Cá cưng trong lòng bàn tay của bạo quân tàn tật

chương 12:Cá muốn xin lỗi

 

Edit: Dưa Hấu

Beta: Dẹo

Lý Ngư biết, cậu đã phạm phải một lỗi lớn.

Nghĩ cũng không muốn nghĩ, nhất định Cảnh Vương đã bị chọc tức rồi. Vậy mà cậu còn hắt nước lên người Cảnh Vương, thừa dịp Cảnh Vương vắng mặt náo loạn Càn Thanh Cung tới mức gà chó không yên. Bây giờ lại còn vô lễ với Cảnh Vương, Lý Ngư cũng tự cảm thấy rằng Cảnh Vương không bóp chết cậu tại chỗ chắc chắn là nhờ tổ tiên phù hộ.

Cậu đã quên mất tại sao cậu chạy được từ tay Cảnh Vương về bể cá, rồi lại nằm lên giường đá trắng như thế nào. Cá dễ ngủ, nhưng cậu lăn lộn lại quá nửa đêm vẫn chẳng buồn ngủ chút nào. Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào vại sứ Thanh Hoa, làm nước lấp lánh ánh sáng cả một khoảng. Lý Ngư cảm giác sự hồn bay phách lạc của cậu đã tốt hơn một chút.

Rút kinh nghiệm xương máu, dù da mặt cậu có dày đi chăng nữa thì nhiệm vụ “minh châu sáng trong” cũng không thể được thực hiện tiếp. Nhiệm vụ về sau cần làm sẽ có thêm cơ hội trở về hình người, vẫn nên từ bỏ nhiệm vụ nhánh, tăng cường hoàn thành nhiệm vụ chính trước.

Lý Ngư khó khăn thuyết phục bản thân, chuẩn bị một lòng nghiên cứu tiếp theo phải “ở chung” với Cảnh Vương thế nào. Nhưng cái tiền án này đã khiến cậu có bóng ma, vừa thấy Cảnh Vương là cậu lại ngượng ngập, luôn cảm thấy miệng cá còn vương chút xúc cảm mềm mại lúc đó, đuôi cá như bị nướng trên lửa, chỉ chốc lát là thiêu cháyu cả con cá.

Sao lúc trước cậu lại không nghĩ ra, hai loại hạt đấy đều khá giống nhau nhỉ.

Lý Ngư buồn bực vùi đầu vào chăn bằng cỏ thủy sinh. Chắc là Cảnh Vương cũng không thoải mái, bị một con cá cắn chỗ đó, chắc sẽ thành trò cười cả đời.

Hơn nữa cậu lại còn cứ ra vẻ đã chết, ở phòng Cảnh Vương, cúi đầu không gặp thì ngẩng đầu cũng thấy, bây giờ không biết mua thuốc hối hận ở chỗ nào.

Lý Ngư kín đáo trốn tránh Cảnh Vương. Nếu Cảnh Vương đi qua, thì hoặc là cậu sẽ quay đuôi với Cảnh Vương, hoặc là lại trốn vào chăn cỏ thủy sinh giả vờ ngủ, không nhúc nhích, chờ tới khi Vương Hỉ qua nhìn cậu, cậu lại tỏ vẻ đáng yêu đòi đồ ăn.

Lần nào Vương Hỉ cũng cho cậu rất nhiều viên thức ăn cho cá màu hồng, đôi mắt nhìn cậu chẳng hiểu sao tràn đầy trìu mến, lại còn lặng lẽ nói với cậu: “Vật nhỏ, chịu khổ, ăn nhiều chút, nuôi cho mập.”

Lý Ngư: ???

Cá bị mập cũng nguy hiểm lắm đó. Cá chép nhỏ nâng cao cảnh giác. Có phải Cảnh Vương định đưa cậu đi làm canh cá không?

May là mỗi khi Vương Hỉ cho ca ăn xong, kiểu gì cũng dùng một thanh ngọc Như Ý(1) đẩy cậu bơi qua bơi lại. Ban đầu Lý Ngư còn chẳng hiểu gì. Nhưng dù sao Vương Hỉ cũng là người đi theo Cảnh Vương người vô cùng yên tĩnh, có chút thuộc tính nói nhiều. Nói một câu trước mặt chủ nhân phải nghĩ đi nghĩ lại, nhưng trước mặt cá chép nhỏ thì không cần lo điều ấy. Từ trong lời nói đâu đâu của Vương Hỉ, Lý Ngư đã biết được rằng cá không được ăn nhiều, Vương công công đuổi cậu, để cậu tiêu cơm.

Lý Ngư ngẩn ra, trong đầu cậu xuất hiện một cái tay, ngón tay nhẹ nhàng đẩy cậu bơi xung quanh lúc cậu ăn quá nhiều thức ăn cho cá.

Thì ra lúc đó Cảnh Vương đang giúp cậu tiêu cơm.

Có thể vì không thể nói, lại còn cả vấn đề tính cách, Cảnh Vương càng chưa từng nói với ai.

