Bút Ký Giải Phẫu Có Thật: Sổ Điều Tra Của Một Pháp Y Về Nguyên Nhân Tử Vong

7. Trong mười năm qua, hung thủ đã làm việc gần hiện trường vụ án mạng
Năm 2008, Thành phố Phật Sơn tỉnh Quảng Đông, người biết rõ nhất ở nơi này có bao nhiêu vụ án mạng xảy ra, ngoại trừ cảnh sát thì chỉ có thể là ông chủ hàng ăn.

Đối diện đồn cảnh sát của chúng tôi có một chợ đêm, vừa đến buổi tối, hàng loạt quầy hàng thực phẩm lên đèn, mở quầy hàng, bia, cháo hoa, không ngừng la hét.

Khoảng thời gian đó, vụ án dày đặc như mưa đá mùa hạ, phá được một vụ là mọi người sẽ tụ tập lại với nhau một lần.

Trong ba tháng, hai mươi sáu vụ án mạng đã được phá, số lần mọi người ăn đêm còn nhiều hơn cả con số này.

Đó là thời gian bận rộn nhất nhưng cũng thuận lợi nhất trong ký ức của tôi: vừa mua một phòng tân hôn mới, đứa trẻ sắp chào đời, dĩ nhiên còn có điều quan trọng nhất chính là "kỷ lục bất bại" — bằng chứng quan trọng tống tù hai mươi sáu kẻ giết người, tất cả đều xuất phát từ tay tôi.

Trước kia phá án phải dựa vào điều tra viên và nhân viên tình báo, bọn họ ngày đêm chạy bôn ba ở bên ngoài. Nhưng năm nay không giống thế, trong khu vực mới được xây phòng xét nghiệm DNA, đó là vũ khí hiếm hoi của bác sĩ pháp y chúng tôi, là vũ khí hữu hiệu nhất có thể tống hung thủ vào tù.

Phòng thí nghiệm giống như vùng đất lành của tôi. Kể từ khi có nó, tôi dường như không thể không giải quyết được vụ án: trích xuất vật chứng từ hiện trường vụ án mạng, nhập dữ liệu vào cơ sở dữ liệu, tiếp theo chỉ cần nhẹ nhàng nhấn nút là có thể so sánh với nghi phạm.

Cơ hội xuất hiện của tôi dần dần nhiều hơn, bầu không khí trên bữa tiệc đêm cũng thay đổi.

Anh em điều tra tình cờ uống nhiều hơn sẽ nói: "Sắc bén, lần này lại là các cậu xử lý được." Thoạt nhìn là khen ngợi, nhưng ai cũng có thể nghe ra, trong lời này như có như không “vị chua”.

Nhưng mà có một điều tra viên chưa bao giờ nói những lời như vậy trên bàn rượu, chẳng qua nâng ly là cạn, tính tình vô cùng hào sảng. Anh ấy và tôi vào nghề cùng năm, không tính là hợp tác, nhưng lúc nào xuất hiện cũng gặp nhau. Mọi người đều gọi anh ấy là "Anh Thắng".

Có người nói, những người lầm điều tra viên như anh Thắng, ba năm coi như là cảnh sát lão làng. Nhưng những pháp y như chúng tôi, làm kỹ thuật mười năm mới được tính là thâm niên.

Bây giờ nhìn lại quả thật đúng như vậy. Vào nghề được bốn năm, tôi vẫn là một bác sĩ pháp y ít kinh nghiệm, nhưng anh Thắng đã là chủ lực tuyệt đối của đội điều tra.

Trên bàn rượu, hầu như là điều tra viên, người làm tình báo khắp thiên hạ. Quá trình bắt giữ kinh tâm động phách như thế nào, quá trình thẩm vấn đấu trí đấu dũng ra sao, anh Thắng ở đó mang theo không khí vô cùng náo nhiệt, còn tôi thì trốn ở một góc không lên tiếng.

Nhưng trên bàn rượu ngay ngày tiếp nhận vụ án Hạ Tiểu Lan, tôi phát hiện anh Thắng đột nhiên có gì đó không ổn.

Cả đêm anh ấy không đùa giỡn, ngồi trong góc không nói một lời, bia trên tay không hề uống một hớp.

Hạ Tiểu Lan là nạn nhân thứ ba.

Vào sáng sớm một ngày trước, khu vực lân cận đã liên tiếp xảy ra hai vụ án mạng với cách ra tay tương tự: có một người đàn ông chuyên ẩn nấp trên con đường mòn phụ nữ hay đi sau khi làm ca đêm, thấy người phụ nữ nào đi một mình sẽ dùng dao kề cổ, kéo vào bụi cỏ sâu bên bờ sông để cướp tài sản, hãm hiếp.

Kể từ đó, những kẻ hiếp dâm vẫn luôn không bị bắt về quy án. Điều này khó tránh khỏi làm cho người ta lo lắng, bây giờ chẳng qua tội phạm chỉ mới hiếp dâm, lần sau không chắc sẽ làm ra chuyện gì.

Đội cảnh sát hình sự đã đưa ra cảnh báo, các sĩ quan cảnh sát của đồn cảnh sát cũng đến từng nhà để thông báo: không nên đi ra ngoài vào ban đêm.

Một số nhà máy gần đó vẫn bắt đầu làm việc vào ban đêm, cảnh sát yêu cầu công nhân sau ca đêm cố gắng kết bạn về nhà, đặc biệt là công nhân nữ, "Ngàn vạn lần không nên đi bộ một mình vào ban đêm!”

Nhưng điện thoại báo cảnh sát vẫn vang lên, tin tức lần này, là tin dữ nghiêm trọng hơn bình thường ——

Trong một nhà máy sản xuất đồ nội thất, một nữ công nhân sau khi làm việc ban đêm đã rời khỏi nhà máy một mình, cũng không trở lại nữa.

Trên bàn nhậu, dường như anh Thắng vẫn còn lo lắng gì đó. Nhưng đối với tôi, miễn là kẻ giết người để lại dấu vết tại hiện trường, muốn bắt hắn ta chỉ là nhúc nhích ngón tay của mình gõ vài phím trong cơ sở dữ liệu DNA mà thôi.

Nhìn anh Thắng rầu rĩ không vui, tôi chỉ cảm thấy, hai mươi sáu vụ án trước đó đều phá được, vụ này cũng không ngoại lệ.

Một

Sáng hôm đó, tôi đậu xe điều tra ở rìa khu công nghiệp của nhà máy sản xuất đồ nội thất, đây là nơi gần hiện trường xảy ra án mạng.

Vội vàng chạy tới hiện trường, một bên là khu đất hoang bỏ trống, bên kia cách đó không xa chính là một con sông nhỏ. Mặc dù đã là mùa đông, nhưng bên này sông vẫn mọc cỏ lau sậy cao nửa người, xanh biếc và thô to.

Tôi xách theo hộp khám xét, chui vào trong bụi cỏ. Răng cưa nhỏ ở rìa lá cỏ cào lên mu bàn tay tôi, khiến tôi ngứa ran từng đợt.

Đăng đứng trong bụi cỏ cao lớn, là anh Thắng. Anh ấy đến trước tôi một bước, miệng đang ngậm điếu thuốc lá, cau mày, dùng bút ghi lại tình huống hiện trường trên quyển sổ nhỏ.

Ở giữa bụi cỏ bị đạp ngã xuống, tôi thấy một cô gái bán khỏa thân.

Cô ấy ngửa mặt lên khỏi lá cỏ tươi tốt, một ống quần bị cởi, lộ ra nửa người dưới trần trụi, quần áo trên người cũng bị kéo cao lên trên ngực—— lại là một nạn nhân điển hình của việc xâm hại tình dục.

Tôi lắc lắc đầu gối đã cứng đờ của cô gái, đến gần hơn một chút. Vết thương trên trán phía bên trái của cô gái vẫn rướm máu ra bên ngoài.

Có lẽ bi kịch này xảy ra vào buổi tối hôm trước. Mặc dù ở đây cách nhà máy không xa, nhưng con đường nhỏ này không có đèn đường, ban đêm sẽ vô cùng tối tăm.

