào thứ hai.

Khi này, phía bên sát thủ bắt đầu thúc giục Triệu Kỳ Phong, nếu trong vòng một tuần không đưa ra quyết định thì sẽ hủy bỏ hợp tác, tiền đặt cọc đương nhiên không trả lại rồi. Triệu Kỳ Phong nói với sát thủ có thể bắt đầu hành động rồi.

Triệu Kỳ Phong có chìa khóa căn biệt thự và nắm rõ hệ thống theo dõi bên trong. Sáng sớm thứ bảy, anh ta cắt đứt đường dây mạng trước và tắt nguồn điện camera quan sát. Để đảm bảo tuyệt đối không có sơ hở, anh ta lại bước lên trên băng ghế và đẩy camera hướng lên trần nhà.

Triệu Kỳ Phong phát hiện có một khẩu súng gấp bên trong tủ quần sao, là súng trường dân dụng bắt một phát được sản xuất ở nước ngoài. Anh ta sợ Vương Hồng Giang sẽ dùng cây súng này nên liền lén đổi chỗ giấu nó.

Anh ta lại giữ cho mình con đường lui nên chụp hình khẩu súng lại, lỡ như không giết chết được Vương Hồng Giang thì cũng có thể tố cáo ông ta giấu súng ống đạn dược.

Vương Hồng Giang còn có một khẩu súng lục màu đen, bình thường để trong ngăn khéo, lấy hai lớp báo đậy lên, Khẩu súng này anh ta không dám động vào, sợ Vương Hồng Giang phát hiện sự kì lạ trong biệt thự.

Hơn nữa khẩu súng này cũng là vật chứng dùng để chứng minh Lục Văn Lệ bị Vương Hồng Giang đe họa hại chết.

Bố trí xong hiện trường thì Triệu Kỳ Phong đi đón Lục Văn Lệ. Lục Văn Lệ ăn mặc chỉn chu trước khi đi ra ngoài. Trên đường đi bà ta gọi điện cho Vương Hồng Giang, nói là hôm nay mình xuống bếp. Sau khi chạy đến biệt thự thì Vương Hồng Giang lại sắp xếp Triệu Kỳ Phong xuống nấu cơm: "Tôi đoán ông ấy có thể khá yên tâm về tôi."

Trong lúc Triệu Kỳ Phong vào bếp rửa rau thì bả vai bỗng nhiên bị ai đó vỗ một cái. Chân anh ta run rẩy, quay đầu lại thì nhìn thấu Vương Hồng Giang híp mắt cười với mình.

Vương Hồng Giang nói muốn đích thân dạy Triệu Kỳ Phong nấu cháo, nhân dịp trò chuyện mấy câu, vẫn là muốn tác hợp Triệu Kỳ Phong với em gái của mình.

"Ông ấy nói với tôi, điểm quan trọng nhất của phụ nữ là dịu dàng thùy mị, phụ nữ lớn tuổi càng khiến người ta đau đầu." Triệu Kỳ Phong nói: "Thật ra khi đó tôi nghe được câu đó thì đầu tiên liền nghĩ đến chị Lục."

Triệu Kỳ Phong nhớ rất rõ hôm đó Vương Hồng Giang nấu cháo rất khó ăn, nếm thử một miếng liền mang bỏ hết. Giữa bàn tiệc, hai người tài xế Triệu Kỳ Phong và tiểu Chu đều không uống rượu. Lục Văn Lệ uống nửa ly còn Vương Hồng Giang uống hai ly.

Lục Văn Lệ cố ý hỏi: "Nghe nói gần đây anh mới mua căn nhà mới?"

"Cô đừng có mà xen vào chuyện của người khác!" Sắc mặt Vương Hồng Giang không vui: "Trông nom con của cô là được rồi." Lục Văn Lệ bật cười rồi không nói gì.

Sau khi ăn xong, Triệu Kỳ Phong và tiểu Chu đứng dậy chào tạm biệt. Vương Hồng Giang cho hai người họ buổi chiều đi làm việc khác trước đi, buổi tối hãy quay lại, có thể có hoạt động cần phải tham gia.

