Bút Ký Giải Phẫu Có Thật: Sổ Điều Tra Của Một Pháp Y Về Nguyên Nhân Tử Vong

11. Loại thi thể nào ngay cả pháp y cũng phải sợ hãi?
Đêm hôm trở về từ hiện trường, tôi mất ngủ.

Văn phòng càng ngày càng yên tĩnh. Chỉ có bếp từ cách đó không xa liên tục phát ra tiếng "ùng ục ùng ục". Từng luồng hơi nước màu trắng ồn ào náo động, tràn đầy bất an.

Thứ đang được nấu trong nồi chính là một khúc xương của người phụ nữ.

Nhìn về phía màn hình máy tính, trước mắt tôi là hình ảnh hiện trường ngày hôm nay cùng với bản báo cáo phân tích hiện trường vụ án mạng mới viết được một nửa.

Đầu tiên sử dụng nước giặt quần áo để nấu các cơ bắp và mô mềm trên xương chậu của cơ thể, sau đó quan sát các rãnh lồi lõm bề mặt ngoài- đây là cách tôi hay sử dụng để xác định tuổi của người chết.

Xung quanh tối đen, chỉ có ảnh trên màn hình nhấp nháy ánh sáng xanh.

Cô ấy đang nằm cuộn tròn trong vali. Không có đầu, cũng không có chân tay.

Hơi nước màu trắng liên tục bốc lên, tràn ngập cả căn phòng.

Đây là lúc tôi nói chuyện với thi thể không đầu của người phụ nữ.

Một

Nắm lấy con dao giải phẫu màu bạc số 24, ngay mũi dao chạm nhẹ vào da cô ấy, tôi dừng tay lại.

Tôi cảm thấy làn da của cô ấy vẫn còn mềm mại.

Bàn giải phẫu bằng thép không gỉ lạnh như băng. Tôi mở hai chân. Trên đỉnh đầu có một vòng ánh sáng lạnh mãnh liệt.

Trong khoang mũi tràn ngập một mùi hương đặc biệt, lành lạnh, càng ngày càng đậm, dường như muốn chui vào đầu óc tôi. Nước và chất khử trùng cũng không thể che đậy được - cô ấy đang thối rữa từng chút từng chút một.

Con dao giải phẫu mổ từ giữa cổ cô ấy, mũi dao từ từ rơi xuống trên làn da có đánh dấu màu xanh đen.

Xương sườn đầu tiên vẫn chưa cốt hóa*.

(*) Cốt hóa: tiến trình sụn ở trẻ sơ sinh phát triển dần thành xương hoàn chỉnh ở thanh thiếu niên trưởng thành

Mũi dao tiếp tục đi xuống. Xẻ dọc ngực và bụng, không có nhiều mỡ, không có vết rạn da, không có vết sẹo phẫu thuật.

Tuổi của người chết không lớn lắm.

Máy hút gió trong phòng không ngừng phát ra tiếng "ô ô", giống như đang kêu rên.

Tay chân cô ấy bị chặt đứt, những đoạn xương có độ dài khác nhau lòi ra giữa bắp thịt đen sẫm, vô cùng đột ngột.

Thủ đoạn phân thây tương đối thô bạo.

Vết thương này cho thấy hung thủ không có kinh nghiệm cũng như kiên nhẫn.

Chắc không đủ thời gian, hay là không gian có hạn, hoặc có thể là do lo lắng.

Hiện trường đầu tiên có lẽ là một phòng trọ đơn sơ. Tôi nghĩ thầm trong lòng.

Hai

Thi thể người phụ nữ không đầu được tìm thấy bên bờ sông vào tám giờ trước.

Chờ tới lúc tôi chạy đến đó, dây rào cảnh giới đã dăng dài, ngăn lại toàn bộ đường đê sông.

Bên ngoài đường dây cảnh giới là một đám người vây quanh xe náo nhiệt, bọn họ cố nhìn vượt qua dây cảnh tối, tập trung đông đến nỗi kéo thành một hàng dài cách chỗ phát hiện xác chết ba mươi mét —— Một số cảnh sát với những chiếc vali lẻ loi đang xử lý ở đó.

Thật ra thì tôi không thể nhớ rõ, trong năm nay tôi đã đến đây mấy lần.

Cây cầu to lớn phía xa giống như đang giúp chúng tôi, nhiều thi thể trôi từ thượng nguồn bị nó ngăn lại, mắc cạn ở bãi sông này.

Xách cái rương từ trên xe điều tra xuống, tôi đi xuyên qua đám người, gật đầu một cái với nhân viên đội trị an đang nâng cao dây rào cảnh giới, hơi cong nửa người trên, chui vào dây cảnh giới, cũng chui vào trong hiện trường vụ án mới.

Một chiếc vali màu đen bị khóa chặt. Chiếc vali to 24 inch, vừa mở khóa kéo ra đã thấy cơ thể con người dưới đáy rương.

"Đã có ai động vào thi thể này chưa?" Tôi vừa đeo găng tay vừa hỏi.

Một cơn gió thổi qua bên bờ, xung quanh toàn là mùi đặc trưng của xác chết. Mấy người cảnh sát nhịn không được mà bịt mũi lại.

"Không có. Người báo án tò mò mở khóa kéo ra, còn những người khác chưa hề động vào." Nhìn dáng vẻ khó chịu của cậu ta thì chắc là cảnh sát mới. Tôi thuận tay đưa khẩu trang của mình cho cậu ta.

Khom người xuống, tôi cẩn thận mở chiếc vali ra, phất phất tay.

Ruồi bay bốn phía.

Thân dưới của người chết trần truồng, thân trên mặc một chiếc áo khoác màu xanh đậm rách rưới.