Tôi dường như theo bản năng liên tưởng đến hai vụ án một tháng trước: cùng một con đường mòn hẻo lánh, cùng một bụi cỏ cao, ban đêm, dao, bóng người chạy ra bên đường. Bất kể là hung thủ chọn địa điểm gây án, hay là cách gây án, đều rất giống nhau.

Hung thủ đánh vào đầu cô từ phía trước, vị trí vết thương không cao, xương sọ bị vỡ cũng không được coi là nghiêm trọng. Có lẽ hung thủ không có quá nhiều lợi thế về chiều cao.

Dưới tình huống này vẫn lựa chọn công kích bất ngờ từ chính diện, điều này khiến tôi hơi bất ngờ, chứng tỏ hung thủ thậm chí khinh thường việc ngụy trang và che dấu, đối với mình một kích liền tương đối tự tin.

Vết bầm tím hình tròn ở cổ cô gái nhắc nhở tôi rằng cô ấy đã bị bóp cổ một cách tàn nhẫn.

Tôi và anh Thắng liếc nhìn nhau, thay đôi găng tay mới rồi bắt đầu làm việc.

Mặc dù không có dấu vết nào trên quần áo của cô gái, nhưng tôi đã trích xuất các tài liệu kiểm tra từ trên người cô gái.

Đêm đó, toàn bộ đội cảnh sát hình sự sáng đèn, tôi một thân một mình đi lên tầng năm, mở cửa phòng thí nghiệm DNA ra.

Trở lại phòng thí nghiệm là trở lại nơi quen thuộc nhất của tôi: Kết cấu và bố cục đều được thiết kế bởi tôi, thiết bị cũng là tôi điều chỉnh từng cái từng cái một, tôi nhắm mắt lại cũng có thể tìm bất kỳ thiết bị nào, và có thể nói chính xác tất cả các tính năng và thông số của nó.

Phòng thí nghiệm chỉ có hơn một trăm mét vuông, dựa trên quy mô mà nói, có thể xếp top mười trên cả nước. Tất nhiên, đó là đếm ngược.

Nhưng đối với tôi, nơi này tuyệt đối là thứ quý giá nhất, ngoại trừ vợ con.

Thành phố đã có công nghệ xét nghiệm DNA từ mấy năm trước, nhưng vẫn coi nó như là một thứ công nghệ đắt tiền và khan hiếm. Muốn cho cục thành phố tăng ca, đội trưởng phải tự mình gọi điện thoại, xuống mấy lần, đội trưởng không kiên nhẫn được nữa, phái bác sĩ pháp y suốt ngày đi "cọ" địa điểm và trang thiết bị của người ta.

Bác sĩ pháp y được phái đi chính là tôi.

Ngoài việc học các kỹ thuật xét nghiệm DNA, tôi đã cố gắng hết sức — để chuẩn bị phòng thí nghiệm của riêng mình.

Hai năm trôi qua, phòng thí nghiệm cuối cùng cũng chuẩn bị xong, tôi ở chỗ này muốn gì được nấy. Trong vòng chưa đầy ba tháng, đã có hơn hai mươi vụ giết người được phá thông qua bàn tay của tôi.

Vụ án của Hạ Tiểu Lan là vụ án mạng thứ hai mươi bảy mà tôi tiếp nhận. Thành thật mà nói, tôi không cảm thấy có điều gì khó khăn.

Đối với pháp y, có thể tìm ra bằng chứng có giá trị đối với một vụ án mạng, công việc của chúng tôi đã được hoàn thành được hơn một nửa. Bởi vì kiểm tra được DNA của ai thì tương đương với việc nắm giữ thông tin về hung thủ. Về phần hung thủ ở đâu, làm sao bắt được hắn, đó là chuyện mấy người như anh Thắng phải quan tâm.

Mang theo tâm tình thoải mái, tôi đeo găng tay, lấy vật chứng tìm được từ hiện trường vụ án Hạ Tiểu Lan, cắt một miếng lớn bằng hạt gạo, bỏ vào trong ống nghiệm.

Tôi tin rằng chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thêm năm giờ, là có thể công bố ra đáp án của ba vụ án liên hoàn này.

Cùng lúc đó, anh Thắng đang bận rộn trong khu công nghiệp đến nỗi choáng váng.

Hai

Nhà máy sản xuất đồ nội thất Long Thịnh, nơi Hạ Tiểu Lan đi làm, cách hiện trường chưa đầy năm trăm mét, chính là khu vực trọng điểm anh Thắng điều tra.

Anh Thắng bước chân trước vào xưởng chế biến, chân sau vội vàng đi ra ngoài, bóp tàn thuốc lá của mình. Trên mặt đất có thể nhìn thấy vụn bào ở khắp mọi nơi, mùi sơn gay mũi.

Anh ấy theo bản năng nghĩ tới vết thương trên đầu cô gái —— cây gỗ có thể tạo thành vết thương như vậy, trong xưởng khắp nơi đều có.

Tiếng cưa điện chói tai trộn lẫn với tiếng ồn khác, hàng chục công nhân đang làm việc. Mặc dù nhiệt độ bên ngoài đã dưới mười độ, nhưng trên đầu những người công nhân đều ướt đẫm mồ hôi.

Nhà máy này cách hiện trường vụ án gần nhất, có phải là đồng nghiệp nhà máy thừa dịp cô gái tan tầm, theo sau gây án?

“Ông chủ có ở đây không? Cục cảnh sát đến hỏi chút chuyện." Anh Thắng hét lớn một câu. Ở góc xưởng, một người phụ nữ gần năm mươi tuổi thò ra một khuôn mặt tròn từ trong phòng làm việc, ý bảo anh Thắng đi qua.

"Thật là xui xẻo, lại chết một người."

Người phụ nữ này là bà chủ nhà máy, bà ta cau mày nói với anh Thắng: "Mấy tháng trước trong nhà máy mới có một công nhân ngủ gục chết, bây giờ nha đầu này lại bị giết." Bà chủ bĩu môi, bà ta không vui tính toán mình cần bỏ ra bao nhiêu tiền mai táng.

Đối với cô gái làm việc trong nhà máy của mình, bình thường bà ta cũng không để ý nhiều, đợi đến khi được nữ kế toán cùng văn phòng nhắc nhở, bà ta mới đem cái tên "Hạ Tiểu Lan" đối ứng với cô gái bị giết.

Anh Thắng từ những thông tin của nữ kế toán mà đại khái phác họa được tình huống cơ bản của cô gái bị sát hại tên Hạ Tiểu Lan.

Hạ Tiểu Lan là người Giang Tây, mười chín tuổi, đã làm việc trong nhà máy được hai năm. Có thể chịu đựng khó khăn, hầu như những công việc đàn ông có thể làm thì cô ấy cũng có thể làm. Gần đây trong nhà máy gấp rút làm thêm giờ, làm việc ban đêm là một chuyện rất bình thường.

Cô sống một mình, không có bạn trai, gia đình cũng ở quê nhà. Mỗi tháng cô gái sẽ gửi tiền về, chưa từng nghe nói cô ấy có tranh chấp kinh tế với người khác, càng chưa nói tới việc có kẻ thù gì đó.

Quỹ đạo cuộc sống của cô gái này rất đơn giản, xem ra chỉ là không may mắn bị người ta theo dõi. Nhưng những thông tin này đối với anh Thắng lại không hề đơn giản.

Càng gây án ngẫu nhiên, càng khó tra được manh mối trực tiếp.

Anh Thắng đẩy cửa phòng làm việc ra, quan sát các công nhân đang làm việc sục sôi ngất trời. Cùng một vẻ khỏe mạnh trẻ trung của những người đàn ông.

Giống như nhà máy sản xuất đồ nội thất làm bàn ghế bằng gỗ thuần túy như vậy, cơ bản công nhân đều là đàn ông khỏe mạnh trẻ trung, ngoại trừ bà chủ mập mạp đang ở trong phòng cùng nữ kế toán khuôn mặt nhăn nhó, có thể Hạ Tiểu Lan là người phụ nữ duy nhất trong nhà máy này.

Dựa theo kinh nghiệm trước đây của anh Thắng, ở nơi đàn ông này chất đống, một cô gái hơi có chút sắc đẹp, nhất định sẽ là tiêu điểm của mọi ánh mắt, rất có thể hung thủ sẽ ẩn nấp ở bên cạnh nạn nhân.