Lý Ngư cảm kích trong lòng, đồng thời cũng hổ thẹn. Cảnh Vương đối tốt với cậu thì cậu biết, nhưng cậu lại ăn đậu... đậu hũ của hắn, haiz.

Dù chỉ là hiểu lầm, là sự bất ngờ nhưng ăn chính là ăn.

Cá chép bi quan nghĩ, đậu hũ này ăn một lần, cậu và Cảnh Vương cũng không thể trở về như xưa.

Lẽ nào, cứ phải trốn tránh như vậy mãi, cuối cùng không hoàn thành nhiệm vụ, biến thành xương cá tro cá?

Bởi vì loại lý do kết thúc sinh mệnh khó hiểu này, Lý Ngư không cam lòng.

Cậu muốn phấn chấn hơn, muốn vui vẻ làm nhiệm vụ với Cảnh Vương, chứ không phải vừa nghe thấy tiếng chân Cảnh Vương là lại phải trốn đi.

Cậu... càng cảm thấy mình cần thử xin lỗi.

Dù là hiểu lầm, nhưng cuối cùng vẫn là lỗi của cậu.

Chỉ cần nói xin lỗi thôi, dù lời xin lỗi của một con cá đối với Cảnh Vương có thể nhỏ tới mức dễ bỏ qua, nhưng cậu sẽ có cơ hội trở mình, dùng cảm xúc bình thường đối diện với Cảnh Vương.

Nhưng sự áy náy này phải diễn tả thế nào?

Vũ điệu rong biển hoặc bơi lộn vòng thì bình thường cậu cũng làm, không đặc biệt lắm.

Cậu không thể viết chữ, cũng không thể dùng ngôn ngữ loài người để diễn tả.

Là một còn cá, càng không thể thể hiện sự lễ phép, ở trong vại cá, dùng giường dùng chăn, đều không phải của cậu.

Rốt cuộc phải làm thế nào thì cậu mới có thể thể hiện thành ý đây?

Lý Ngư buồn bã lượn một vòng trong bể cá, ánh mắt rơi lên một viên thức ăn cho cá.

Đây là viên thức ăn Vương Hỉ cho cậu gần đây. Vì không quá đói nên Lý Ngư vẫn chưa động vào.

Nhưng thức ăn cho cá đã cho cậu, thì là của cậu.

Cậu có thể đưa cái này cho Cảnh Vương để bày tỏ thành ý.

Lý Ngư giấu kỹ viên thức ăn cho cá, sợ số lượng quá ít nên lại lén giấu mấy lần, thuận lợi giấu được sáu viên liền.

Ban ngày Cảnh Vương rất ít ở phòng ngủ, lúc tới đây đều là buổi tối. Tới ban đêm bật đèn, Lý Ngư áng chừng, đem thức ăn cho cá ra nghiêm túc xếp, lòng tràn đầy vui vẻ chờ Cảnh Vương.

Cắn chỗ đó của chủ nhân thì sao chứ. Ta đây chỉ là một con cá, chủ nhân chắc chắn sẽ tha thứ cho một con cá đúng không?

Nhưng cậu cũng không biết, đêm đó Cảnh Vương có chuyện quan trọng cần trở về vương phủ ngoài cung. Cậu chờ tới mức buồn ngủ cũng không chờ được Cảnh Vương.

Sáng sớm, Cảnh Vương đạp sương sớm trở về Cảnh Thái Điện.

Vương Hỉ dẫn một đoàn nội thị thay y phục cho hắn, Cảnh Vương tranh thủ liếc mắt nhìn vại sứ Thanh Hoa.

Sau khi bị cá chép nhỏ cắn, Cảnh Vương bắt đầu thấy con cá này hơi ủ rũ. Mà sự ủ rũ này, theo hắn quan sát là có mục đích. Chính là khi đối diện với Vương Hỉ thì nó lắc đầu vẫy đuôi, đối diện với hắn lại chỉ có đám cỏ thủy sinh.

Cảnh Vương hơi tức giận. Chẳng lẽ người bị cắn không phải hắn à? Hắn chẳng thấy sao, tại sao con cá này lại không nhìn hắn?

Cảnh Vương cũng không phải kẻ tầm thường, định tính sổ cùng con cá này luôn. Hắn đứng quy củ, viết ra từng thứ một, xong rồi đưa cho Vương Hỉ đi làm.

Cũng không phải gạn nước không cho ăn, hắn không tàn nhẫn với cá của mình như vậy. Chỉ là cho con cá này nếm chút vị đắng, miễn tăng động về sau, gây rắc rối cho hắn.

 Trong tờ giấy đó có một điều, là đem hạt châu nhặt được ở Càn Thanh Cung kia đặt vào một bình thủy tinh đậy kín, rồi đặt bình thủy tinh vào hồ cá.

Cảnh Vương biết cá chép nhỏ vô cùng muốn hạt châu này, vậy hắn càng không cho nó, chỉ để nó xem. Mài đi chút tính tình của nó, để nó biết không phải cái gì muốn là sẽ được.

“Điện hạ, ngài... lần này ngài vất vả, liệu con cá này có hiểu không?”