Tôi nhận thấy trong vali có một số mảnh vụn quần áo, lấy một vài mảnh ghép vào cánh tay áo của người chết để so sánh. Vừa in.

Tôi ngồi xổm xuống, kéo quần áo ra, đưa tay ấn lên bụng cô ấy. Hơi cứng, đây là do đường ruột tràn ngập chất khí thối rữa.

Hơn năm ngày. Tôi đại khái xác định được thời gian chết, cân nhắc đến yếu tố thời tiết, dù có chết sớm hơn nữa cũng không phải dáng vẻ này.

Hiện trường vụ án, nhân viên pháp y đưa ra những phán đoán cơ bản thường sẽ ảnh hưởng đến phương hướng điều tra ban đầu, đây là điều được nhắc đến trong kỳ thi trên giảng đường mà tôi nhớ mãi.

Tôi không biết tên của cô gái này, không biết ngoại hình của cô ấy, cũng không biết quá khứ của cô ấy. Thứ có thể nói cho tôi biết tất cả, bây giờ chỉ có thi thể không lành lặn này.

Đoàn người mang theo cáng đi về phía hiện trường vụ án.

Con đường xuống bãi sông rất dốc. Nhìn bọn họ, tôi đột nhiên nghĩ đến việc hung thủ xách theo chiếc vali nặng như thế này, nếu muốn đi xuống dưới theo sườn dốc của bờ đê cũng không dễ dàng.

Đúng vậy, nơi này chẳng những không phải là hiện trường vụ án, thậm chí cũng không phải là hiện trường ném xác đầu tiên.

Tôi bọc thi thể lại thật kỹ, sau đó giúp mọi người cẩn thận đặt nó trong túi chứa xác màu đen.

Nhìn thấy chúng tôi mang theo túi chứa xác màu đen lên bờ đê, quần chúng vây xem nhanh chóng né tránh hai bên, nhường ra một lối đi rộng rãi đến kỳ lạ.

Xe cảnh sát điều tra nhấp nháy ánh đèn hòa vào dòng xe cộ, ngoài cửa sổ dòng người tấp nập, tất cả đều như bình thường.

Trong xe không có bất cứ ai nói chuyện.

Ba

Bốn ngày sau khi phát hiện ra thi thể người phụ nữ không đầu, tôi thấy trước cửa khu dân cư của tôi để dán một thông báo tìm danh tính người bị hại trong vụ án phân thây:

Phụ nữ, khoảng từ hai mươi đến hai mươi lăm tuổi, cao một mét năm lăm đến một mét sáu mươi, dáng người cân đối, mặc một chiếc khoác dài tay màu xanh đậm.

Không có hình ảnh khuôn mặt của người quá chết.

Tấm ảnh chụp quần áo là do cảnh sát mặc quần áo cho ma nơ canh, chỗ bị rách còn được PS qua, cuối cùng còn kèm theo hình ảnh chiếc vali hành lý lẻ loi kia.

Bốn ngày trôi qua, chúng tôi vẫn không biết cô ấy là ai.

Thông báo đỏ trải rộng từ đầu đường đến cuối hẻm. Chúng tôi mở rộng phạm vi kiểm soát đối tượng mất tích đến mười ngày trước và sau khi vụ án xảy ra, phạm vi điều tra cũng được mở rộng từ địa phương đến các thành phố phía thượng nguồn con sông.

Vẫn không có ai trùng khớp.

Nhiều ngày trôi qua, vào lúc mười một giờ mỗi đêm, trong phòng họp tràn ngập khói thuốc, kết thúc điều tra cảnh sát hình sự tụ tập lại cùng một chỗ. Những vụ án có tình tiết tồi tệ như phân thây, một năm cũng không có mấy vụ, cho nên bọn họ sẽ túm lấy từng chi tiết rồi xác nhận với tôi lần này đến lần khác.

Vụ án chưa phá thì sẽ không thể dừng lại.

Có lần đi ngang qua hành lang, tôi nhịn không được mà đếm, chỗ nhỏ như vậy, ước chừng sáu người trinh sát điều tra bên ngoài cũng phải thay nhau ngủ bù một lúc.

Không ai báo án, cũng không ai lộ mặt.

Thi thể người phụ nữ không đầu trong phòng giải phẫu vẫn còn đó, dường như thật sự ngoan cường chờ đợi đầu và chân tay của mình, chờ đợi chúng ta đến kể lại cho cô ấy nghe chân tướng.

Tranh luận rất lâu, cuối cùng vẫn trở về điểm xuất phát, trở lại hiện trường.

Cây cầu chặn thi thể người phụ nữ là con đường chính, nối liền với mấy thành phố cấp tỉnh xung quanh, cũng không hoàn toàn đồng nhất với những nơi con sông chảy qua.

Một câu hỏi bắt đầu nảy lên trong đầu tôi: Chiếc vali màu đen có phải được ném xuống từ trên cầu hay không?

Nếu cái xác này được vứt xuống từ đường cao tốc, thường thường sẽ cần đến sự trợ giúp của những phương tiện như xe hơi. Theo suy nghĩ này, nơi phát hiện thi thể có thể cách hiện trường vụ án đầu tiên rất xa. Quả thật là như thế, phạm vi điều tra của chúng ta còn phải mở rộng, độ khó này có thể tưởng tượng được.

Có đôi khi, giăng lưới đầy trời cũng là một phần của quá trình phá án, vì những vụ án rơi vào khốn cảnh này cần phải tranh thủ một đường cứu cánh.

Nhưng tôi không nghĩ vậy.

"Cậu có suy nghĩ gì về hiện trường gây án đầu tiên không?" Một ngày nọ, đội trưởng đột nhiên gọi tôi đến phòng làm việc.