Lúc này, có một công nhân dáng người thấp bé xách theo hai thùng sơn đi ngang qua trước mặt anh Thắng, ánh mắt không tập trung rơi vào tấm thẻ cảnh sát trước ngực anh Thắng, bỗng nhiên cúi đầu, bước nhanh hơn. Trong lòng anh Thắng bỗng phát ra tiếng lộp bộp ——

Trực giác phá án nói với anh ấy: người công nhân này có vấn đề.

Anh ấy nhìn chằm chằm bóng lưng kia, quả nhiên, lúc người công nhân thấp nhỏ đến khúc cua lặng lẽ quay đầu lại nhìn, vừa đúng lúc đụng phải tầm mắt của anh Thắng.

Anh Thắng nắm lấy, đứng chặn trong con hẻm nhỏ ở bên ngoài nhà máy thời điểm công nhân tan tầm.

Toàn thân người công nhân nhỏ tản ra mùi sơn nồng nặc, vừa thấy anh Thắng lập tức cúi đầu định chen qua từ bên cạnh. Cũng may con hẻm hẹp, anh Thắng đẩy mạnh người vào tường, vặn tay, cạy tay, lục soát người, soạt một tiếng rồi còng tay lại.

Anh Thắng đối phó với những người này, dường như là một dạng động tác bắt người theo bản năng.

Dựa theo kinh nghiệm của anh ấy, gặp nhau trên đường hẹp, thừa dịp đối phương do dự, đầu tiên phải chế trụ người đó, có thể tránh được chín mươi phần trăm nguy hiểm. Hơn nữa tập kích bất ngờ có hiệu quả kỳ diệu, rất dễ dàng đột phá tâm lý phòng ngự của đối phương. Anh ấy đã từng không dưới một lần trong nháy mắt lúc bắt người "phá" ra gốc gác của đối phương.

Nhưng lần này, anh Thắng đã phạm sai lầm.

Ba

Trong quá trình thẩm vấn, người công nhân khả nghi không đợi anh Thắng mở miệng, lập tức chủ động khai báo.

Cậu ta nói rằng cậu ta đã hết giờ làm vào ngày hôm trước, ăn tối xong trở về phòng trọ, còn có ba đồng nghiệp có thể chứng minh. Hơn nữa quỹ đạo hành động của cậu ta và phương hướng hiện trường vụ án cũng hoàn toàn ngược lại.

Cậu ta thừa nhận mình từng ảo tưởng mình qua lại với Hạ Tiểu Lan, nhưng nhiều nhất là trêu chọc với những người đồng nghiệp, chưa bao giờ dám nói chuyện một mình với cô gái, "Tôi biết người ta coi thường tôi.”

"Vậy cậu nhìn thấy tôi hốt hoảng cái gì?" Anh Thắng có hơi bực bội hỏi.

"Nhà bên kia có tin đồn, người từng đến hiện trường vụ án mạng có thể có quỷ đi theo, tôi sợ Tiểu Lan quấn lấy tôi.”

Câu nói này khiến anh Thắng cảm thấy buồn cười, nhưng anh ấy lại không cười nổi.

Nhầm nghi phạm, đây là một đả kích không nhỏ đối với "trực giác phá án" mà anh ấy vẫn rất coi trọng.

Hoặc có lẽ cũng chính từ lần thất bại này, mới khiến anh Thắng tăng cường lực lượng, bắt đầu "động tác lớn" chân chính —— anh ấy đưa cả những kẻ lang thang, người nghiện ma túy ở gần đó vào phạm vi điều tra. Dựa theo tư duy điều tra thông thường, không có đối tượng hiềm nghi trực tiếp nào thì nghi phạm có tiền án tương tự đều là trọng điểm.

Nhưng như vậy, việc điều tra càng trở nên khó khăn hơn. Bởi vì trên người những người này hầu như đều mang theo vài vụ án, trả lời câu hỏi luôn né né tránh tránh.

Gặp phải lưu manh không khai báo tốt, mặc kệ có lai lịch gì, anh Thắng đều nhốt người vào trong phòng toilet nhỏ dạy dỗ một trận, sau đó kéo ra ngoài dùng nước dội sạch một lần, sau đó trở về thẩm vấn. Lặp đi lặp lại như vậy cho đến khi họ chịu mở miệng.

Đối với những người làm kỹ thuật mà nói, tôi khó có thể hiểu được kiểu phương pháp phá án ngang ngược của anh Thắng.

Nhưng anh Thắng đã gặp qua nhiều kẻ nghiện ngập và trộm cắp chuyên nghiệp, cho nên rất tin một câu, "Đám hỗn đản này không chỉnh không được! Chỉnh phục, tự nhiên sẽ nói hết tất cả.”

Hai năm trước, khi tôi đến cục cảnh sát thành phố để học tập, sư phụ của tôi đã nói với tôi rằng làm thí nghiệm và điều tra hoàn toàn khác nhau.

"Việc điều tra chú ý chính là nhanh, đánh ra quyền lớn. Chúng ta phải chậm, làm thí nghiệm phải làm từng bước một, mỗi bước đều không thể bỏ qua, một lần làm xong mới là thực sự nhanh chóng.”

Sau khi trích xuất vật chứng trên người Hạ Tiểu Lan, đầu tiên tôi bắt đầu kiểm tra.

Hiện tại vật chứng mấu chốt nhất của vụ án này đang ở trong một ống thủy tinh nhỏ, bên trong có đáp án tôi muốn.

Thêm nước, khuấy, cắm vào một tờ giấy thử.

Chất lỏng từng chút từng chút chậm rãi thấm nhuần tờ giấy thử, hai vạch màu tím đậm chậm rãi hiện ra —— dương tính, có vết tinh trùng lưu lại.

Tốt, mọi thứ đều giống như tôi nghĩ. Các vết tinh trùng nam được tìm thấy trong âm đạo của cô gái, trước ngực của cô gái cũng tìm được DNA của một người đàn ông.

Cách một lớp khẩu trang, tôi cảm thấy mình vừa thở hắt ra một hơi, cơ thể cũng theo đó mà thả lỏng. Tiếp theo, chỉ cần cầm kết quả này đi so sánh với DNA trong kho lưu trữ, tìm được người tương ứng là vụ án này lập tức kết thúc.

Nhưng khi tôi nhập kết quả kiểm tra như bình thường, chỉ có một khoảng trống trên màn hình: không có người phù hợp.

Số liệu của hung thủ không có trong kho, tên này vậy mà lại không có tiền án.

So sánh của tôi thất bại, chỉ có thể hy vọng vào việc điều tra của anh Thắng đạt được kết quả.

Tôi nói tin tức này cho anh Thắng biết, đầu dây bên kia, anh ấy đang quát đối tượng thẩm vấn để cho đối phương nói nhỏ giọng một chút, sau đó lại kéo ông nghe lại gần nói, anh ấy sẽ nhanh chóng tìm ra nghi phạm, đưa mẫu cho tôi để so sánh. Nói xong lập tức cúp điện thoại.

Anh ấy không nói với tôi rằng anh ấy cũng đang gặp rắc rối lớn —

Trực giác phá án của anh ấy dường như đã "mất tác dụng".

Bốn

Trở lại phòng làm việc, cuộc điều tra của anh Thắng không thu hoạch được gì.

Anh ấy quyết định mở rộng phạm vi điều tra, thậm chí mở bản đồ ra để vẽ cho tôi một vòng tròn -

Bán kính hai km bao gồm gần như toàn bộ khu công nghiệp của nhà máy đồ nội thất, bên cạnh hàng trăm ngôi nhà cho thuê, liên quan đến gần mười nghìn người.

Việc điều tra như vậy không khác gì mò kim đáy biển, vụ án đang từng chút lệch khỏi phương hướng dự kiến của chúng tôi.

Nhưng đúng lúc này, áp lực trong cục càng lúc càng lớn. Sắp đến cuối năm, hai tuần trước mới họp nhấn mạnh "án mạng nhất định phải phá được", hai vụ án hiếp dâm trước đó còn chưa thấy mặt mũi đâu, bây giờ lại là một vụ án giết người có cách ra tay giống hệt, mặc dù là ai đi nữa trong lòng đều nghẹn lại.