Triệu Kỳ Phong không hề rời đi mà lặng lẽ trốn trong căn phòng ngủ nhỏ ở phía bắc, chờ đợi tín hiệu ra tay.

Lời khai của Lục Văn Lệ trước đó, trong phòng tắm phát hiện ta tóc dài của phụ nữ, Đây xác định là sự thật. Nhưng lúc đó bà ta không hề nổi giận ngay lập tức mà lựa ý hùa theo Vương Hồng Giang, một trận triền miên với ông ta. Lục Văn Lệ có kế hoạch của riêng mình: "Đàn ông sau khi làm xong là lúc yếu ớt nhất."

Khi Vương Hồng Giang nằm ngã xuống giường, Lục Văn Lệ đứng dậy đi đến nhà vệ sinh rồi sau đó lẳng lặng đi đến phòng ngủ nhỏ.

Lục Văn Lệ không nhớ rõ mình đã nói chuyện gì với Triệu Kỳ Phong nhưng Triệu Kỳ Phong thì còn nhớ.

Lục Văn Lệ hỏi: "Làm không?"

"Làm!" Triệu Kỳ Phong chỉ trả lời một chữ.

Mười một

Lục Văn Lệ và Triệu Kỳ Phong một người đi trước một người theo sau nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ Vương Hồng Giang. Thế nhưng Vương Hồng Giang cũng không có ngủ mà đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, lạnh lùng nhìn bọn họ.

Triệu Kỳ Phong chột dạ liền xoay người rời đi nhưng Vương Hồng Giang quát một tiếng: "Đứng lại!" Anh ta quả thực đứng bất động một chỗ.

Vương Hồng Giang xách quần áo lên, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Tiểu Triệu, tôi không ngờ lại là cậu."

Thái độ của ông ta bỗng nhiên dịu lại: "Không phải là đàn bà sao?" Ông ta vỗ một cái lên vai Triệu Kỳ Phong: "Chỉ cần cậu ngoan ngoãn với tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi với cậu."

Vương Hồng Giang đi ra phòng khách rồi quay đầu lại nhìn Lục Văn Lệ: "Nếu hai người muốn bên cạnh nhau thì tôi sẽ thành toàn cho mấy người." Nói xong liền muốn đi ra bên ngoài biệt thự.

"Nếu hắn ta ra ngoài thì hai ta liền tiêu đời đấy!" Lục Văn Lệ đột nhiên quát to lên.

Triệu Kỳ Phong lấy lại tinh thần nên nhanh chóng đến cản lại, Vương Hồng Giang thuật tay cầm một chiếc ghế lên ném mạnh Triệu Kỳ Phong vừa quay người, chiếc ghế liền đập vào lưng anh ta rồi gãy thành hai khúc.

"Kỳ Phong, cậu đang làm gì vậy hả!"

Triệu Kỳ Phong không nói gì mà đẩy Vương Hồng Giang vào phòng ngủ.

Lục Văn Lệ không đi vào ngay lập tức: "Tôi cảm thấy để hai người đàn ông đánh nhau đi, trước tiên tôi sẽ không xen vào."

Trong phòng khách đợi bốn năm phút thì nghe được động tĩnh bên trong rất lớn. Lục Văn Lệ nhặt nửa khúc chân ghế từ dưới đất lên rồi đi vào hỗ trợ.

Toàn thân Vương Hồng Giang bị thương rất nhiều chỗ, ngực trứng một cước của Triệu Kỳ Phong, sau đó bị đè ngã xuống giường.

Tay trái Triệu Kỳ Phong bóp lấy cổ Vương Hồng Giang, tay phải ấn giữ cánh tay Vương Hồng Giang. Vương Hồng Giang nói với Triệu Kỳ Phong: "Chờ một chút, Kỳ Phong, Kỳ Phong, tôi có chuyện muốn nói, tôi có chuyện muốn nói!"

Tay Triệu Kỳ Phong hơi buông lỏng một chút, Vương Hồng Giang thở một hơi: "Kỳ Phong, tôi đối xử với cậu không tốt sao?"