"Tôi vẫn cho rằng, hung thủ đã vứt thi thể ở gần bờ sông.”

Phán đoán của tôi căn cứ trên chiếc vali và quần áo của cô gái, hai vật phẩm này tôi đã kiểm tra trước sau không dưới sáu lần, vô cùng quen thuộc, chất lượng và thương hiệu đều rất rẻ.

Tôi nghi ngờ rằng nạn nhân và hung thủ giết người có lẽ là những người lao động từ nơi khác đến có tiềm lực kinh tế thấp hơn so với mặt bằng chung, bọn họ chắc hẳn sẽ không có phương tiện giao thông đắt tiền như ô tô.

Những phương tiện vận chuyển khác, cho dù đó là xe máy hay xe đạp, chở theo một thi thể ra bên ngoài trong một thời gian dài như thế, không có kẻ giết người nào ngu ngốc đến nỗi làm như vậy.

Tôi vẫn nhấn mạnh rằng trọng tâm của cuộc điều tra nên tập trung vào một số thôn làm công trong vòng hai hoặc ba km quanh hiện trường phát hiện ra thi thể.

Một phán đoán sai lầm sẽ hao phí nhân lực và năng lượng vốn đã hạn chế, càng có thể tốn công vô ích, không có kết quả. Nên mở rộng hay thu hẹp phạm vi kiểm tra? Bây giờ chúng tôi đang đứng giữa hai ngã rẽ này.

"Nếu không chúng ta thử dùng hai chiếc vali để làm thí nghiệm?" Tôi hỏi đội trưởng.

Bốn

Một tuần sau, đồng nghiệp của tôi và tổ kỹ thuật đứng trên cây cầu lớn kia.

Trong tay chúng tôi xách hai chiếc vali hành lý. Bên trong có gần bốn mươi ký chất độn, nặng như thân thể của thi thể người phụ nữ không đầu.

Bờ sông mùa đông xám xịt gạt người, bờ đê dài mấy trăm mét không nhìn thấy một người đi bộ, nước sông nổi lên những làn sóng đục ngầu.

Tôi đang trục vớt thi thể phụ nữ và nhìn vào cây cầu.

Điện thoại vang lên.

Đây là tín hiệu mà chúng tôi đã thỏa thuận với nhau: Chuẩn bị sẵn sàng.

Đột nhiên, một bóng đen hình vuông rơi xuống rất nhanh từ cây cầu. "Rầm...", vang lên một tiếng thật lớn.

Giống như là một quả lựu đạn nhỏ bị kích nổ, cái rương vừa chạm vào mặt nước đã lập tức nổ tung, bọt nước bắn tung tóe lên cao, tiếng vang lớn xuyên qua dòng xe ồn ào náo nhiệt, xông thẳng vào lỗ tai của tôi.

Đợi đến khi vớt lên, tất cả dây kéo và chỉ khâu của rương đều bị nứt ra. Lực tác động rất lớn.

Chúng tôi đã ném xuống thêm một cái vali khác. Kết quả vẫn giống vậy.

Điều này có nghĩa là nếu hung thủ giết người ném xác chết từ trên cầu xuống như thế này thì vali chắc chắn sẽ bị hư hại nghiêm trọng.

Nhưng chiếc vali chứa thi thể phụ nữ không đầu vẫn còn nguyên vẹn. Trạng thái của nó khi được phát hiện còn tương đối kín, chỉ là bởi vì sau đó xác chết bị thối rữa cho nên chiếc vali mới nổi lên mặt nước.

Có thể xác định, nơi vứt xác không phải là trên cây cầu đó, rất có thể là bãi sông phía thượng nguồn, nơi đó cũng không phải quá xa.

Suy nghĩ mà tôi kiên trì đã trở thành phương hướng phá án.

Nhà cho thuê ở mấy thôn xung quanh hiện trường phát hiện thi thể người phụ nữ không đầu là trọng điểm điều tra, nơi đó có không ít người lao động từ nơi khác đến.

Nếu hiện trường đầu tiên của vụ án là một căn phòng cho thuê, vậy thì sau khi ra tay hung thủ giết người có thể dọn dẹp và trả phòng ngay lập tức. Hơn nữa sắp đến Tết rồi, hung thủ bỏ việc về quê nếu không quay lại nữa thì cũng không có ai nghi ngờ gì. Vào thời điểm đó, chúng tôi thực sự như đang mò kim đáy biển.

Hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, cô gái đến nay vẫn chưa có tin tức gì. Như vậy vụ án sẽ chìm xuống mãi mãi.

Chúng tôi không còn nhiều thời gian lắm.

Tôi có hơi kích động, đi cùng đồng nghiệp đến những phòng trọ xung quanh thôn để điều tra.

Một phòng lại một phòng, không hề có ánh huỳnh quang màu xanh nào xuất hiện trong tầm mắt - một phản ứng điển hình của thuốc thử Luminol* khi gặp phải vết máu.

(*)Luminol (C8H7N3O2) là một chất hóa học linh hoạt có thể phát quang, với ánh sáng xanh nổi bật, khi trộn với tác nhân oxy hóa thích hợp.

Tôi đặt bình xịt trong tay xuống rồi đứng dậy.

Tư thế ngồi xổm kéo dài dẫn đến huyết áp thấp khiến tôi choáng váng đầu óc, trong phòng chỉ có máy ghi âm thực thi pháp luật nhấp nháy ánh sáng, còn lại tối đen như mực.

"Bật đèn."

Đồng nghiệp đứng bên cạnh bất đắc dĩ buông máy ảnh xuống, bật đèn trong phòng trọ lên, "Bao nhiêu phòng rồi?”

