Cá cưng trong lòng bàn tay của bạo quân tàn tật
chương 36
Edit: Hạ Y
Beta: Minh Tiên
Tự Cảnh Vương cũng không hiểu nổi vì sao mình lại có tình cảm như
thế với cá nhỏ, tính ra thì số lần hai người gặp mặt ít ỏi chưa đếm hết bàn
tay, nói chuyện với nhau lại càng ít. Lúc đầu hắn mang tâm tình tò mò với thiếu
niên này nhưng chưa thân thiết như thế, sau khi thiếu niên cứu hắn, biết được
cậu là cá nhỏ nhà mình thì hắn không thể tự chủ mà để ý cậu.
Bởi vì bất luận là người hay cá thì đều thành tâm đối đãi với cậu.
Cảnh Vương giấu diếm, âm thầm nhìn trộm cá nhỏ, càng ngày càng
phát hiện không ít bí mật.
Cá nhỏ rất thích ăn, nhờ bánh hoa đào mà hắn mới phát hiện điều
đó, đã lâu rồi chưa đùa cá bằng đồ ăn ngon, hôm nay nhìn thấy cá nhỏ vì miếng
ăn mà biến thân. Mỗi ngày cậu đều biến thân một lần, cho dù hắn có đi bao lâu
thì khoảng chừng một canh giờ thì cậu sẽ biến về. Khi đã biến về thì có dụ dỗ
bằng thức ăn nữa cũng không được. Cá nhỏ dường như cũng rất quyến luyến hình
người, dường như không phải do cá không muốn biến mà là biến không được.
Vậy nên Cảnh Vương suy đoán, có khả năng con cá này mỗi ngày chỉ
biến thân được một lần, kéo dài khoảng một canh giờ.
Kết luận này khiến Cảnh Vương thật buồn bực, cá chép tinh với khả
năng biến hóa không lưu loát, lại không chịu chủ động gặp mặt. Cảnh Vương nhớ
lại lần đầu tiên cậu biến hình cũng là để tới nhà bếp kiếm ăn, nếu không phải
lần trước hắn bị tập kích thì chắc chắn cậu sẽ không biến thân giúp đỡ, đến cả
thư đưa cho Diệp Thanh Hoan cũng nhờ Hùng Phong đưa mà.
Cảnh Vương phát hiện trong mắt con cá này mình còn không bằng một
miếng điểm tâm hay một chén cơm: “...”
Nhưng con cá vô tâm vô phế này còn chưa biết thân phận của mình bị
vạch trần, vẫn đang cố dọn dẹp sạch sẽ hòng qua mặt hắn.
Cảnh Vương thông qua gương đồng nhìn con cá đang dọn điểm tâm vừa
ăn, vỏ trái cây bị xé nhỏ bỏ vào góc không người thấy. Cá chép tinh ở hình dạng
nào cũng đều rất thông minh, lại còn cảnh giác, không ăn trái cây tươi khó dọn
mà chỉ chọn điểm tâm nhỏ.
Cá nhỏ rõ ràng vẫn muốn giấu diếm hắn, trước mắt còn đang ở cạnh
hắn, nếu biết được hắn cảm kích mình có khi sẽ chạy trốn. Nghĩ lại thì con cá
này có không ít thủ đoạn, dù có không ít sơ hở nhưng chỉ cần mình không để ý sẽ
mắc mưu ngay, Cảnh Vương từng bị đùa cho xoay mòng mòng thấy buồn phiền. Lúc
này đây hắn lại cảm thấy may mắn khi cá nhỏ tỉnh rượu không còn nhớ gì nữa, nếu
cậu nhớ chút ít thì có khi hắn không còn được gặp cậu nữa.
Cảnh Vương cân nhắc hồi lâu, cuối cùng quyết định áp chế mong muốn
đối mặt với cá nhỏ, vẫn cứ án binh bất động như thế.
Hắn và cá nhỏ cần một cơ hội, để cam đoan cá nhỏ sẽ không bỏ đi.