Càng không có đầu mối, anh Thắng càng giống như "phát điên". Anh ấy bắt đầu dùng xe tải nhỏ của cảnh sát kéo người về từng xe từng xe một, tư thế kia, là muốn xốc toàn bộ nhà máy lên đến tận trời.

Thanh tra khu phòng trọ của nhà máy có lẽ là thời điểm tính tình anh Thắng tồi tệ nhất trong ngày.

Nơi đó phần lớn đều là công nhân, bởi vì anh Thắng phải yêu cầu bọn họ ở nhà lúc đi kiểm tra, không phải muốn dậy sớm, thì chính là nửa đêm không được ngủ.

Cho nên vào nửa đêm trong suốt những ngày đó, những người này rõ ràng là cảnh sát có nhiều kinh nghiệm, bây giờ chẳng khác gì mấy tên trộm.

Bọn họ ngồi xổm ở dưới lầu phòng trọ, thấy người ta vừa tắt đèn sẽ biết, ngủ, nhất định đang có người bên trong. Anh Thắng lập tức dẫn theo đàn em của mình đến từng nhà gõ cửa. Đầu tiên gõ bằng tay, không mở, sau đó sử dụng đèn pin để đập.

Hàng trăm ngôi nhà cho thuê đều là cửa sắt, tiếng đập cửa liên tiếp như tiếng sấm sét đánh thủng cả tòa nhà.

Những người công nhân không rõ tình huống mở khe cửa, vừa thò đầu ra, đã bị cảnh sát nóng mắt xách ra lối đi, trần truồng. Tất cả mắng to trong cảnh tối lửa tắt đèn: “Chết tiệt.”

Những người công nhân bị điều tra cũng mang một bụng oán khí, đi ngủ sớm bị đánh thức không nói, cả đám đầu óc choáng váng còn bị ấn vào trong xe.

Tất cả những người đàn ông này sẽ được đưa trở lại đồn cảnh sát để lấy dấu vân tay, thậm chí đâm ngón tay để lấy máu. Quá trình chậm mà rườm rà, nếu không may xếp ở cuối hàng người, một đêm sẽ tiêu tùng luôn, ngủ muộn là chuyện nhỏ, điều bọn họ để ý chính là đi làm muộn.

Đồn cảnh sát cách nhà máy một đoạn khá xa, sau nửa đêm và sáng sớm cũng không có xe buýt, nhà máy hẻo lánh, đợi lúc lâu cũng không nhìn thấy một chiếc taxi nào. Sau khi kiểm tra xong, nhóm công nhân chen chúc ở cửa đồn cảnh sát, run rẩy hỏi, "Bây giờ chúng tôi trở về như thế nào đây?”

Tôi không đành lòng, lập tức nói với anh Thắng có thể sắp xếp người đưa bọn họ về hay không. Đến bây giờ, anh Thắng mới kịp phản ứng, gọi đội trị an đưa người đi.

Chẳng bao lâu, áp lực từ việc điều tra trên diện tích rộng lớn này đã ảnh hưởng đến tôi.

Trong khoảng thời gian đó, mỗi đêm tôi phải đâm vào tay bốn hoặc năm mươi người công nhân.

Vụ án trước kia, tôi chỉ cần làm bước cuối cùng là so sánh với nghi phạm là được, từ trước đến nay "điều tra" đều là công việc của anh Thắng.

Bây giờ, khối lượng công việc tăng lên khiến cho tôi rất khó chịu và mệt mỏi, và tệ hơn, tôi thấy tâm lý của tôi dần dần thay đổi: Càng phải xét nghiệm nhiều mẫu, tôi càng hoảng sợ.

Số liệu nghi phạm "vẹn toàn" nằm trong tay từ lúc đầu, giúp tôi phá được hai mươi sáu vụ án mạng, sao lại thất bại trong vụ án này?

Tôi bắt đầu hoài nghi, hung thủ có thể gây ra tội phạm liên hoàn, phần lớn hẳn là có tiền án, nên được ghi vào cơ sở dữ liệu mới đúng. Đôi khi tôi đột nhiên sửng sốt. Lo lắng hung thủ có phải đã bị bỏ sót lúc ban đầu bọn anh Thắng điều tra không, bằng không tại sao điều tra nhiều như vậy vẫn chưa có kết quả.

Chẳng bao lâu, vô tình nghe được tin tức cũng sẽ khiến cho trái tim tôi bồn chồn lo lắng. Có một đồng nghiệp làm nghề bác sĩ pháp y bởi vì kiểm tra sai, tình nghi nhầm đối tượng gây ra án mạng, tôi vội vàng lật ra vật chứng vụ án Hạ Tiểu Lan lần lượt kiểm tra, kết quả giống như trước. Nhưng tôi lại không vui.

Anh Thắng càng không đúng người, càng không dám dễ dàng thả người, dẫn đến việc người được kéo về cũng càng ngày càng nhiều.

Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, đối với mình nghi ngờ càng nhiều, đối với vụ án càng có ít sức mạnh. Chúng tôi đã bắt đầu mù quáng.

Trong khi chúng tôi đã rối rắm tất cả mọi việc, một tình huống đột phá đã khiến cho chúng tôi rung động -

Vào buổi tối, một cô gái đã bị cướp và hãm hiếp trong một công viên nhỏ gần nơi Hạ Tiểu Lan bị giết. May mắn thay, cô ấy vẫn còn sống!

Hung thủ ẩn nấp trong bóng tối tra tấn chúng ta đã rất lâu, rốt cuộc cũng phải lộ diện.

Năm

Khi chúng tôi vội vã đến công viên, mặt trời đã lặn, đèn đường màu vàng thưa thớt khiến cho con đường của công viên trông đặc biệt vắng vẻ.

Đi theo tuần tra trưởng dẫn đường, tôi thấy cô gái đang thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.

Đây là người trong cuộc tỉnh táo nhất mà tôi từng gặp.

Cô gái đỏ mắt, ngồi lặng lẽ trên thềm đá, quần áo của cô bám đầy bụi bặm, đang từng chút lấy xuống cọng cỏ dại và lá rụng trên mái tóc dài. Nhìn qua chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi.

Tôi ngồi xổm xuống, hỏi thăm chi tiết vụ án.

Vào buổi tối, cô gái đi bộ một mình trong công viên, ba thanh niên khoảng hai mươi tuổi đã ngăn cản cô. Sau khi lấy đi tiền mặt và điện thoại di động của cô, một trong những người đàn ông kéo cô vào sâu trong rừng rồi xâm phạm cô. Khi hai người khác đang cố gắng tiếp tục, họ bị người qua đường phát hiện, sau đó ba người đã chạy trốn khỏi công viên.

Người phạm tội lại là một băng nhóm nhỏ? Có 3 người sao?

Cô gái mô tả cẩn thận các đặc điểm quần áo của mấy tên thủ phạm, thậm chí cả các mẫu chữ cái và hình vẽ trên quần áo của một trong những người đàn ông cũng được cô nhớ rõ ràng.

Dưới tình huống hoảng loạn, có thể nhớ kỹ mặt mày và cách ăn mặc của một người là một điều rất không dễ dàng, cô gái sau khi bị xâm hại đã giữ vững sự bình tĩnh, tuy rằng cách đó không xa có nhà vệ sinh công cộng, nhưng cô cũng không đi rửa sạch dấu vết trên người, tất cả vật chứng đều được giữ lại một cách hoàn hảo.

Khi tôi và nữ cảnh sát đưa cô ấy đến bệnh viện để kiểm tra, nữ cảnh sát nắm tay cô gái và nói với cô ấy, "Có bằng chứng, những tên khốn này không thể chạy thoát."

Buổi tối cùng ngày, dựa trên đoạn video trước cổng công viên, anh Thắng và đồng nghiệp đã tìm thấy tung tích của ba tên kia, sau đó bắt được một trong số ba người bọn họ trong tiệm internet.