"Phòng thứ hai mươi hai." Tôi quay đầu nhìn cuốn sổ ghi chép, trên đó viết lại tất cả những căn phòng trọ mà chúng tôi đã khảo sát trong suốt một tháng.

"Có khi nào không phải trong những thôn làng này không? Lái xe đến vứt? Cậu nghĩ xem, đầu và tay chân đều không tìm thấy, chẳng may thật sự trôi từ nơi thượng nguồn xa xôi thì sao?" Đồng nghiệp đã mất niềm tin vào cuộc tìm kiếm dường như không có mục đích này từ lâu.

Còn một tuần nữa là đến Tết, phòng trọ trống càng ngày càng nhiều, nhưng hiện trường đầu tiên của vụ án vẫn chưa tìm được.

Tôi không phải là điều tra viên, cũng không phải nhân viên tình báo, không nhìn thấy giám sát video, cũng không thể phân tích dữ liệu, mỗi ngày còn có những thi thể khác xếp hàng chờ khám nghiệm. Những gì tôi có thể làm cho cô gái không đầu này dường như đã đến điểm cuối.

Tôi không biết, đó là lần tôi cách kẻ sát nhân gần nhất.

Sẽ là căn phòng tiếp theo sao?

Trên đỉnh đầu, đèn của căn phòng trọ chiếu vào mặt tôi, lạnh lẽo, nhợt nhạt, nhắc nhở tôi nhớ về cô gái trên bàn giải phẫu.

Năm

Ánh sáng lạnh lẽo chiếu rọi, trên bàn giải phẫu, thi thể người phụ nữ không đầu vẫn yên tĩnh như lúc ban trước.

Tôi tiếp tục tưởng tượng khuôn mặt của cô ấy, tiếp tục giải mã cơ thể của cô ấy, cũng tiếp tục suy nghĩ các trường hợp có thể xảy ra.

Tôi hơi dùng sức xẻ hai bên lồng ngực của cô ấy. Lá phổi đen sì trương lớn lộ ra.

Nhẹ nhàng chạm vào các cạnh của lá phổi, bọt khí nhỏ rải rác, giữa lá phổi cũng có một số máu bầm màu tím sẫm. Điều này nhắc nhở tôi rằng phổi bị khí phế thũng nghiêm trọng*.

(*) Khí phế thũng là một dạng của bệnh phổi tắc nghẽn mãn tính

Là chết do ngạt thở sao?

Tôi cắt buồng tim xuống, bề mặt tâm thất trái cũng rải rác một vài điểm chảy máu giống như bị kim đâm.

Dưới lớp khẩu trang, đôi môi đang mím chặt của tôi được thả lỏng. Để đánh giá có phải ngạt thở hay không, tim có chỗ nào bị chảy máu hay không chính là một mắt xích quan trọng.

Một hình ảnh lóe lên trong tâm trí của tôi -

Trong lúc hung thủ tức giận bóp cổ cô gái, có lẽ đồng thời cũng lắc lư theo, đánh vào đầu cô. Cô ấy giãy giụa, nhưng sức lực chênh lệch quá lớn, thiếu oxy tăng cường, cho nên cái chết đến rất nhanh.

Để xác định thêm liệu nó có bị nghẹt thở cơ học hay không, cũng phải xem xét đến khả năng bị trúng độc.

Mũi đao màu bạc tiếp tục đi xuống phía dưới, trong dạ dày và tá tràng chỉ có chưa đến năm mươi gram lượng thức ăn còn dư lại. Tôi dùng chiếc muỗng lấy một ít rồi đặt vào trong chiếc hộp trắng nhỏ để kiểm tra thực hư ra sao.

Có lẽ hung thủ phát hiện ra cô ấy không có động tĩnh gì cho nên mới dừng động tác trên tay. Nhưng trước mặt có một cỗ thi thể như vậy, nên làm gì bây giờ?

Trực tiếp chạy trốn, thi thể rất nhanh sẽ bị người phát hiện, dò theo tin tức chỗ ở là có thể bị tìm thấy, không được. Nhưng bên ngoài khắp nơi đều là người và camera giám sát, kéo một người lớn như thế này đi ra ngoài quá chói mắt, cũng không được.

Ngoài cửa sổ xe cộ chạy như bay phát ra tiếng động cơ, tiếng khách ở bên cạnh, tiếng đóng mở cửa, tiếng dòng người đi lại ngoài hành lang, thậm chí một cái ho khan, một hắt hơi, một tiếng vang nhỏ cũng có thể khiến thần kinh của hung thủ, khiến hắn ta run rẩy.

Chiếc vali hai mươi tư inch không thể chứa đủ một người. Rất có thể hung thu đã nghĩ đến việc phân thây cô gái ngay lúc này.

Hắn ta khom người, kéo thi thể vào phòng bếp hoặc phòng vệ sinh, cầm lấy con dao thuận tay nhất, cũng có thể là con dao duy nhất. Hắn ta đứng lên chém thật mạnh.

Điển hình cho việc phân thây không có chuẩn bị. Là người bên cạnh gây án sao?

Hung thủ nhanh chóng phát hiện, băm nhỏ xác cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Bởi vì vết thương ở tay chân và cổ của thi thể người phụ nữ phủ đầy bởi vết dao, cũng không rơi đúng vào khớp xương, vết rạch rất nông, có nhiều chỗ thậm chí không phải bị trực tiếp chém đứt, mà là dùng sức bẻ gãy.

Hắn ta rất mệt mỏi, thả chậm động tác cắt da và bắp thịt lại, những mảnh da thịt đó dây dưa cùng một chỗ khiến hắn ta tâm phiền ý loạn, chém đến cuối cùng, hắn ta dùng sức mạnh bẻ gãy xương.