Nếu không thì hắn không thể vì nhất thời xúc động mà khiến cá nhỏ chạy mất.
Trong mấy quyển sách Diệp Thanh Hoan cho hắn có nhắc tới việc
người – yêu khác đường, hắn cũng chả nghe mấy lời đó. Người với người không
giống nhau, hắn cũng không phải thư sinh gầy yếu, cá nhỏ vẫn luôn được hắn nuôi
dưỡng, hắn sẽ không để xảy ra chuyện mỗi người một ngả.
Thế nhưng hắn biết rất ít về yêu quái, về cá chép tinh.
Cảnh Vương sai người đi thu thập một ít sách cổ về tinh quái và tu
đạo.
Hắn muốn biết nhiều chuyện hơn về cá chép tinh, ví dụ như cái xô
mà cá nhỏ nhắc tới lúc say, hắn chưa từng nghe qua. Lại ví như độ kiếp, Cảnh
Vương cũng không rõ là cá chép có cần độ kiếp hay không, chỉ đọc mấy quyển sách
Diệp Thanh Hoan đưa cho vẫn không đủ.
Tâm phúc nhanh chóng tìm được một ít sách cổ cho Cảnh Vương, hắn
liền quyết định nghiên cứu.
Mấy ngày nay hắn “bận rộn nhiều việc” đi sớm về trễ, lúc về lại
vùi đầu đọc sách làm cho cá cưng lâu ngày không gặp có chút nhớ mong nổi giận
rồi.
Lý Ngư bơi qua bơi lại trong bể cá thủy tinh, trong lòng mãi nghĩ
không biết Cảnh Vương đang đọc sách gì? Nếu là thoại bản tình yêu thì cậu cũng
muốn xem, chủ nhân có đồ tốt sao lại không chia sẻ cho cá cưng chứ?
Sau khi Lý Ngư to ra, những chén trà trong phòng cũng được đổi một
loạt, nhảy vào một cái nước văng tung tóe.
Cậu vừa nhảy ra ngoài Cảnh Vương đã chú ý tới rồi, nhìn thấy bọt
nước một đường theo đuôi cá nhảy qua đây, hắn biết đây là cá nhỏ đang hứng trí.
Cảnh Vương cười thầm, nhanh chóng cầm sách ngay ngắn, giả vờ chăm chú.
Lý Ngư nhanh chóng nhảy đến trước bàn. Chén trà hình hoa cậu hay
làm ổ cũng đã đổi cái to hơn hình hoa sen. Chén hoa sen này là do Cảnh Vương
sai người dùng hồng ngọc làm ra, dưới ánh mặt trời phát ra hào quang lấp lánh.
Cá chép nhỏ trong chén hoa sen giống như nằm trên hồng liên, Cảnh Vương còn
phát hiện cá nhỏ rất chấp nhất với các loại lá cây nên còn sai người khảm một
miếng ngọc bích dưới đáy làm lá sen. Cá chép nhỏ vừa thấy đã thích.
Đây không phải lần đầu cùng nhau đọc sách, Lý Ngư cũng không còn
sợ, bơi tới thành chén, cố gắng vươn đầu nhìn quyển sách trong tay Cảnh Vương.
Quyển sách này trông có vẻ cổ xưa, vài trang còn sắp rớt cả ra, Lý Ngư nghĩ đây
là sách cổ của Cảnh Vương, nhưng không biết trên đó viết về một lão yêu tinh
ngàn năm.
Cá chép tinh ló đầu ra nhìn Cảnh Vương cũng thấy, nên ôm chén trà
dời qua ngay trước mặt mình, đối diện với sách. Làm vậy để cá có thể dễ thấy
hơn.
Ngay vị trí này nếu biến hình chắc chắn sẽ bị vây giữ.
Cảnh Vương không nhịn được có hơi mong đợi, hắn mang theo cảm giác
vui sướng không ai biết cùng cá đọc sách.
