Cá cưng trong lòng bàn tay của bạo quân tàn tật
chương 37:
Edit: Dưa Hấu
Beta: Baozi
Cừu Tần?
Lý Ngư bỗng không thể nhớ ra là ai, trong sách gốc cũng không đề
cập quá nhiều đến cung phi của Hoàng đế, cậu chỉ có ấn tượng với mấy vị.
Lý Ngư không phản ứng kịp nhưng Cảnh Vương lại biết người này,
chính là vị Quý phi nương nương Cừu thị mới bị giáng cách đây không lâu, Nhị
Hoàng tử —— giờ đã là An Hầu, không có khả năng kế thừa đại vị. Cừu thị không
bị đày vào lãnh cung mà bị giáng vị, hoàn toàn là vì Hoàng đế muốn để lại chút
thể diện cuối cùng cho An Hầu.
Chỉ có điều có vẻ như Cừu thị chưa từ bỏ. Trong cung đã lâu không
cháy, giờ cũng không phải là thời tiết dễ cháy. Chung Tụy cung nổi lửa rồi bà
ta bị bỏng, chắc chắn có lý do khác.
Cảnh Vương nhận ra cá hoang mang, ngón tay gõ theo nhịp ba lần
trên bàn. Vương Hỉ ngẩn người, đây là có ý muốn ông giải thích tường tận. Điện
hạ nhà ông từ khi trưởng thành đã ít có yêu cầu như vậy, bình thường ông chỉ
cần hơi đề cập một chút là Điện hạ sẽ hiểu, sao hôm nay lại như vậy?
Dù Vương Hỉ thắc mắc nhưng vẫn làm hết phận sự: “Cừu Tần là mẹ đẻ
Nhị Điện hạ, cũng chính là Quý phi nương nương lúc trước, vốn ở Chung Tụy cung.
Giờ Tý đêm qua, Chung Tụy cung cháy, được nội thị trực đêm phát hiện. Cừu thị
bị bỏng. May mà dù hỏa hoạn đốt cháy hơn nửa gian Chung Túy cung nhưng vẫn chưa
lan đến nơi khác. Hoàng thượng bình an, các cung khác cũng không sao.”
Thì ra Cừu Tần chính là Cừu Quý phi trước đây?
Mắt Lý Ngư lấp lánh. Gần đây cậu toàn ăn no nuôi mỡ, đã sớm quên
tiệt Quý phi rồi!
Vương công công giải thích như vậy, cậu có thể hiểu là chỗ ở Cừu
thị bén lửa, Cừu thị bị thương.
Nhưng trong Hoàng cung đề phòng nghiêm ngặt, tại sao đột nhiên lại
có hỏa hoạn?
Lý Ngư lại nhớ tới một tình tiết trong sách gốc. Trong sách, Cừu
thị không bị Hoàng đế ghét sớm như vậy, vào lúc Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử
đánh nhau mới bị liên lụy làm kẻ hi sinh. Sau khi thất thế, để giúp Nhị Hoàng
tử có được đế sủng lần nữa, Cừu thị dùng khổ nhục kế tự làm mình bỏng, muốn
dùng điều này để chiếm được sự thương hại của Hoàng đế, nhưng đáng tiếc lại bị
đám người Tam Hoàng tử vạch trần, Cừu thị và Nhị Hoàng tử hoàn toàn mất lòng
vua.
Bây giờ phủ Thừa Ân công được bảo vệ rất tốt, Cừu thị và Nhị Hoàng
tử đều bị Hoàng đế cấm túc, Hoàng đế cũng gần như tước đoạt khả năng kế vị của
Nhị Hoàng tử, lẽ nào Cừu thị vẫn chưa hết hy vọng, còn muốn dùng khổ nhục kế?
Không phải không có khả năng này. Nhưng trong sách là chỉ một gian
cung nào đó bị đốt, lửa cũng được dập rất nhanh, khác với lời Vương Hỉ nói là
Chung Túy cung bị đốt hơn nửa. Liệu có phải vì nội dung truyện phía trước hoàn
toàn thay đổi nên Cừu thị còn điên hơn?