Có lẽ đùi bị hắn ta chặt xuống trước, nhưng nửa người trên vẫn không bỏ vào vali được, hắn ta chặt hai tay cô, cắt đứt ống tay áo không cởi ra được.

Cuối cùng, thân thể nhét vào vali, còn dư lại chân tay và đầu, được đóng gói trong một hoặc nhiều chiếc túi khác, các mảnh vụn quần áo được ném vào vali.

Đợi đến nửa đêm, hung thủ kéo vali đựng thi thể đi ra từ căn phòng trọ chật hẹp. Dọc theo đường đi hắn ta rất lo lắng sợ hãi, cho đến khi nhìn chằm chằm thấy chiếc vali biến mất dưới mặt nước, mới thở phào nhẹ nhõm.

Thi thể đã ngâm trong nước nhiều ngày, hầu hết các bằng chứng sinh học đã bị dòng nước phá hư hết.

Tôi cắt tử cung trong khoang chậu của xác phụ nữ không đầu, dùng bông gòn lau lấy thứ bên trong. Nước sông không thể nào rửa đến bên trong tử cung, nếu như tử cung có chứa tinh trùng, sẽ lưu lại nơi này.

Tôi đặt tất cả các cơ quan nội tạng trở lại vị trí cũ, bắt đầu khâu lại.

Những điều cô ấy có thể nói, dường như đã nói hết cho tôi biết.

Sáu

Sau khi thử nghiệm thả chiếc vali xuống từ cây cầu lớn, trên đường đội cảnh sát trở về, tôi nhận được kết quả xét nghiệm ADN của thi thể người phụ nữ. Những cây tăm bông thu thập thứ trong tử cung cô gái cũng đã phát huy tác dụng.

Một loại Fractal của đàn ông đã được phát hiện ra, hơn nữa còn hoàn toàn phù hợp với Fractal của người phụ nữ kiểu quan hệ di truyền đơn thân- nói chung, trong bụng của cô gái đã chết có một thai nhi đang được hình thành!

Một xác hai mạng.

Cha đẻ của thai nhi là ai? Có phải cô gái bị giết vì bào thai này không?

Kỳ lạ hơn, cho dù là tai nạn, cô gái mang thai này đã mất tích hơn nửa tháng, nhưng vẫn không có bạn trai hay người thân nào đến báo án.

"Anh nói xem, có phải nạn nhân không có người thân bạn bè nào ngoài hung thủ không?" Nhìn những gương mặt vội vã, tôi nhịn không được lẩm bẩm với đồng nghiệp.

"Cái này ai biết chứ, có lẽ không ai quan tâm cô ấy." Mặt đồng nghiệp tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.

Có lúc tôi sẽ tưởng tượng ra khuôn mặt của cô gái. Nếu như không phải đã xảy ra chuyện như vậy, có lẽ bây giờ cô ấy cũng giống như những người qua đường này, bôn ba giữa dòng xe chạy trong giờ cao điểm buổi tối.

Sau khi cô ấy chết thậm chí còn bị phân thây, yên tĩnh đến mức có chút đáng sợ. Cơ sở dữ liệu DNA của cảnh sát không so sánh được danh tính của người quá cố, cũng không có manh mối về cha của bào thai. Cả hai đều không có tiền án tiền sự.

Một tia sáng phá án thoáng qua rồi biến mất. Cô gái đang chờ đợi trên bàn giải phẫu, tôi cũng đang chờ.

Xin lỗi, tôi chỉ là một bác sĩ pháp y.

Hồi còn học đại học không ai biết đến chuyên ngành này, trong lớp có hai mươi chín người, bao gồm cả tôi, hai mươi tám người đến từ chuyên ngành pha chế thuốc. Trước khi vào nghề, cảm thấy bác sĩ pháp y có thể khám phá được biểu hiện tử vong, còn có chân tướng của người chết, là một chuyện rất có ý nghĩa. Nhưng mười mấy năm trôi qua, bạn học ở lại trên cương vị này chỉ còn một phần ba, bản thân tôi sắp xếp lại án mạng chưa phá án phải có tới năm mươi vụ.

Trong đó, khi thì có vật chứng đầy đủ hết nhưng lại không bắt được người, cũng có khi biết thân phận hung thủ, nhưng lại không tra ra người này.

Càng làm được lâu năm, án chìm trên tay càng nhiều.

Mỗi một trường hợp là một rào cản trong lòng.

Vượt qua được những khó khăn này mới có thể tiếp nhận vụ án mới. Nhưng một khi bước qua, lại áy náy, ai sẽ cho những người đã chết này một câu trả lời? Nhất là kiểu người không ai biết, không ai để ý này?

Có lúc chỉ thiếu một cơ hội để phá án, nhưng rốt cuộc cơ hội ngày mai đến, hay là vĩnh viễn không đến, tôi không thể nào biết được.

Đây chính là số mệnh của nghề này.

Bảy

Mùa đông này đã trôi qua một nửa.

Vào ngày cuối cùng của năm mới, đội cảnh sát đã tổ chức một bữa cơm tất niên đơn giản.

Vụ án thi thể nữ không đầu chẳng những không phá được, không lâu trước lại có một vụ án thi thể nữ thứ hai, cũng không có đầu, không có người thân báo án. Chỉ là thủ đoạn gây án của vụ thứ hai khác hoàn toàn với vụ thứ nhất, có lẽ không phải cùng một tên hung thủ.

Tôi biết áp lực điều tra bên kia lớn hơn nhiều, mấy anh em đều liên tục tăng ca suốt một tháng, mỗi ngày đi sớm về muộn. Cũng biết vụ án phân thây muốn tìm thi thể nguyên vẹn, nhưng hết lần này đến lần khác cả hai vụ án đều bị mắc kẹt trong vòng này: Không có người nhà báo mất tích, cũng không có nhà máy nào phản ánh nhân viên mất tích.