Vương Hỉ vô lực khuyên bảo Cảnh Vương. Thật ra ông càng muốn nói rằng con vật nhỏ chỉ là một con cá, đạo lý thâm sâu như vậy, chắc chắn nó không hiểu.

Nhưng Cảnh Vương vẫn kiên trì, nghiêm nghị gật đầu với chuyện cần làm.

Vương Hỉ: "..."

Vương Hỉ không can được chủ nhân, đành đi chuẩn bị.

Cảnh Vương mặc quần áo xong thì tới trước vại cá, phát hiện cá chép nhỏ không hề trốn đi, cũng không núp trên giường đá trắng, mà ngủ gần một đống thức ăn cho cá được xếp chỉnh tề.

Cảnh vương: "..."

Trong thoáng chốc suýt nữa Cảnh Vương cho rằng đã có ai đó khắt khe dạy bảo con cá này, tới mức nó cũng bắt đầu tích trữ lương thực.

Chỉ một lúc sau là cá chép nhỏ tỉnh lại. Đầu tiên nó nhìn chung quanh một chút, nhận ra thức ăn cho cá vẫn còn, ngẩng đầu lại thấy Cảnh Vương, vui mừng bơi thành vòng tròn.

Không phải không phải, Lý Ngư lắc lắc đầu, suýt nữa cậu nhảy vũ điệu rong biển theo phản xạ!

Lý Ngư cố gắng cúi thấp đầu trong nước. Vây cá quá ngắn, không thể chắp tay. Lý Ngư đành từ bỏ việc cong vây cá, chuyển thành tha từng viên thức ăn cho cá tới trước mặt Cảnh Vương, rồi lại cúi đầu lần nữa.

Cảnh vương: "..."

Vương Hỉ cả kinh nói: "Điện hạ, con vật nhỏ... Nó có ý gì vậy?"

Cảnh Vương nhìn thấy được sự cẩn thận suy nghĩ của cá chép nhỏ qua đống thức ăn cho cá được nó xếp chỉnh tề. Hắn nhìn rất lâu, cũng đoán rất lâu.

Đây là xin tha, lấy lòng hay là có ý gì khác?

Bất kể là gì đi chăng nữa, hình như nó muốn... hắn ăn thức ăn cho cá.

Đương nhiên người không thể ăn thức ăn của cá được. Cảnh Vương nhếch nhếch môi vì ý nghĩ kỳ quái của con cá này.

Vương Hỉ thấy hắn như đang suy nghĩ sâu sắc, không dám lên tiếng tùy tiện. Đầu tiên ông dặn dò nội thị đi làm chuẩn bị vừa tới bẩm báo, rồi nhẹ giọng gọi: “Điện hạ, điện hạ... Dạ minh châu đã được bỏ vào bình thủy tinh chuẩn bị thả xuống theo ý của ngài.”

Vốn dĩ Cảnh Vương ra hiệu Vương Hỉ để hắn tự đặt hạt châu và bình thủy tinh xuống vại cá, trừng phạt cá chép nhỏ.

Vương Hỉ kêu nửa ngày, Cảnh Vương mới hồi phục tinh thần.

Trong tay Vương Hỉ là bình thủy tinh chứa dạ minh châu. Chiếc bình rất chắc, miệng bình được đạy kín bằng sáp. Một con cá tuyệt đối không thể mở ra được.

Nhìn con cá hăng hái phun bong bóng trong hồ, Cảnh Vương chần chờ một chút, kéo Vương Hỉ lại.

Vương Hỉ còn chưa hiểu gì, Cảnh Vương đã đoạt bình thủy tinh từ tay ông, đưa tới trước vại cá.

Vầng sáng xanh của dạ minh châu rất rõ dù cách vại cá một khoảng xa, trong nháy mắt chiếu sáng cả vại cá.

Lực chú ý của Lý Ngư lập tức bị hấp dẫn. Cậu nhìn rõ ngay tức khắc, đó là viên dạ minh châu sáng trong mà cậu mơ ước.

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Có phải cậu lại nằm mơ không, định bỏ qua nhiệm vụ nhánh rồi mà không ngờ Cảnh Vương lại lấy dạ minh châu ra.

Lý Ngư vẫn nhớ rõ kết quả lần trước của sự lỗ mãng, không dám nghịch ngợm, ngoan ngoãn bơi trong bể cá, đuôi hơi lay động vì mong chờ.

Cảnh Vương định làm gì vậy, chẳng lẽ  là như ý nghĩ của cậu à? 

Thanh niên đứng trước vại cá, trầm mặc mở bình thủy tinh ra, trực tiếp ném viên dạ minh châu trong bình vào vại nước.

Cuộc sống không hoàn toàn như ý mình.

Nhưng chỉ cần thành tâm với hắn thì dù chỉ là một con cá, hắn cũng sẽ quan tâm.

Dạ minh châu chậm rãi rơi xuống, viên minh châu sáng trong, trong mắt con cá như sao băng rực rỡ bay qua.

Lý Ngư hoan hô một tiếng, đuôi dùng sức bật thật cao, tiếp nhận viên minh châu này.

Chương kế tiếp