Cảnh Vương trầm tư chốc lát, lấy giấy bút đặt trên bàn hỏi Vương
Hỉ: “Cừu thị bị thương ở đâu, những người khác trong Chung Tụy cung thì sao?
Tại sao lại có cháy?”
Vương Hỉ khẽ đánh mình một cái, áy náy nói: “Đều tại lão nô chưa
nói rõ ràng. Cừu thị bị thương ở tay. Về những người khác ở Chung Tụy cung,
ngoài những người phụ trách dập lửa bị thương nhẹ, cung nhân nội thị đều không
sao. Còn nguyên nhân hỏa hoạn thì Hoàng thượng vẫn đang điều tra, hiện chưa có
kết quả. Trong cung đều đang đồn là do một cung nhân trong phòng hạ nhân ở
Chung Tụy cung không cẩn thận làm đổ đèn, bén tới màn giường gây nên.”
Cảnh Vương cười lạnh, bình thường phòng hạ nhân cách phòng chủ
nhân rất xa, vậy mà cũng bị thương à?
Hơn nữa tuy Cừu thị bị giáng vị, địa vị không cao như lúc trước
nhưng Tần vẫn là chủ một cung. Đến chủ một cung cũng có thể bị thương, tại sao
các cung nhân nội thị lại không sao, làm gì có chuyện như vậy?
Vương Hỉ còn nói: “Lão nô nghĩ chuyện này e là không đơn giản.
Nhiều hạ nhân khỏe mạnh như vậy lại không thể bảo vệ một chủ tử, lẽ ra chẳng
thể như vậy, chắc không phải Quý phi —— bậy bậy bậy, lão nô nhất thời nhanh
miệng gọi sai, phải là Cừu Tần mới đúng, dù thế nào Cừu Tần cũng không bị
thương mới đúng.”
Lý Ngư bơi nhanh mấy lượt: Vương công công nói có lý lắm, cậu cũng
nghĩ như vậy.
Vốn dĩ Lý Ngư cũng không biết có phải Cừu thị gây chuyện không,
điều Vương Hỉ đưa ra chính là một chỗ mâu thuẫn. Bên cạnh đó, theo lời Vương
công công thì hẳn lửa rất lớn, tại sao lại chỉ bị bỏng một cánh tay? Cậu càng
nghĩ càng nghi ngờ.
Vương công công nói: “Chuyện này vốn dĩ không liên quan gì tới
Vương phủ, nhưng trong cung có hỏa hoạn, Điện hạ cũng nên đi thăm Hoàng thượng.
Lão nô nhận được tin rằng, Tam Điện hạ và Lục Điện hạ đều vào cung rồi, Nhị… An
Hầu cũng dâng chiết thỉnh an…”
Cảnh Vương hiểu rõ ý ông, gật đầu.
Vương Hỉ nói: “Chuyện này cứ để nô tài sắp xếp, còn chủ cá nhỏ…”
Vương Hỉ liếc cá chép nhỏ một cái, không biết Cảnh Vương có dự
định gì.
Lý Ngư cũng muốn ra ngoài. Cậu chết dí trong phủ rất lâu rồi, gần
đây không gặp rắc rối gì, vẫn luôn rất ngoan.
Cảnh Vương thấy cái đuôi sau lưng cá chép tinh vểnh lên rất cao,
sắp quạt ra một trận gió, cười nhìn Vương Hỉ: Vẫn như cũ.
Như cũ chính là đưa cá theo bên người, Vương Hỉ vội vàng đi lấy
bình thủy tinh.
Bình thủy tinh giờ đã được chế lại lớn ngang một cái lồng chim
nhỏ, trên tay cầm vẫn có dây xích đề phòng trượt tay.
Cảnh Vương tự đưa cá vào bình thủy tinh, sợ cá đói nên đưa cá
không ít điểm tâm. Nếu Vương Hỉ không nhỏ giọng khuyên bên cạnh, có khi Cảnh
Vương sẽ nhét đầy cả bình thủy tinh mất.