Ngày mai là năm mới, chẳng lẽ gia đình hai cô gái không phát hiện ra con mình đã biến mất sao?

Hơi lạnh thấu xương đạp lên cửa sổ kính, nổi lên một tầng khí trắng, trong phòng tiếng người ồn ào, mọi người nhao nhao nâng chén.

Đội trưởng mời rượu từng người trong bàn. Đến tôi, tôi nâng ly coca lên.

"À, hôm nay cậu trực sao?" Đội trưởng có chút bất ngờ.

"Đợi lát nữa về còn có việc phải làm." Tôi uống một hơi cạn sạch.

"Có cái gì qua năm mới rồi nói sau." Đội trưởng ngửa đầu lên, chén cũng thấy đáy.

Mượn lý do trực đêm, tôi lẻn trở lại phòng làm việc.

Máy tính vẫn còn bật, trên màn hình vẫn là hình ảnh hiện trường vụ án và thi thể người phụ nữ không đầu.

Không đếm được đây là lần thứ mấy tôi mở những bức ảnh này lên, nhắm mắt lại, tôi thậm chí có thể nhớ lại rõ ràng từng kích thước của vết thương, nông sâu, phương hướng.

Tôi đã tạo file tài liệu mới, chuyển tất cả tài liệu về vụ án phân thây phụ nữ và những vụ án liên quan vào đó.

"Án mạng chưa được phá." - Tôi đổi tên thư mục. Vụ án chưa phá lại có thêm một vụ.

Trong mười sáu năm làm việc, tôi đã gặp gia đình của người quá cố không muốn bắt tay tôi, không muốn ngồi cùng tôi trên một bàn ăn.

Trong mười sáu năm, tôi cũng đã đi ra khỏi rất nhiều hiện trường “Tàn sát đẫm máu”, không thể đặt chân xuống, tôi phải sử dụng bàn đạp để trải một con đường.

Trong mười sáu năm, tôi đã nhìn thấy xác chết trôi rất nhiều lần, da của nạn nhân trắng bệch rữa ra, tôi “đeo" da ngón tay của anh ta đó vào, giống như đeo găng tay để giúp anh ta lấy dấu vân tay

Cũng trong mười sáu năm, tại hiện trường xác chết thối rữa nặng nề, tôi phải liên tục dậm chân xua đuổi ruồi bọ gây phiền nhiễu. Còn phải cẩn thận lo sợ chúng chui vào ống quần.

Chúng tôi là pháp y, chỉ đối mặt với thi thể không biết nói, liều mạng đối thoại, liều mạng phá giải mật mã mà bọn họ để lại.

Trong khoảnh khắc tắt máy tính, dường như tôi nhìn thấy một cô gái từ từ chìm xuống đáy nước.

Nhưng mỗi đêm không ngủ được, tôi sẽ mở thư mục thi thể phụ nữ không đầu này ra, xem một lần, sau đó tắt nó đi —— thói quen này, tôi không thể thay đổi.

Vụ án chìm, nhưng trái tim tôi vẫn còn nổi ở đó.

Tám

Vào tháng 11 năm sau, mùa đông lại đến.

Trong một năm, liên tục có những vụ án mới xảy ra, cũng không ngừng có vụ án mới được phá, chỉ có túi hồ sơ của vụ án này vẫn nằm trong tủ của tôi, dính một lớp bụi dày.

Vào ngày năm tháng mười một, khi tôi đi làm, tôi nhận được một tin nhắn WeChat, mắt tôi vừa chạm vào dòng chữ ngắn ngủi trên màn hình, tôi lập tức đặt cốc xuống.

"Phanh" một tiếng.

Những người khác trong phòng làm việc sợ hết hồn. "Không có việc gì, không có việc gì." Tôi ngượng ngùng cười nói.

"Có chuyện vui gì sao?" Mọi người nghi ngờ nhìn về phía tôi.

“Lát nữa tôi mời mọi người ăn cơm! Vụ án phân thây đầu năm ngoái, tìm được người rồi!”

Đã tìm được cha của thai nhi.

Từ thông tin thu thập được, nghi phạm hoạt động tại thôn làm công gần nơi xảy ra vụ án.

Nơi đó, chính là nơi tôi cho là trọng điểm lúc kiểm tra phòng cho thuê.

Tôi đã cách hắn ta rất gần.

Trong một năm qua, tôi không từ bỏ việc theo dõi, nhưng hắn ta đã từ bỏ việc ẩn núp.

Người đàn ông ẩu đả với công nhân, bị người ta báo cảnh sát, cảnh sát ghi chép những thông tin liên quan đến mấy người, lấy được mẫu máu của hắn ta, lúc này mới có kết quả so sánh như bây giờ.

Đây là thời gian để sắp xếp lại túi hồ sơ đã phủ đầy bụi bặm.

Hơn mười một giờ đêm hôm đó, tôi nhận được điện thoại của đội trưởng, nghi phạm của vụ án đã bước đầu khai báo quá trình giết người. Sáng mai đến xác nhận hiện trường.

Cúp máy, tôi ngồi lặng lẽ trong bóng tối rất lâu. Phí công lao vào nước vô số lần, cuối cùng cũng có thể giữ chặt đôi bàn của tay cô gái đang chìm xuống.

Hiện trường đầu tiên là tầng trệt của tòa nhà cho thuê, một căn phòng dưới mười mét vuông. Phòng ngủ được xây kết hợp với phòng vệ sinh, trong phòng chỉ có một cái giường, một chiếc tủ thấp.