"Tôi thật sự xin lỗi ông chủ, tôi thật sự xin lỗi!" Triệu Kỳ Phong ngay sau đó nổi lên ác tính: "Ông chủ đối xử với tôi rất tốt nhưng ông có lỗi với chị dậu. Ông tổn hại người khác quá nhiều rồi, làm bậy quá nhiều rồi!"

Vương Hồng Giang tiếp tục hỏi Lục Văn Lệ: "Tiểu Lục, vậy là cô quyết tâm rồi ư?" Lục Văn Lệ không nói gì.

Thừa lúc Triệu Kỳ Phong bị phân tâm thì Vương Hồng Giang gỡ tay Triệu Kỳ Phong ra, ngồi dậy từ trên giường rồi đưa tay về hướng tủ đầu giường: "Con mẹ nó, lũ chó chết các người, lão tử không thể không đánh chết các người!"

Triệu Kỳ Phong biết Vương Hồng Giang muốn tìm súng vậy nên dồn sức lực đẩy ngã Vương Hồng Giang xuống giường rồi sau đó cưỡi lên trên người ông ta, dùng hết sức bình sinh mà bóp chặt cổ ông ta.

Miệng Vương Hồng Giang phát ra tiếng thở "khò khè khò khè", chảy ra rất nhiều chất nhờn. Lục Văn Lệ thuận tay cầm lấy chiếc khăn lông bịt kín miệng ông ta lại. Vương Hồng Giang lắc đầu nhả chiếc khăn lông ra.

Bỗng nhiên Vương Hồng Giang xoay người một cái lật Triệu Kỳ Phong lại, Lục Văn Lệ nhanh chóng quay đầu Vương Hồng Giang rồi dùng hai chân của ghế đẩu để siết cổ của ông ta lại.

Hai tay Vương Hồng Giang nắm lấy hai chân ghế đẩu và Lục Văn Lệ, hai chân dùng sức đạp thẳng. Triệu Kỳ Phong vận dụng sức ấn giữ người Vương Hồng Giang một lần nữa cho đến khi ông ta không còn nhúc nhích.

Sau khi Lục Văn Lệ buông tay ra thì Triệu Kỳ Phong nghe được cổ họng Vương Hồng Giang hình như phát ra âm thanh nên lại ấn giữ thêm hai phút. Lúc lâu sau, Lúc Văn Lệ khăng khăng ôm chặt lấy hai chân Vương Hồng Giang, rất sợ ông ta lại vùng vẫy đứng lên.

Khi hai người đều buông lỏng tay thì cổ họng Vương Hồng Giang vang lên tiếng "pằng". Vương Hồng Giang nhắm mắt lại, ngửa mặt nằm trên giường, cổ đỏ hỏn, chỗ thái dương phình lên.

Triệu Kỳ Phong đưa tay đặt lên vị trí tim của Vương Hồng Giang để chắc chắn tim Vương Hồng Giang không còn đập nữa. Ông chủ lớn Vương Hồng Giang đã chết.

Mười hai

Lục Văn Lệ và Triệu Kỳ Phong bĩnh tĩnh lại, cả hai đều đần ra, không ai nói gì.

Cánh tay Lục Văn Lệ cũng bị đau, ngồi trên ghế sofa phòng khách mà thở hổn hển. Sau đó Triệu Kỳ Phong cũng đi ra ngồi chung với bà ta.

"Bóp chết một người thì ra rất tốn sức." Lục Văn Lệ nói.

Cánh tay và mu bàn tay của Triệu Kỳ Phong vài chỗ da bị trầy xước, ngực và đầu cũng bị Vương Hồng Giang đánh cho mấy quyền nên hơi sưng đau, nhưng cũng không đáng lo lắm.

Lục Văn Lệ nói, sau khi giết chết Vương Hồng Giang thì trong đầu trống rỗng, không sợ cũng không vui nhưng rất nhanh chóng bà ta liền cảm thấy một cảm giác ung dung mà trước đây chưa từng có.

"Vương Hồng Giang rốt cuộc đã chết rồi. Sau này sẽ không có ai ép tôi nữa. Tôi tự do rồi." Lục Văn Lệ trong phòng thẩm vấn cười khổ: "Công ty dưới sự quản lý của tôi chắc chắn tốt hơn khi Vương Hồng Giang quản lý."