Ba người trẻ tuổi này là đồng hương, sau khi từ quê tới đây không có công việc đàng hoàng, lại không có những kỹ thuật khác, cả ngày trời lắc lư ở trong thôn Thành Trung. Hai đồng bọn khác của cậu ta đã rời khỏi khu vực quản lý, nhưng dựa theo tình huống thẩm vấn thì xem ra cũng không chạy quá xa, sa lưới chỉ là chuyện sớm muộn.

Lúc đó trong phòng thẩm vấn cũng không có hàng rào sắt.

Anh Thắng xoa tay, đẩy cửa phòng thẩm vấn ra, chuẩn bị sử dụng phương pháp của mình.

Kết quả khiến người ta thất vọng, anh Thắng còn chưa phát huy được "kỹ xảo thẩm vấn", đối phương đã trực tiếp hô to đòi thú tội, khai báo toàn bộ hành vi phạm tội, thậm chí ngay cả chuyện trước kia nhìn trộm phụ nữ tắm rửa trong phòng trọ cũng nói ra.

Duy chỉ có, về vụ án mạng hạ Tiểu Lan kia, cậu ta không hề đề cập đến một chữ nào.

Một gậy cuối cùng lại giao lại vào tay tôi, tất cả mọi người đều đang chờ kết quả so sánh DNA. Tôi im lặng cầu nguyện trong lòng, hy vọng lần này sẽ giống như hai mươi sáu lần trước đó.

Cái loại cảm giác này giống như đã từng quen biết lại trở về, một lần nữa bị đặt ở giữa tầm mắt của mọi người, tôi vô cùng vội vã hy vọng có thể so sánh ra.

Khi tôi nhập dữ liệu vào thư viện, bàn tay tôi run rẩy.

Nhưng sau một đêm, tin tức mà tôi mang đến đã làm cho tất cả mọi người thất vọng: DNA của nghi phạm bị bắt không phù hợp với những gì tên hung thủ để lại tại hiện trường vụ án mạng. Đây chỉ là một vụ cưỡng hiếp không liên quan gì đến vụ án mạng.

Cho dù khẩn cấp đến như thế nào thì bằng chứng vẫn là bằng chứng. Chúng tôi đã trượt mất hắn ta.

Mùi thuốc lá trên người anh Thắng càng ngày càng nặng, râu ria lởm chởm, quầng thâm mắt gấp lại từng lớp. Tôi biết, chúng tôi đang sợ hãi như nhau.

Mắt thấy năm mới sắp đến, đến lúc đó tất cả người làm công đều phải về nhà, nếu hung thủ thừa dịp này chạy trốn, có thể cả đời này chúng ta cũng không có cơ hội bắt được hắn ta.

Cuối năm, đó là thời hạn cuối cùng của chúng tôi, cũng là một rào cản mà chúng tôi phải vượt qua.

Sáu

Gần cuối năm, các nhà máy lần lượt ngừng hoạt động, tòa nhà cho thuê cũng đóng cửa, công nhân kéo túi hành lý lớn trở về nhà từng đợt từng đợt một.

Bọn họ không xác định năm sau có thể trở lại nơi này hay không, chúng ta cũng không xác định hung thủ có phải đang ở trong làn sóng về quê này hay không, không bao giờ quay lại nữa.

Thời gian dành cho chúng tôi càng ngày càng ít.

Anh Thắng đã theo dõi người đến nỗi "đỏ con mắt", cứ dăm ba bữa lại lập tức ra ngoài điều tra, đi khắp nơi tìm kiếm DNA bị người ta bỏ lại.

Điển hình nhất, một nhóm công nhân vừa đi ra khỏi nhà kho, chân sau anh ấy đã kéo tôi vào nhà, bỏ những tàn thuốc mà công nhân vừa hút xông vào từng chiếc túi.

Tôi tính toán số lượng vật chứng này, nhịn không được hỏi anh Thắng, "Ý của anh là đem toàn bộ mấy cái này về so sánh?”

Mẫu DNA của vụ án đã vượt quá ba trăm, nếu còn tiếp tục làm như vậy, cho dù ném kinh phí cả năm của toàn đội vào cũng không thể kiên trì được ba tháng.

Anh Thắng dựa vào khung cửa, nhìn tôi bỏ từng tàn thuốc vào túi vật chứng: "Mạng người khác cũng bị mất, chúng ta có thể không liều mạng sao? Về tiền bạc, tôi sẽ nói chuyện với đội trưởng.”

Chúng tôi đều biết, vụ án đã rơi vào trạng thái chết, cách làm của chúng tôi có hiệu quả rất nhỏ, nhưng chúng tôi không thể dừng lại.

Tổ chuyên án vụ án Hạ Tiểu Lan chỉ còn lại bốn người, mà cửa ải cuối năm đang ở trước mắt chúng tôi.

Anh Thắng đã ghi vào toàn bộ thông tin của những người gần hiện trường vụ án, một xấp danh sách dày cộp, trên đó có hàng nghìn cái tên.

Anh ấy dự định năm sau dùng danh sách này so sánh với những người công nhân trở về, xem ai không quay lại để cho vào trọng điểm đi điều tra. Cách tiếp cận giống như mò kim đáy biển này đã trở thành lựa chọn duy nhất của chúng tôi.

Cuối cùng, cửa ải năm mới cũng đã đến.

Các công nhân trở về nhà đã giải tán thành từng nhóm. Tôi thậm chí muốn đứng giang hai tay ở phía trước đám người đó, ngăn bọn họ lại

Nhưng đám người đó thấy đầu không thấy cuối, tôi cũng không có cách nào làm như vậy. Tôi trơ mắt nhìn, hy vọng phá án bị mang đi theo dòng người.

Tôi chỉ có thể cố gắng nhìn, ghi nhớ mọi khuôn mặt.

Nhóm tôi đã nhiều lần khắc họa ra hình tượng của hung thủ, suy đoán đặc điểm hình thể của hắn ta, nhưng càng nghiên cứu, dáng vẻ của hung thủ lại càng mơ hồ —— hắn ta chính là một người bình thường, có một khuôn mặt bình thường.

Không nhớ rõ bao nhiêu lần, tôi đứng trước mặt một đám đông. Sau đó tôi nghĩ, nếu có ai vào thời điểm đó, có lẽ cũng sẽ nhớ khuôn mặt kinh ngạc cùng với sự hoảng loạn của tôi.

Kỳ nghỉ Tết Nguyên đán vừa kết thúc, anh Thắng lập tức thừa dịp nhà máy khởi công, dựa theo danh sách lớn năm trước bắt đầu kiểm tra, nhưng vừa kiểm tra hai nhà máy, đã bị đội trưởng gọi dừng lại.

Anh em điều tra bên ngoài đi theo vụ án Hạ Tiểu Lan ai nấy cũng đều đã đi theo vụ án mới, chỉ có anh Thắng nắm mãi không buông vụ án cũ năm ngoái.

Anh Thắng được gọi vào phòng làm việc của lãnh đạo.

"Vụ án năm ngoái không phá được là vấn đề, vụ án năm nay thì không phải là vấn đề sao? Khu XX hôm nay xuất hiện một vụ cướp xe bay, khu XX hôm qua lại có người bị chém chết, vụ án của Hạ Tiểu Lan phải quan tâm, vậy vụ án của Lý Tiểu Lan đành mặc kệ? Tất cả đều làm án cũ, vậy vụ án mới phải làm sao.”

Anh Thắng đi ra khỏi phòng làm việc lập tức nhét danh sách vào đáy tủ. Quân lệnh như núi, anh ấy chỉ có thể làm theo.

Sau đó anh Thắng hẹn tôi ăn cơm, qua ba tuần rượu, anh ấy đột nhiên tiến lại gần ôm vai tôi, mê man trừng mắt nói: "Thằng nhóc kia nhất định sẽ xuất đầu lộ diện! Tôi tin tưởng cậu, nhất định có thể bắt được hắn ta!" Nói xong ngửa đầu một cái, làm hơn nửa bình.

Thực tế là, không ai có thể nói chính xác liệu có thể phá được vụ án này hay không, bao giờ sẽ phá được.

Bảy

Hung thủ không xuất đầu lộ diện như chúng tôi mong đợi, hắn ta hoàn toàn biến mất.

Nhưng cách phương pháp mà anh Thắng đưa ra có thể đúng.