Cấu trúc và bài trí như vậy, tôi đã quá quen thuộc. Trong suốt một tháng tự chủ trương kiểm tra phòng trọ, tôi thấy không dưới hai mươi phòng như vậy.

Chỉ là không nghĩ tới, bởi vì chủ nhà không chịu trả lại tiền đặt cọc, người đàn ông này cũng không muốn tổn thất mấy trăm đồng đó, sau khi giết người, hắn ở lại hiện trường gây án suốt hai tháng, vừa vặn tránh được một vòng điều tra của chúng tôi đối với những căn phòng trọ đã trả.

Gần đây nhất, tôi và hung thủ giết người chỉ cách nhau một con hẻm năm mét.

Tìm thấy hắn ta.

Một năm chờ đợi và dày vò, đều có ý nghĩa.

Sau khi được hung thủ trả lại, căn phòng này đã qua hai lần đổi người thuê, hiện trường đã được dọn dẹp nhiều lần, ngay cả tấm vạc giường cũng đã được đổi một lần. Tìm kiếm lặp đi lặp lại, cũng không có bất kỳ dấu vết nào liên quan đến vụ án.

Cửa nhà cho thuê mặc dù có camera giám sát, nhưng cách hơn một năm, đã không còn thông tin có giá trị.

"Giết cô ấy như thế nào?" Tôi tháo găng tay ra, hỏi người thanh niên hơn hai mươi tuổi.

Hắn ta cúi đầu, thỉnh thoảng liếc nhìn tôi. Trên khuôn mặt trẻ tuổi đó, tôi không thể nhìn thấy bất kỳ sự ưu tư nào ngoài dáng vẻ tiều tụy do thiếu ngủ.

"Bóp chết, tôi cũng không muốn, tôi nhất thời lỡ tay!" Người đàn ông gầy gò rụt rè vùi đầu xuống, tránh xa tầm nhìn của tôi.

Khi đó cô gái ấy sống với hắn ta trong căn phòng nhỏ này.

Cô gái không có công việc ổn định, thỉnh thoảng tìm người đàn ông để đòi tiền. Hai người thường xuyên cãi nhau vì những chuyện vặt vãnh.

Một ngày nọ, cô gái bị người đàn ông bắt gặp khi đang trò chuyện với người khác giới khác, hai người xảy ra tranh cãi, cô gái đóng cửa rời đi, đi một mạch hai tuần. Lúc trở về lập tức nói cho hắn ta biết mình mang thai, muốn hắn phụ trách, người đàn ông cũng không tin.

Chuyện mang thai dây dưa suốt hai tháng.

Đêm xảy ra vụ án, cô gái lại nhắc đến chuyện mình mang thai, bảo người đàn ông đưa tiền để đến bệnh viện kiểm tra, hai người lại cãi nhau. Sau đó thăng cấp thành đánh nhau, tức giận, người đàn ông lỡ tay bóp cổ bạn gái đến chết.

Nghe hắn ta nói hai từ "mang thai", tôi cảm thấy rất chói tai.

Tôi mở miệng một vài lần, muốn nói với người đàn ông trước mặt, cô gái ấy thực sự đã mang thai, đứa trẻ là của cậu! Nhưng trong nháy mắt nói ra khỏi miệng, lại biến thành một câu chất vấn không mang theo bất kỳ cảm xúc nào: "Sau khi bóp cổ thì sao?”

Hắn ta chạy đến tiệm net chơi cả đêm, trưa hôm sau đẩy cửa vào nhà, thi thể bạn gái vẫn nằm đó.

Người đàn ông biết trước cửa có camera giám sát, không có cách nào để trực tiếp xử lý thi thể, chỉ có thể dùng dao cắt bạn gái thành mấy khúc, ngày hôm sau thừa dịp trời tối, ném vali đựng thi thể xuống sông.

Vẫn còn thiếu chân tay và đầu của cô gái.

Chín

Người đàn ông dẫn chúng tôi đi đến con sông nhỏ cách đường hai trăm mét, ý nói với chúng tôi, nơi này chính là địa điểm ném xác.

Mặt nước của con sông nhỏ rộng bảy tám mét, độ sâu trung tâm của dòng sông cũng không quá hai mét, nơi này và con sông lớn phát hiện ra thi thể thông nhau. Khi sông lớn rút nước, dòng nước sẽ trở nên chảy xiết, tám phần chiếc vali chảy trôi ra sông lớn lúc sông rút nước.

Tôi sờ vào dòng nước sông lạnh lẽo, "Trước tiên mò từ nơi này đã!”

Cảnh sát mặc thường phục gọi hai đội viên trị an có kinh nghiệm bơi lặn, sau đó mượn hai bộ quần áo cao su liền thân.

Nếu không tìm thấy phần còn lại của thi thể ở đây, từ nơi vứt xác đến nơi phát hiện ra thân thể cách ba km trên dòng sông, tất cả đều phụ thuộc vào cảnh sát đường thủy và thợ lặn chuyên nghiệp.

Một thành viên trong đội đưa chân xuống sông, nước dần dần tràn đến ngực cậu ta.

Vừa đi tới vị trí nghi phạm chỉ định, đội viên liền giơ tay ra hiệu, phát hiện dị thường, "Giẫm phải đồ!”

Trục vớt lên là một cái đầu lâu, trắng lóa. Tôi vội vàng đeo găng tay vào, nhận lấy nó một cách cẩn thận.

Xương gò má mảnh khảnh, xương mày phẳng, nốt sần sau tai nhỏ, tổng thể hộp sọ nhỏ- những đặc điểm này đều nhắc nhở tôi, đây là hộp sọ của một người phụ nữ.

Đó là cô ấy.

Khoảnh khắc hộp sọ được vớt lên, chuỗi bằng chứng yếu ớt đã hoàn chỉnh.

