Cá cưng trong lòng bàn tay của bạo quân tàn tật

chương 13.1:Cá cũng cần tranh giành tình cảm

Edit: Hạ Y

Beta: Dẹo

Dạ minh châu – đã lấy được!

Thanh âm của hệ thống lâu rồi chưa nghe lại vang lên lần nữa, nghe cứ như thiên âm vậy, Lý Ngư thật hạnh phúc. Tất nhiên dù gì Cảnh vương cũng đang còn đứng trước mặt cậu, nên cậu vẫn phải bớt phóng túng một chút, không thể không giấu diếm Cảnh vương mà tiến vào hệ thống.

Ngay lúc nhiệm vụ “Dạ minh châu” hoàn thành, Lý Ngư ngay lập tức muốn nhả dạ minh châu ra, dù gì nó cũng chả có ích gì với cậu cả, cũng không thể cứ ngậm nó trong miệng mãi. Nhưng ngại Cảnh vương và Vương Hỉ đều tụ lại trước vại sứ thanh hoa, hai mắt lòe lòe nhìn cậu.

Lý Ngư: “......”

Lý Ngư cảm thấy nếu bây giờ cậu dám ném dạ minh châu đi, không chừng sẽ bị ánh mắt như đao của bạo quân giết chết.

Chắc là Cảnh vương cảm thấy cậu rất thích hạt châu nhỏ này nên mới cho cậu nhỉ?

Cậu chỉ có thể nói xin lỗi, không thể vứt hạt châu đi nhưng cũng không thể cứ ngậm nó mãi được, cả miệng cá vừa đau vừa xót...

Lý Ngư suy nghĩ một hồi, chuyển chỗ để hạt châu vào vại, cứng ngắc đẩy đẩy hạt châu, hạt châu lăn hai ba vòng rồi dừng lại, Lý Ngư lại tiếp tục dùng miệng đẩy nó đi, đẩy dạ minh châu ra thật xa.

Cứ coi như là đang đá bóng đi, Lý Ngư vừa tự an ủi vừa chơi vui quên trời.

“Điện hạ xem nè, vật nhỏ rất thích hạt châu ngài thưởng cho nó, đây là đang chơi bóng đó.”

Vừa nãy cá chép nhỏ biết nhảy lên mừng rỡ, còn hiểu ý nhận dạ minh châu từ tay chủ nhân, làm Vương Hỉ vô cùng kích động.

Éc, tuy rằng hạt châu này đúng là vô giá, Vương công công đau lòng thay cho Quý phi.

Dạ minh châu bị cá chép nhỏ đẩy qua đẩy lại chơi đùa, ánh sáng trong trẻo lấp ló ảnh cá màu xám bạc, có thể nói là kỳ cảnh khó gặp.

Cảnh vương cười nhạt, cá nhỏ quả nhiên là muốn lấy hạt châu.

Lý Ngư đẩy hạt châu thẳng vào một góc sáng sủa, làm bộ chơi mệt rồi cần nghỉ ngơi, nằm trên giường đá tiến vào hệ thống.

Quả nhiên, lời nhắc nhận phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh đập ngay vào mặt cậu.

Lý Ngư kiềm chế tâm trạng nhộn nhạo, nghiêm túc đọc xong hướng dẫn sử dụng của thuốc biến hình, vừa muốn tính toán những thứ thu hoạch được thì bỗng lóe lên một suy nghĩ, nhớ tới một việc.

Cái lọ đựng thuốc phong cách cổ xưa có khắc hoa văn cậu không hiểu này nhìn có vẻ không lớn, nhưng nếu trực tiếp nhận lấy, thì một con cá như cậu biết cất nó ở đâu?

Chẳng lẽ để nó lơ lửng trong cái không gian đầy nước kia?

... Hình như có hơi xuất thần.

Lý Ngư tính toán rất nhanh, hỏi hệ thống: nếu không nhận ngay thì thuốc biến hình có bị lấy mất hay không?

Hệ thống: “Không. Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ sẽ luôn ở đó.”

Lý Ngư gật đầu: Tốt lắm, trước hết cứ để phần thưởng đó đi, chờ tới lúc tao cần dùng thì nhận xong dùng ngay!

Hệ thống: “......”

Lý Ngư phát hiện mình đã mở ra cánh cửa đến thế giới mới, dù tùy thân không gian của mình không đủ lớn thì cũng không có gì phiền toái, cậu có thể dùng cách thông minh này để giữ đồ, không cần phải lo lắng. Bị hệ thống hãm hại bao lâu nay, thỉnh thoảng chơi xấu lại nó cũng không tồi ha!

Mới đầu nghe nói có thuốc biến hình, cậu rất hạnh phúc. Nhưng cẩn thận suy xét lại thì thuốc này cũng không thể tùy tiện sử dụng, vốn thế giới trong sách này không có người nào là cậu, nếu hiện thân người bừa bãi có thể sẽ dẫn đến hỗn loạn, vả lại thời gian biến hình chỉ có một canh giờ, thời cơ biến hình phải dành cho chính sự, những chuyện cực kỳ quan trọng. Những chuyện đó trước tiên phải được vạch kế hoạch rõ ràng, còn phải tìm được đường lui thích hợp, tránh trường hợp biến về thành cá trước mặt mọi người, như vậy không được.

 Dù sao thì thuốc đã về tay rồi, không cần phải gấp.

Lý Ngư tự hào đóng nhiệm vụ “Dạ minh châu” lại, lại kiểm tra nhiệm vụ chính lần nữa, ngay lập tức cậu cảm thấy héo hon.

Thời gian đếm ngược của nhiệm vụ “Ở chung” đang giảm dần, nhắc cậu đã gần đến kỳ hạn cuối còn lại chưa đến một ngày.

Nếu không thể hoàn thành lần lượt các nhiệm vụ chính, cho dù cậu có thuốc cũng không thể sử dụng.

Lý Ngư: Vào những lúc thế này, hệ thống chuyên hãm hại cá ngay cả một cái gợi ý cũng không thèm cho, chẳng lẽ lương tâm không biết đau à?

Hệ thống: “Hệ thống không có lương tâm. Xin ký chủ kiên nhẫn hoàn thành nhiệm vụ.”

Lý Ngư: “......”

Đúng là một cái hệ thống không hề có chút tình cảm nào hết

. Lý Ngư ra ngoài, đêm dài yên tĩnh, dạ minh châu phát ra ánh huỳnh quang nhè nhẹ, chiếu cả vại sứ thanh hoa sáng như ban ngày.

Lý Ngư khoát cái chăn thủy sinh lên che ánh sáng của dạ minh châu lại, cá ngáp một hơi, dựa vào dạ minh châu ngủ.

 Đến khi thức dậy, Lý Ngư ngửi thấy mùi mực, cách đó không xa là một loạt thức ăn cho cá cậu giấu đi định tặng cho Cảnh vương.

Cảnh vương không chút phản ứng trước lễ vật của cậu, mà lễ vật này lấy ra không dùng sẽ bị hư, nên Lý Ngư tự mình đi giải quyết.

Chương kế tiếp