Cũng không biết trôi qua bao lâu, Triệu Kỳ Phong đánh vỡ sự yên lặng trước tiên: "Chúng ta làm gì tiếp theo?"

Lục Văn Lệ không trả lời mà chỉ tự mình lẩm bẩm: "Ba của con đã chết rồi, nó còn nhỏ như vậy, tôi nên làm gì đây?"

"Nếu vậy chuyện này tôi sẽ gánh vác vậy?" Triệu Kỳ Phong nói.

"Không không không, hay là để tôi gánh đi. Chuyện này vốn dĩ là do chính tôi đề nghị." Lục Văn Lệ đặt tay lên cằm, ôm mặt.

Cuối cùng chuyện về việc hai người ai gánh tội đều không bàn ra được kết quả gì.

"Triệu Kỳ Phong gánh tội cũng vô ích. Các ngươi vừa điều tra thì liền có thể tra được ra tôi rồi." Lục Văn Lệ trong phòng thẩm vấn nói: "Tôi vẫn cảm thấy kế hoạch ban đầu của tôi ổn hơn, cũng dễ khiến người ta tin hơn."

Quả thật, hai vợ chồng trong lúc tranh chấp xảy ra mâu thuẫn, vợ bị chồng uy hiếp rồi tự vệ giết ngược lại chồng. Câu chuyện này nghe có tính chân thật rất cao.

"Nếu Lục Văn Lệ để tôi gánh tội thì trong lòng tôi chắc chắn không muốn." Triệu Kỳ Phong trong phòng thẩm vấn nói: "Tôi lại không có thù hằn với Vương Hồng Giang. Tôi giúp Lục Văn Lệ giết người cũng là vì không còn cách nào khác."

Triệu Kỳ Phong suy nghĩ rất nhiều, anh ta bỗng nhiên nghĩ đến tên sát thủ kia. Trước đây anh ta đã tính toán xong rồi. Nếu như Lục Văn Lệ lật mặt với anh ta thì anh ta sẽ cân nhắc kêu tên sát thủ đó giết chết Lục Văn Lệ, có thể tạo ra giả thuyết vợ chồng lấy mạng đền mạng.

Có điều Triệu Kỳ Phong thừa nhận: "Cách này có rất nhiều sơ hở, không phải là do bất đắc dĩ thì sẽ không như thế được."

Hiến nhiên mỗi người Lục Văn Lệ và Triệu Kỳ Phong đều có sự đề phòng của riêng mình, không hề bền chặt như thép.

May mắn thay lúc đó cả hai người coi như là đang trong 'tuần trăng mặt" nên đều cần hỗ trợ lẫn nhau.

Lục Văn Lệ có thế cho Triệu Kỳ Phong tiền tài, sắc đẹp, thậm chí là địa vị. Triệu Kỳ Phong coi như là một trợ thủ đắc lực, có thể vì Lục Văn Lệ mà xông pha mặt trận, mang đến cho bà ta cảm giác an toàn.

Sau đó bọn họ mang thi thể của Vương Hồng Giang sắp xếp vị trí rồi đắp kín mền, dọn dẹp vết máu trên đấy, mang chiếc ghế bị hư hại vì đánh nhau quăng vào phòng chứa đồ lặt vặt.

Làm xong những chuyện đó thì cả hai người đều mồ hôi đầm đìa, tiện tay mở máy điều hòa. Lúc rời đi Triệu Kỳ Phong định tắt máy điều hòa nhưng bị Lục Văn Lệ ngăn lại.

Chạng vạng tối, Triệu Kỳ Phong dẫn Lục Văn Lệ về quê. Lục Văn Lệ hỏi anh ta bước tiếp theo như thế nào, Triệu Kỳ Phong nói phải đến xử lý lại hiện trường một chút: "Nếu làm cẩn thận thì cảnh sát có thể sẽ không điều tra ra hai chúng ta đâu."

Mười ba

Triệu Kỳ Phong lái chiếc SUV của Vương Hồng Giang quay về biệt thự, cố ý khép hờ cửa phòng để cho sát thủ tiến vào.