Vương công công thở dài. Chẳng hiểu sao cảm thấy gần đây chủ cá
nhỏ to hơn một vòng, sự cưng chiều của Điện hạ đối với chủ cá nhỏ cũng lớn hơn
vài “vòng”.
Càn Thanh cung.
Các phi tần, hoàng tử đều ở đây. Hoàng đế đã lệnh Thái y trong
Thái y viện đến kiểm tra cho Cừu Tần. Thái y trở về bẩm báo bệnh tình, một cánh
tay Cừu Tần không quá ổn, bị lửa thiêu máu thịt be bét, sợ là về sau không thể
khôi phục được.
Hoàng đế ngẩn ra, vốn dĩ ông vô cùng thất vọng với Cừu thị. Miêu
tả của Thái y khiến ông nhớ tới chuyện cũ, năm Cừu Tần mới vào cung thường lén
lút mặc vũ phục pha trò cho ông, khiến ông vui lòng. Lúc đó Cừu thị đương hai
tám tuổi rực rỡ, cánh tay ngọc duỗi ra trong sáng như trăng, loáng một cái đã
nhiều năm như vậy trôi qua.
Hoàng đế nhận ra thời gian đã trôi qua, khó tránh khỏi sự đau
buồn, sau lại nhận được chiết tử của An Hầu. Mục Thiên Chiêu chích máu viết
chữ, nhận sai với Hoàng đế, không dám đòi hỏi sự tha thứ của Hoàng đế. Cừu thị
không khỏe, Mục Thiên Chiêu vô cùng lo lắng, xin Hoàng đế đồng ý để gã tận hiếu
trước giường bệnh.
Thái độ Mục Thiên Chiêu khẩn thiết, tỏ ra hiếu tâm như trẻ sơ sinh
với Cừu thị. Vốn dĩ Hoàng đế kiên quyết chặt đứt tâm tư với An Hầu, bây giờ lại
hơi động lòng.
Phi tần bên cạnh đều biết nhìn mặt đoán ý, nhận ra Hoàng đế đang đau
lòng, ngoài việc đáp lời thì không ai dám lên tiếng. Tam Hoàng tử không thể trơ
mắt nhìn An Hầu tham gia trò vui, định mở miệng mấy lần đều bị Lục Hoàng tử nhỏ
giọng khuyên thôi.
Hiện tại trong lòng Hoàng đế đều là sự tốt đẹp của Cừu Tần và An
Hầu, nếu nói thẳng là bọn họ không tốt chỉ khiến Hoàng đế cảm thấy không vui.
Tam Hoàng tử rất hận, lẽ nào An Hầu đã bị cấm túc cũng vẫn vượt
qua hắn?
Lục Hoàng tử đẩy nhẹ Tam Hoàng tử, muốn Tam Hoàng tử bình tĩnh
đừng nóng.
Nội thị tổng quản La Thụy Sinh tới báo Cảnh Vương đến, Hoàng đế
đặt chiết tử* của An Hầu xuống, lệnh Cảnh Vương vào điện.
*chiết tử 折子:
<!--[if gte vml 1]>
Cảnh Vương thích nuôi cá, điều này trong cung cũng không phải
chuyện gì mới lạ. Lần này vào cung, hắn cũng dẫn theo cá. Hoàng đế có ấn tượng
rất sâu đậm với cá của Cảnh Vương, còn cố ý ban thưởng mấy lần. Nhớ tới cách
Cảnh Vương nuôi cá, tâm trạng Hoàng đế có dấu hiệu tốt lên.
Đầu tiên Cảnh Vương hành lễ, bình thủy tinh khổng lồ đã không thể
nhét vào tay áo, được nâng trong bàn tay. Lúc này, Hoàng đế chỉ thấy một chiếc
bình lớn hơn một chút và một con cá chép nhỏ cũng lớn hơn một chút như bình.
Hoàng đế: "..."