Năm 2011, tôi đến trung tâm pháp y ở Bắc Kinh để học tập, khu vực của họ vừa vặn xảy ra một vụ hiếp xong rồi giết, hung thủ có để lại tinh trùng ngay tại hiện trường.

Cảnh sát đã xác định rõ phạm vi, nhưng không đầu tư hàng chục anh em trinh sát bên ngoài giống như chúng tôi, cảnh sát Bắc Kinh đã huy động hàng ngàn cảnh sát để thu thập dữ liệu DNA từ năm nghìn người đàn ông.

Vào lúc hai mươi hai giờ mỗi đêm, các bác sĩ pháp y sẽ nhận được những mẫu DNA được thu thập trong ngày đúng giờ, kết quả được kiểm tra trong đêm.

Hàng ngàn người không ngủ nghỉ phối hợp làm việc cùng nhau, đây là điều tôi không thể tưởng tượng được, cũng không có trong khái niệm của tôi.

"Chiến thuật biển người DNA" đã có hiệu quả. Đến ngày thứ mười bốn của quá trình kiểm tra, họ đã tìm ra thủ phạm sau khi so sánh hơn ba nghìn tám trăm mẫu.

Tôi đã bị sốc bởi sự cố chấp và tập trung tinh thần của họ. Trước đó, tôi cảm thấy vụ án Hạ Tiểu Lan phải điều tra mấy trăm nhân viên và vật chứng đã coi như dốc rất nhiều sức lực. Bây giờ xem ra, sự quyết đoán của chúng tôi còn lâu mới đủ.

Tôi bắt đầu tin tưởng vào phương án điều tra theo danh sách lớn mà anh Thắng đưa ra, nhưng anh ấy đã được điều động khỏi ban chuyên án.

Kể từ lúc đó, tôi bắt đầu thử nghiệm phương án của anh ấy. Có lần tôi tình cờ đi ngang qua cầu vượt gần hiện trường vụ án mạng, thấy hơn mười người khuân vác đang ngồi xổm dưới gầm cầu chờ công việc.

Những người này hoạt động trong nhà máy, nhưng không được đề cập trong danh sách nhà máy chuyên dụng, tính lưu động rất lớn.

Suy nghĩ một hồi, tôi lại ngước mắt lên, giống như lúc trước anh Thắng điều tra vậy, bắt đầu đối mặt với người đi xe máy và tài xế xe bán tải: Ánh mắt của những người này không đúng, có phải cũng đã từng làm việc trong nhà máy hay không?

Không hiểu sao, tôi đột nhiên cảm thấy mình phải nhanh chóng gọi điện thoại cho anh Thắng, hỏi anh ấy đã kiểm tra mấy người như thế này hay chưa. Anh Thắng nghe xong, chỉ cười cười: "Cậu bị ma nhập rồi, nhìn ai cũng giống hung thủ.”

Sau khi trở về từ Bắc Kinh, chỉ còn lại một mình tôi vẫn đang dõi theo vụ án Hạ Tiểu Lan. Tôi xem xét lại tất cả các manh mối vật chứng của vụ án: kết quả DNA của hung thủ là do tôi làm được, dữ liệu do tôi lưu vào kho, ngay cả số điện thoại liên lạc lưu trong cơ sở dữ liệu cũng là do tôi nhập.

Phá giải được vụ án này tôi đáng mặt "Thiên tự đệ nhất án".

Năm 2015, chúng tôi bắt đầu dọn dẹp một cách có hệ thống các vụ án mạng chưa được giải quyết, đội trưởng đã đặt tên cho chiến dịch này là "Bình minh". Những túi hồ sơ giấy kraft dày có thể nhìn thấy mặt trời một lần nữa, tất nhiên, cũng có "cùng nhau" của tôi.

Công tác kiểm kê được tiến hành đứt quãng, khiến cho hơn mười vụ án chìm lần lượt được phá án. Hầu hết các trường hợp đã được phá thông qua việc so sánh DNA và so sánh dấu vân tay.

Từng hung thủ sa lưới, tôi đã đưa ra giấy giám định cho từng hồ sơ. Kết án, lưu trữ, một hàng hồ sơ thật dài chưa được phá án, túi hồ sơ vụ án Hạ Tiểu Lan từ phía trước, dần dần bị đẩy đến phía sau, sau đó lại một lần nữa bị tôi rút ra đặt vào phía trước.

Người trong cuộc sẽ nói dối, nhân chứng sẽ quên, video sẽ được che đậy, nhưng thông tin DNA của hung thủ sẽ mãi không thay đổi, miễn là nó ở đó, ngay cả sau mười năm, hai mươi năm, tôi vẫn có thể bắt được hắn ta về.

Tôi đang chờ đợi một cơ hội.

Trong những năm qua, tôi đã dành nhiều thời gian hơn để phá những vụ án nhỏ, tích lũy các mẫu DNA trên quy mô lớn hơn, liên tục cập nhật dữ liệu của điều tra viên.

Gần nơi xảy ra vụ án mạng đã trở thành khu vực thu thập trọng điểm của tôi, xung quanh khu vực xảy ra mấy vụ án chặn đường cướp bóc cưỡng gian, tôi sẽ đi so sánh trước.

Sau đó, chỉ cần có anh em điều tra đi công tác ngoại tỉnh, tôi đều sẽ nhờ bọn họ mang theo tư liệu vụ án đến địa phương để so sánh. Tôi luôn lo lắng rằng dữ liệu của hung thủ không được địa phương nhập vào kho một cách kịp thời.

Năm 2016, khi vụ án bạc trắng được phá đã truyền cho tôi rất nhiều cảm hứng, mỗi khi có ứng dụng kỹ thuật DNA mới, tôi sẽ đưa các vụ án này ra để thử.

Tôi luôn nhớ câu nói của anh Thắng: Hung thủ sẽ còn xuất đầu lộ diện.

Ngày hôm đó, cuối cùng cũng đã đến.

Tám

Vào tháng 3 năm 2019, tôi vừa lấy lại tinh thần từ một giấc ngủ trưa ngắn ngủi, điện thoại di động trên bàn làm việc của tôi không ngừng rung lên, trên nền cuộc gọi có dòng chữ gọi đến từ Quý Châu.

Giới thiệu ngắn gọn xong thân phận, người ở đầu dây bên kia nói một câu mà tôi đã chờ đợi suốt mười năm ——

"Chúng tôi có vật chứng của một loạt vụ hiếp dâm cướp tài sản, trong đó có mẫu DNA trùng khớp với vụ án Hạ Tiểu Lan năm 2008 của các anh."

Tôi mạnh mẽ đặt cốc xuống, vừa hỏi về vụ án, vừa cố gắng mở ra trang web của cơ sở dữ liệu DNA.

Đến lúc này, đã mười năm bốn tháng tám ngày trôi qua kể từ khi Hạ Tiểu Lan bị sát hại.

Vụ án này lặp đi lặp lại trong giấc mơ của tôi, cuối cùng cũng xuất hiện một bước ngoặt.

Tuy rằng còn chưa biết thân phận cụ thể của hắn ta, nhưng bên Quý Châu đã phong tỏa phạm vi cư trú của hung thủ, xác định vóc dáng và chân dung của hung thủ —— khuôn mặt vẫn mơ hồ kia rốt cục cũng được phác họa ra mấy chi tiết mấu chốt nhất.

Tôi nhiều lần hỏi thăm tình hình vụ án ở Quý Châu, đối phương dứt khoát gửi tập tranh ảnh tư liệu DNA của vật chứng tới. Thời điểm nhìn thấy tập tư liệu đó tôi cuối cùng đã chắc chắn rằng vật chứng kiểm tra được tại hiện trường vụ án năm ấy đã không làm tôi thất vọng.

Mười năm chờ đợi, cuối cùng tôi cũng đã mò được cái đuôi của hắn ta.

Tôi kiềm chế tâm tình kích động, gọi điện thoại cho anh Thắng —

"Vụ án Hạ Tiểu Lan bị giết năm 2008 trùng khớp với vụ án ở Quý Châu!”

Đầu dây bên kia trầm mặc hai giây, có lẽ vẫn còn đang tiêu hóa câu nói của tôi, sau đó đột nhiên truyền đến thanh âm anh Thắng nhảy lên hai cái, "Vụ án đó sao? Khớp rồi sao?”