Thái độ thẳng thắn như vậy của Cảnh Vương làm Lý Ngư vui vẻ, nghĩ
đến chuyện có thể đọc mười tám tư thế. Thế nhưng cố gắng đọc thật lâu mà một
hàng Lý Ngư cũng không hiểu, rất khó đọc.
Cá chép nhỏ nhận ra: “Bị lừa! Cái này căn bản không phải thoại
bản, cũng không phải binh thư hay du lý, mà mà mà là một quyển sách nói về tu
tiên!”
Không phải hệ thống nói nam chính sẽ không bị ảnh hưởng gì mà lên
làm hoàng đế à, vậy sao Cảnh Vương lại xem sách tu tiên. Chẳng lẽ Cảnh Vương
không muốn làm hoàng đế, đường đường là nam chính cung đấu lại muốn tu tiên???
Việc này độ khó cao quá đi, trước giờ cậu chưa từng đọc tu tiên
bao giờ!
Lý Ngư lo lắng liếc nhìn Cảnh Vương, sợ Cảnh Vương đổi chí hướng
muốn thành thần tiên. Sắc mặt Cảnh Vương lãnh tĩnh, nghiêm túc đọc, so ra thì
Lý Ngư một hàng cũng không hiểu. Cảnh Vương tuy bị câm nhưng tư chất không tồi,
xem sách tu tiên rất nhanh, hình như đã lĩnh ngộ được gì.
Còn xem nữa, sợ là Cảnh Vương muốn bay lên trời luôn.
Lý Ngư len lén hắt nước lên sách, muốn nhanh chóng dẹp bỏ ý tưởng
tu tiên trong đầu Cảnh Vương. Tu tiên vừa khổ vừa mệt lại còn không được ăn
ngon, lỡ chân còn phải dùng thân tuẫn đạo. Chủ nhân bạo quân ngàn vạn lần đừng
tu tiên nha.
Sách cổ được mua với giá trên trời bị làm ướt, Cảnh Vương bất đắc
dĩ nhìn con cá đáng tức tối, có khi nào cá thành tinh đã lâu nên không muốn xem
mấy quyển sách quá đơn giản?
Thế nên Cảnh Vương đổi sang một quyển thâm sâu hơn chút.
Lý Ngư đang muốn vẫy đuôi ăn mừng thì phát hiện Cảnh Vương lại đổi
quyển khác, nói về... luyện đan?
Lý Ngư: “Đan dược không thể ăn tùy tiện, sách cũng không được đọc
tùy tiện nhaaa!”
Lý Ngư đập nước, gần như làm ướt hết bộ sách cổ của Cảnh Vương,
Cảnh Vương đen mặt, lấy quyển cuối ra,
Lý Ngư nhìn thấy, sách song tu!
Song... song tu???
Lý Ngư trợn tròn mắt, đúng là thử thách cậu, cho dù chưa từng đọc
tu tiên thì có ai không hiểu song tu là gì.
Cuốn sách gần rách ra hết này, nhìn có vẻ thâm sâu huyền ảo lại
là... song tu???
Cá chép nhỏ khó xử, cuối cùng vươn đầu lên, wow, còn có loại này
nữa hả? Cá cũng muốn xem!
Ánh mắt Cảnh Vương khẽ biến: “Quả nhiên cá nhỏ muốn song tu với
hắn!”
Nhưng mà, sao còn chưa tu?
..........
“Điện hạ.” Vương Hỉ ngoài phòng nhẹ giọng gọi.
Cá chép nhỏ khiến quyển sách ướt nhẹp. Cảnh Vương buông cái tay
đang tranh sách với cá, run nhẹ chuông ngọc.
Khi Vương Hỉ đẩy cửa vào, cá chép nhỏ đã quay về nằm trong chén
hoa sen, Vương Hỉ không thấy được gì.
Vẻ mặt Vương Hỉ nghiêm túc nói: “Điện hạ, đêm qua cung Chung Túy hỏa hoạn, Cừu tần bị bỏng.”