Lý Ngư là một con cá hiểu chuyện, cố ý lắc mình hai cái, tỏ vẻ tôn
kính với Hoàng đế.
Như vậy, Hoàng đế cũng thoáng nhìn thấy chút vàng ở cuối bụng cá,
kinh ngạc nói: “Thiên Trì, con cá này của ngươi?”
Hoàng đế cũng giống Diệp Thế tử, chỉ nhìn thoáng qua chút nên cho
rằng Cảnh Vương đổi cá.
Vương Hỉ vẫn đi theo Cảnh Vương. Cảnh Vương liếc mắt nhìn Vương
Hỉ, Vương Hỉ lập tức tiến lên dập đầu, đáp thay Cảnh Vương: “Hoàng thượng, cá
Điện hạ nuôi thay vảy, lớn rồi.”
Cá mà thay vảy à?
Trước đây Hoàng đế chưa từng nghe tới, nhất thời nổi lòng hiếu kỳ,
Cừu thị và An Hầu khổ thế nào cũng không thèm nghĩ nữa, lệnh Cảnh Vương mang cá
tới gần để ông xem thử.
Cảnh Vương đáp ứng. Hoàng đế nhìn kỹ bên dưới, thấy đúng là con cá
ban đầu kia, chỉ là đôi chỗ vảy cá đã biến thành màu vàng.
Hoàng đế nhìn mấy cái vảy vàng trên người cá chép nhỏ một lúc lâu.
"La Thụy Sinh, ngươi cảm thấy thế nào?" Hoàng đế nhìn La
tổng quản.
La tổng quản rất được lòng vua cười nói: “Nô tài là kẻ thô lỗ, khó
mà nói được, chỉ cảm thấy cá sinh vảy vàng là một dấu hiệu tốt.”
Hoàng đế cười to: “Trẫm cũng thấy vậy, nói không chừng là dấu hiệu
quốc thái dân an.”
Vốn dĩ tâm trạng Hoàng đế không tốt lắm không chỉ vì mẹ con Cừu
thị. Nếu cuối cùng không tìm ra nguyên nhân gây hỏa hoạn trong cung, phần nhiều
sẽ bị coi là trời cao cảnh cáo, bản thân Hoàng đế phải tự chịu trách nhiệm. Bây
giờ, nhìn thấy một con cá chép tầm thường mọc vảy vàng trên người lại khiến
Hoàng đế thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần có điềm lành, ai còn có thể nói năng linh
tinh?
Lý Ngư nghe cũng mơ màng, chỉ là mọc vảy mới trên bụng thôi mà,
Hoàng đế này lại nghĩ thành quốc thái dân an?
Hoàng đế không hổ là người giỏi nói lung tung nhất.
Cảnh Vương vừa tới, Hoàng đế lại nhớ về mấy chuyện hồ đồ An Hầu
từng trải qua. Quả thật ông vừa nhẹ dạ vì Cừu thị bị thương, nhưng nếu vì vậy
mà miễn phạt An Hầu thì ông chính là một quân vương ngu ngốc. Sau khi xuống đất
gặp Hiếu Tuệ Hoàng hậu, ông biết nói năng thế nào?
Đúng là Cừu thị đã làm bạn với ông nhiều năm, nhưng không phải
Hiếu Tuệ Hoàng hậu dành cả sinh mệnh vì ông và mấy đứa trẻ sao?
Xử trí Cừu thị thế nào thật ra không cần nghĩ quá phức tạp. Cừu
thị vừa bị thương, có thể để người thân vào cung thăm nhưng không thể xóa bỏ
sai lầm của An Hầu. An Hầu muốn tận hiếu, cũng không hẳn phải nhất định dùng
một thân mang tội vào cung hầu hạ, chỉ cần ăn chay niệm phật trong phủ, để vợ
con chăm sóc thay cũng được, chỉ cần thật lòng thì còn rất nhiều biện pháp. Mặt
khác, Cừu thị chỉ bị thương ở tay, An Hầu lại làm như Cừu thị sắp chết, hở tí
đã dùng máu viết chữ, chỉ sợ Cừu thị không chịu được.