Không đợi tôi trả lời, anh Thắng đã cúp cuộc gọi của tôi, chưa đầy hai phút sau, cửa văn phòng của tôi bị đẩy ra, anh ấy ba bước xông vào.

Lúc này tôi mới biết, anh Thắng đã nhận được lệnh điều động.

Tháng sau, anh ấy sẽ phải rời khỏi đại đội cảnh sát hình sự để làm cảnh sát trị an.

Lần này là luân chuyển toàn cục, dựa theo lời lãnh đạo nói, làm việc tại một vị trí trong thời gian dài sẽ rất dễ khô khan, thay đổi môi trường mới, kích thích sức sống mới. Anh Thắng là một trong năm trăm cảnh sát phải đi luân chuyển.

Từ khi vào nghề, anh Thắng đã ở lại đội trọng án, làm việc mười lăm năm. Anh ấy vẫn cảm thấy mình là chủ lực tuyệt đối, cho đến khi nhận được điều lệnh này.

Vụ án của Hạ Tiểu Lan, anh Thắng "không linh", sau đó anh ấy bắt đầu không tự tin, hoài nghi mình bị ghét bỏ.

Mặc dù sau khi luân chuyển công tác, vẫn làm việc trong một tòa nhà, tiền lương cũng không ít, nhưng mỗi ngày thứ anh ấy đối mặt không còn là tội phạm giết người phóng hỏa nghiêm trọng nữa, mà là một số tên côn đồ mại dâm, mấy tên hỗn đản đánh nhau đánh bạc. Kỹ xảo thẩm vấn những kẻ giết người hung ác trong quá khứ, bây giờ không còn có đất để dụng võ nữa.

Anh ấy nói, anh ấy hơi khó chịu.

Khi thông báo đến, anh Thắng không thể không rời đi. Tôi biết trong lòng anh ấy không chỉ cảm thấy bực bội.

Trước khi đi xử lý được vụ án này, mới xem như vẽ dấu chấm hết cho sự nghiệp cảnh sát hình sự mười lăm năm của mình.

Anh ấy tiếp nhận tập hồ sơ năm đó từ trên tay tôi, sau đó tìm ra ghi chép điều tra mình đặt ở dưới đáy tủ, đương nhiên, còn có tập danh sách dày cộm kia.

Mười năm sau, chúng tôi bắt tay vào con đường truy đuổi hung thủ thêm một lần nữa. Lần này là hai người tôi và anh Thắng.

Chín

Trước tiên anh Thắng bay tới Quý Châu, anh ấy cảm thấy trực giác của mình đã trở lại.

Anh ấy đi cùng với cảnh sát địa phương mặc thường phục, xế chiều hôm đó lập tức tìm thấy một căn nhà dân có khoảng sân nhỏ nằm giữa sườn đồi.

Tường vây lát đá, cánh cổng khép hờ, anh Thắng đứng bên cạnh cửa sân, còng tay trong túi làm quần hơi lệch, anh ấy hít sâu hai hơi, sau đó thắt chặt thắt lưng.

Giờ phút này, anh ấy đã chờ đợi mười năm.

Nhẹ nhàng đẩy cánh cổng ra, trong sân, một cậu bé khuôn mặt bẩn thỉu quay đầu, ngơ ngác nhìn bọn anh Thắng xông vào sân, xông vào phòng. Ngay trước cửa nhà, một ông lão đang ngủ gà ngủ gật. Trong phòng trống rỗng, không còn ai khác.

Anh Thắng bọn họ vồ vào không khí.

Ông lão nói rằng con trai và con dâu vừa rời khỏi nhà hai ngày trước để trở về Quảng Đông để làm việc, chỉ còn lại ông ấy và cháu trai nhỏ của mình.

Anh Thắng bỗng nhiên cảm thấy khá buồn cười, mình ngàn dặm xa cách bay đến Quý Châu, tính ra, hung thủ rời khỏi nơi này trong ngày hôm đó, đi tàu hỏa đến Quảng Đông.

Anh Thắng lấy DNA của cha nghi phạm để xét nghiệm trong đêm, kết quả so sánh cơ sở dữ liệu cho thấy: Hoàn toàn trùng khớp.

Số liệu nằm lẳng lặng trong kho dữ liệu suốt mười năm, rốt cục vào giờ khắc này đã trở thành gông cùm trên người hung thủ. Người đàn ông làm chủ gia đình này chính là hung thủ giết Hạ Tiểu Lan vào mười năm trước ở bờ sông nhỏ.

Ngày hôm sau anh Thắng đáp máy bay về, nhưng vụ án này dường như đã định trước sẽ để lại chút tiếc nuối cho anh ấy.

Anh Thắng vừa xuống máy bay thì nhận được tin báo, hung thủ đã bị đồng nghiệp trong đội cảnh sát hình sự bắt giữ. Nơi bắt người, cách nơi lúc trước Hạ Tiểu Lan bị giết chưa tới bốn km.

Chỉ có điều anh Thắng không ngờ, lúc đó hung thủ không những không đi, thậm chí phần lớn thời gian mười năm nay đều làm việc trong khu công nghiệp đó.

Năm đó, sau khi giết Hạ Tiểu Lan, vì không cướp được tiền, hắn ta vẫn ở lại xưởng sản xuất đồ nội thất gần đó làm việc. Anh Thắng đã kiểm tra xưởng sản xuất đồ nội thất của hắn, nhưng lúc đó hắn ta trà trộn vào đám công nhân nên không thu hút được sự chú ý của anh Thắng.

Bởi vì hắn ta chỉ biết làm nghề mộc, ở quê hương không có cơ hội kiếm tiền, vợ vừa sinh con nên đang cần tiền, năm sau hắn ta lại một thân một mình trở về Quảng Đông.

Điều này giúp hắn ta thuận lợi tránh khỏi danh sách những người về quê nhưng chưa trở lại của anh Thắng.

Mùa hè thứ hai sau khi giết Hạ Tiểu Lan, hắn ta đi xe máy đã qua sử dụng đâm vào một bồn hoa bên đường, thành ra rạn xương sọ.

Đây vốn dĩ là một cơ hội để chúng tôi phát hiện ra hắn ta, nhưng bởi vì hắn ta tự chịu trách nhiệm hoàn toàn, cho nên cảnh sát cũng không can thiệp vào, sau khi hắn ta xử lý qua loa thì trở về quê nhà chữa bệnh.

Việc chữa bệnh kéo dài hai năm, hai năm đó, trùng hợp là lúc chúng tôi tiến hành xây dựng kho dự trữ kiểu giăng lưới gần nơi xảy ra vụ án.

Trong biển người mênh mông, hắn ta lần lượt trốn thoát khỏi mí mắt của chúng tôi.

Ngoại trừ lần xảy ra tai nạn giao thông, mấy năm nay, hắn ta không nói một lời với cảnh sát, ra đường cũng sẽ vòng qua đồn cảnh sát.

Nhưng bây giờ, mười năm trôi qua, đi vòng quanh mấy lần, cuối cùng tất cả mọi thứ trở lại điểm xuất phát của nó.

Mười

Ngày hôm sau, phòng lưu trữ của đồn cảnh sát.

Cách một hàng rào sắt, tôi và anh Thắng cuối cùng cũng có cơ hội đối mặt với người đàn ông mà chúng tôi đã tìm kiếm suốt mười năm trời.

Tôi vốn dĩ cho rằng tâm tình của mình sẽ vô cùng kích động, kết quả ngay tại lúc đó tôi vô cùng bình tĩnh.

Đây thực sự là một khuôn mặt bình thường. Hung thủ tên là Vi Kim Trọng, gầy gò, cao khoảng một mét bảy, mặc áo khoác màu xám tro cùng quần dài màu đen, trong tiếng phổ thông mang theo giọng địa phương rõ ràng.

Vì lần thẩm vấn này, anh Thắng đã trở về trong đêm. Anh ấy nói rằng anh ấy muốn là người đầu tiên thẩm vấn hung thủ.

Trong ký ức của tôi, đó là lần thẩm vấn lâu nhất trong sự nghiệp của anh Thắng, tổng cộng hơn mười tiếng đồng hồ, ngày đêm đảo lộn.