Nếu như không phải vì trận ẩu đả đó của người đàn ông, một màn này có thể sẽ trì hoãn đến rất nhiều năm sau.

Tôi lẳng lặng đặt hộp sọ sang một bên, mang theo xích chân, người đàn ông bị cảnh sát trói hai tay, cũng chậm rãi ngồi xổm xuống bên hộp sọ.

Cách một năm, người đàn ông bốc đồng thô bạo này cuối cùng đã đẩy bản thân cùng với sự thật đến trước mặt tôi.

Hắn ta nghiêng sang một bên giống như bị rút xương, hai cảnh sát hình sự bên cạnh chống đỡ hai chân hắn mới miễn cưỡng chống đỡ được. Đêm kinh hoàng một năm trước, có lẽ đang tái hiện lại trong đầu hắn ta.

Sau đó, cùng một vị trí, lại phát hiện hai chân cùng một cánh tay trên của thi thể, mô người phía trên đã hoàn toàn bị xà phòng hóa, giống như một khúc bùn đen sẫm đắp lên xương hoa trắng.

Không phải gia đình, không phải bạn trai, mà là tôi, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy một năm sau.

Cuối cùng chúng tôi cũng gặp nhau.

Mười

Buổi chiều ba ngày hôm sau, tôi cầm một túi giấy kraft lên tầng hai tìm anh Thắng điều tra bên ngoài, trong túi là giấy giám định và hồ sơ hiện trường vụ án cô gái bị phân thây.

Anh ấy đang dựa lên vách hành lang hút thuốc, tôi đưa túi hồ sơ để anh ấy ký tên. Nhịn vài lần, tôi vẫn hỏi ra nghi vấn đã đè nặng trong đáy lòng tôi hơn một năm trời, "Cô gái này không có người nhà ở đây sao?”

"Có, làm việc ở thành phố bên cạnh, cha mẹ đều ở đây, còn có một anh trai." Anh Thắng nhận bút ký tên, không ngẩng đầu lên trả lời.

Qua lời khai của nghi phạm, anh Thắng lấy được tên nạn nhân, căn cứ vào thông tin nhận dạng để tìm ra nhà cô gái.

Cô ấy không phải như những gì tôi tưởng tượng, một mình rời xa quê hương ra bên ngoài làm việc, cô ấy không chỉ có cha mẹ và anh trai, mà địa chỉ còn rất gần nơi xảy ra vụ án. Gia đình này làm việc ở địa phương gần mười năm, điều kiện kinh tế cũng không tính là kém, có một gian phòng cũ, xem như đã định cư.

Chính là một cô gái trong gia đình như vậy, trong một năm, cha mẹ anh trai không nhận được bất kỳ tin tức nào của con gái, nhưng lại không hề có chút hoài nghi nào.

Mãi đến khi anh Thắng tìm đến, họ mới biết cô gái đã bị sát hại hơn một năm rồi.

Tìm hiểu về tình trạng của cô gái, bọn họ bày tỏ bọn họ chỉ nghe nói con gái mình đã làm việc trong thị trấn, nhưng đơn vị làm việc cụ thể không rõ ràng, sống ở đâu cũng không biết; chỉ biết con gái có bạn trai, nhưng không biết tên là gì, càng không biết số điện thoại của bạn trai con gái.

Con gái ruột, dường như là một người trong suốt không hề tồn tại.

Tôi không biết có bao nhiêu bí mật đằng sau gia đình này.

Anh Thắng nói với tôi, khi anh nói với gia đình rằng thi thể cần phải được đưa về tự lo liệu, điều họ lo lắng nhất là có phải trả tiền bảo quản cho nhà tang lễ hay không. Nếu có, sẽ không tới xử lý cái xác.

"Bọn họ còn muốn hung thủ bồi thường tiền." Vẻ mặt anh Thắng ảm đạm, phun ra một vòng khói.

Anh ấy lấy ra một tờ giấy từ trong túi, "Này, cậu ký cái này đi.”

Đây là giấy khai tử của cô gái.

Khi này đang bất bình vì người chết, điều người máu mủ ruột thịt quan tâm nhất chính là cuối cùng có thể kiếm được một khoản tiền hay không.

Tôi rất muốn chỉ tục hai câu, nhưng đến bên miệng cũng chỉ đành thở dài một tiếng. Đằng sau mỗi thi thể là ít nhất một thế giới lạnh lùng và châm biếm. Một thi thể tương tự cô gái này vẫn còn ở trong nhà xác, không có tin tức gì.

Anh Thắng tựa vào tường, khói thuốc lượn lờ che đi vẻ mặt u ám của anh ấy.

Tôi có rất nhiều cơ hội để nhìn xem cô gái ấy trông như thế nào, chỉ cần nhập thông tin của cô ấy vào hệ thống của cảnh sát là được.

Nhưng tôi biết những gì cô ấy cần là sự thật, không phải lòng trắc ẩn.

Nhận được giấy chứng tử của cô gái, tôi đã viết bốn từ trong cột nguyên nhân cái chết - nghẹt thở cơ học. Tờ giấy này, một năm tôi phải ký hơn một trăm tờ, nhưng lần này ký, tôi chân thành hy vọng, cái tên tiếp theo, thuộc về thi thể không có tin tức còn lại.

Một chùm ánh nắng mùa đông chiếu vào cửa kính của tòa nhà cách đây không xa, phản xạ lại, tôi nheo mắt, nhìn ra ngoài qua lớp kính, trong mắt tràn đầy ánh nắng vàng.

Cho đến ngày hôm nay, tôi vẫn không biết cô gái ấy trông như thế nào.

Số hồ sơ: YX01YNwprOgr9MN9
Chương kế tiếp