8 giờ 50 phút buổi tối, Triệu Kỳ Phong thông báo tin tức: "Mục tiêu ở nhà, có thể hành động."

Khi sát thủ Hồ Chí Dũng tiếp cận thì Triệu Kỳ Phong núp sau cánh cửa, cầm một cây gậy đánh banh trong tay: "Chỉ cần hắn bước vào thì bằng với việc không cần phải ra ngoài nữa." Triệu Kỳ Phong tràn đầy tự tin, anh ta mạnh dạn đánh một gậy đầy sức mạnh vào đầu hắn ta.

"Đáng tiếc người tính không bằng trời tính." Triệu Kỳ Phong thở dài: "Tên đó chưa bước qua cửa."

Anh ta nghĩ rằng đèn trong phòng mở làm Hồ Chí Dũng giật mình nên liền tắt đèn. Một lần nữa phát thông báo: "Cơ hội hiếm có, nắm chặt hành động. Nếu một lần nữa không hoàn thành nhiệm vụ thì đơn đặt hàng liền xóa bỏ."

Không ngờ rằng vận may của Hồ Chí Dũng quá tốt. Lần thứ hai khi sắp bước qua cửa thì cuộc điện thoại của vợ hắn ra khiến hắn ta hoảng sợ nên cứu hắn ta một mạng.

Mọi chuyện diễn ra không như kế hoạch tưởng tượng, kẻ giết người không muốn giết và tài xế giết chết ông chủ va chạm vào nhau.

Triệu Kỳ Phong nhìn sát thủ. Anh ta chỉ có thể dựa vào phương án chuẩn bị lúc ban đầu mà bố trí đơn giản hiện trường, làm rối tung tủ quần áo, lấy khăn lông bọc lấy khẩu súng lúc rồi hướng vào trường bắn một phát rồi thả khẩu súng vào lại trong ngăn kéo.

Triệu Kỳ Phong làm sự việc đến bước này rồi, ngay cả cảnh sát thụ lý vụ án cũng hỏi Lục Văn Lệ: "Cô có cho Triệu Kỳ Phong lợi lộc gì không?"

Lục Văn Lệ trả lời: "Tôi không cho Triệu Kỳ Phong lợi lộc gì, Anh ta đơn giản là vì tình cảm và cũng là vì thương hại tôi."

Lục Văn Lệ đánh giá thấp chỉ số thông minh của Triệu Kỳ Phong rồi. Thật ra suýt chút nữa Triệu Kỳ Phong đã trở thành người chiến thắng mạnh nhất rồi.

Triệu Kỳ Phong ngồi trên ghế thẩm vấn, cúi đầu: "Nói thật lòng, ông chủ đối xử với tôi rất tốt nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi."

Anh ta tự mình tính toán nhỏ nhặt.

Giúp Vương Hồng Giang thì mình rất có thể phải chạy trốn, hơn nữa còn có thể sẽ bị diệt khẩu, cho dù an toàn thì anh ta vẫn chỉ là một tên tài xế nhưng nếu giúp đỡ Lục Văn Lệ, nếu thành công, anh ta có thể trở thành ông chủ.

Lục Văn Lệ cũng nói nếu tất cả mọi chuyện thuận lời thì bà ta sẽ cân nhắc kết hôn với Triệu Kỳ Phong. Có một vài bí mật mà chỉ có sau khi thành vợ chồng mới giữ gìn cẩn thận được.

Thật ra tôi có chút tò mò, nếu như Lục Văn Lệ cùng Triệu Kỳ Phong lừa gạt cảnh sát chúng tôi, thừa kế đế quốc kinh doanh của Vương Hồng Giang, hơn nữa còn lập gia đình một lần nữa. Ngôi biệt thự thuộc về Lục Văn Lệ và Triệu Kỳ Phong có thể cũng là một cái mê cung khổng lồ hay không?

Có lẽ người đi trong mê cung trong bất kì một khoảnh khắc nào đó lại trình diễn câu chuyện mà không có một người nào tốt đẹp này. Lần này đến lần khác.
Chương kế tiếp