Mấy năm nay, trong phòng thẩm vấn lắp đặt camera và lan can sắt, cho nên tính tình anh Thắng đã tốt hơn rất nhiều, chỉ có điều có rất nhiều thủ đoạn quen thuộc vẫn còn hiệu lực. Anh ấy muốn uy hiếp dụ dỗ giống như trước kia, dùng bằng chứng, từng chút từng chút cạy miệng Vi Kim Trọng ra.

Lúc đầu, Vi Kim Trọng cũng không thừa nhận hành vi phạm tội của mình, mọi câu trả lời và câu hỏi đều đặc biệt ngắn gọn, giống như sợ tiết lộ bí mật gì đó, khi không nói lời nào lập tức mím chặt đôi môi mỏng ngồi ngẩn người.

Hắn ta không nói gì về thập kỷ đó. Quả thật, đây là biện pháp ổn thỏa nhất, thời gian mười năm sẽ khiến cho nhiều thứ trở nên mơ hồ, chúng tôi cũng chuẩn bị tốt cho sự chống chế của hắn ta.

Chỉ là hung thủ có thể im lặng, chứng cớ lại có thể lên tiếng.

Vật chứng được ném ra lục tục, từng bước từng bước đánh tan phòng tuyến của Vi KIm Trọng, trải qua mười mấy giờ trầm mặc chống cự, hắn ta cuối cùng cũng thừa nhận mình đã sát hại Hạ Tiểu Lan.

Hắn ta đã không nhớ được ngày phạm tội rốt cuộc là ngày nào, chỉ nhớ rõ đêm đó vô cùng lạnh lẽo.

Hơn chín giờ tối, hắn ta không có một xu dính túi mang theo một con dao ra khỏi cửa, vợ hắn ta ở nhà chờ sinh, hắn ta muốn kiếm chút tiền để lo cho họ, nghĩ tới nghĩ lui, cách nhanh nhất chính là cướp giật.

Hắn chọn một con đường vừa đen lại vừa lệch ở gần phòng trọ, đợi rất lâu, Hạ Tiểu Lan đi xe đến từ đầu đường xuất hiện.

Nhìn thấy đối phương đi một mình, hắn ta vọt ra từ bụi cỏ, chặn cô ấy lại, "Có tiền không?" Hắn ta cầm dao đe dọa Hạ Tiểu Lan, Hạ Tiểu Lan cố gắng đạp xe chạy trốn, Vi Kim Trọng nhân lúc khi hai người lướt qua nhau, dùng sống dao đập mạnh vào đầu cô gái.

Hắn ta kéo cô gái vào bụi cỏ bên cạnh, nhanh chóng lục soát túi áo, tuy nhiên lại không thu hoạch được gì.

Nhưng lúc này, hắn ta đã không còn quan tâm cô ấy có tiền hay không, nhìn cô gái không có phản ứng gì, hắn ta cảm thấy trong lòng như có cái gì đó đang bốc lên. Tách ra khỏi vợ nửa năm, giờ phút này, hắn ta không khống chế được, thừa dịp cô gái không có bất kỳ sức kháng cự nào, cởi quần áo đối phương ra.

Lời khai của Vi Kim Trọng chỉ dừng lại ở đó, đối với hai vụ án có cách ra tay tương tự trong khoảng thời gian đó, hắn ta từ đầu đến cuối không chịu thừa nhận.

"Có chứng cứ thì anh cứ đưa ra, sợ cái gì." Hắn ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào tôi, giọng điệu bình tĩnh, ánh mắt lại mang theo sự khiêu khích sâu đậm.

Mười một

Lời nói của Vi Kim Trọng giống như đang đánh một cú thật mạnh vào mặt của tôi.

Liên quan đến hai vụ án đó, tôi có quá nhiều tiếc nuối.

Theo mô tả của hai cô gái bị xâm hại, hai trường hợp xảy ra có thủ đoạn phạm tội gần như giống nhau như đúc, thủ phạm rất có thể là cùng một người.

Chỉ là cả hai cô gái bị xâm hại đều đợi ngày hôm sau mới báo án, tắm rửa, giặt quần áo, thậm chí ngay cả móng tay cũng đã cắt rồi, không để lại bất kỳ vật chứng có giá trị nào. Cho dù hắn ta có đáng nghi hơn nữa, chúng tôi cũng không có bất kỳ bằng chứng vững chắc nào để chứng minh điều đó.

Sau khi thẩm vấn kết thúc, chúng tôi đưa Vi Kim Trọng đến chỉ ra hiện trường vụ án ban đầu. Hắn ta đeo còng tay và xích chân, đi bộ rất chậm.

Con đường nhỏ năm đó đã trở thành một con đường xi măng rộng rãi, những bãi cỏ hoang cao nửa người kia bây giờ đều đã bị cỏ xanh nhân tạo thay thế. Chúng tôi chỉ có thể căn cứ vào con sông nhỏ và cột điện xung quanh, suy đoán vị trí cụ thể năm đó Hạ Tiểu Lan bị giết.

Nhà máy mà Hạ Tiểu Lan làm việc đã được di dời đi nơi khác, thay vào đó là một khu dân cư. Cư dân qua lại tò mò quan sát đoàn người chúng tôi, họ không biết con đường bên bờ sông mình tản bộ hàng ngày đã từng xảy ra chuyện gì.

Chỉ có tôi nhìn dòng sông không ngừng chảy, dường như trong nháy mắt ký ức trở lại mười năm trước, sâu trong bụi lau sậy, cô gái trần truồng vẫn còn nằm ở đó.

Nhưng tôi biết rằng sau ngày hôm nay, cô ấy sẽ không bao giờ xuất hiện trong giấc mơ của tôi thêm một lần nào nữa.

Khi áp giải Vi Kim trở lại trại tạm giam, hắn ta ngồi ở trên xe hỏi anh Thắng một câu cuối cùng.

"Có phải lúc đó tôi không làm ra chuyện này, các anh sẽ không bắt được tôi?”

"Anh có thể nhịn không làm chuyện xấu sao?"

Anh Thắng còng tay hắn ta lại, đẩy hắn vào cổng trại tạm giam.

Hai vụ cưỡng hiếp khác ở Quý Châu cuối cùng được xác định cũng là do hắn ta làm, nhưng hai vụ án bên chúng tôi bởi vì không có chứng cứ trực tiếp, hơn nữa năm tháng quá lâu, nạn nhân không thể xác định hung thủ chính xác, cuối cùng không thể nhận định được.

Có chút tiếc nuối nhỏ, nhưng càng nhiều hơn chính là được giải thoát.

Vi Kim trọng vào trại tạm giam vài ngày, anh Thắng lập tức nhận được lệnh điều động, vụ án Hạ Tiểu Lan kết thúc, công việc cũng được chuyển giao cho những người đồng nghiệp khác.

Trước khi anh Thắng đi, tôi mời anh ấy đến văn phòng tôi uống trà. Anh ấy ngồi trên sô pha, bưng tách trà lên, uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, rơi vào trầm mặc.

Chúng tôi vẫn còn làm việc trong một tòa nhà, cũng có thể uống trà và nói chuyện phiếm như ngày xưa, nhưng rời khỏi vị trí đồng đội sóng vai, không biết bao lâu mới có cơ hội xung phong cùng nhau.

Tôi hỏi anh ấy, tại sao anh ấy không giải quyết vụ án xong đã rồi hẵng đi, anh ấy bình tĩnh nói với tôi rằng phá án được là tốt rồi.

"Nếu mỗi vụ án đều phải xử lý xong hết toàn bộ mới có thể rời đi, vậy tôi vĩnh viễn cũng không cần thuyên chuyển sang bộ phận khác, đội cảnh sát hình sự không thiếu một mình tôi." Anh ấy mỉm cười, chỉ vào túi hồ sơ trên bàn của tôi và nói, "Công việc của cậu không có ai thực sự có thể thay thế được cậu.”

“Thật ra nếu là anh thì có thể đấy." Tôi ngồi bên cạnh anh ấy, hai người đàn ông cùng nhau cất tiếng cười to.

Cho đến khi cười ra nước mắt.
Chương kế tiếp