Hoàng đế thoát khỏi sự thương hại với Cừu thị, nhìn lại chiết tử
của An Hầu thấy hơi có ý mượn cơ hội để thoát tội, chiết tử vốn dĩ muốn trả lời
lập tức cũng tạm lưu lại.
Thị vệ vào điện, báo cáo điều tra liên quan tới hỏa hoạn. Phòng hạ
nhân trong Chung Tụy cung bị cháy nghiêm trọng nhất, suy đoán đây là nơi cháy
đầu tiên. Người vốn ở trong phòng này là người đổi hoa, cung nhân thiếp thân
của Cừu thị cũng bị mất tích sau khi hỏa hoạn, không ai thấy người này, ngự
tiền thị vệ cũng chưa tìm được.
Hoàng đế nhận ra điều bất thường trong đó. Một hạ nhân, coi như đã
chạy do hỏa hoạn, cũng không thể trốn tới mức ngự tiền thị vệ cũng không tìm
được, dù sao sống phải thấy người chết phải thấy xác.
Hoàng đế hỏi rõ vị trí phòng của người đổi hoa, biết được cách chủ
viện Cừu Tần ở rất xa, mặt Hoàng đế lập tức trầm xuống.
Tam Hoàng tử cuối cùng cũng nắm được cơ hội, liếc nhìn mẹ đẻ Tiền
Phi một cái. Tiền Phi dùng khăn che miệng, cười nói: “Vận may của Cừu Tần kém
thật, người khác cách xa như vậy cũng không bị thương, nàng lại bị liên lụy.”
Hoàng đế trừng Tiền phi, Tiền phi cũng là mạo hiểm lên tiếng, lén
lút liếc mắt nhìn Tam Hoàng tử một cái, phẫn nộ ngậm miệng lại.
Hoàng đế giận thì giận, lòng cũng biết lời Tiền phi nói là tình
hình thực tế, nếu không ông cũng không lạnh mặt.
Ngay cả các phi tần khác cũng nhìn ra chuyện Cừu thị bị thương là
có vấn đề, e rằng không phải chỉ cách xa còn bị bỏng mà còn biết bị thương cánh
tay sẽ khiến ông đau lòng. Hoàng đế cảm thấy mình cả đời anh minh lại suýt nữa
bị một nữ nhân đùa bỡn.
Chung Tụy cung đã bị cháy hơn nửa, Cừu thị tạm thời dời đến Dục Tú
cung bên cạnh. Hoàng đế quyết định đích thân tới Dục Tú cung, lệnh mọi người đi
theo.
Cừu thị ngửa mặt nằm trên giường, miệng không ngừng kêu đau. Bên
ngoài vừa báo Hoàng đế đến, lòng Cừu thị vui vẻ, mặc thêm xiêm y rồi được cung
nhân tâm phúc đỡ xuống giường, thỉnh an Hoàng đế. Hoàng đế đã hơi nghi ngờ Cừu
thị, đi thẳng vào phòng ngủ của nàng, cẩn thận quan sát Cừu thị. Cừu thị bị
bệnh vẫn trang điểm tinh xảo, búi tóc chải nghiêng, trang điểm y như lúc múa
cho ông năm đó…
Đây chính là đã sớm chuẩn bị, chờ ông đến "an ủi" đây.
Lòng Hoàng đế hoàn toàn lạnh lẽo, lệnh thái y kiểm tra vết thương
của Cừu thị ngay trước mặt ông.
Dù sao Cừu thị cũng là cung phi, tuy mọi người đều tới cùng Hoàng
đế nhưng giờ không tiện vào, ở ngoài chờ Hoàng đế đi ra.
Cảnh Vuông sợ cá nhỏ buồn, mở nắp bình ra. Cá nhỏ nhanh chóng bơi
tới miệng bình thủy tinh!
Sau một lúc lâu bàng quan, Lý Ngư cảm thấy dù tình thế hơi thay
đổi, ví dụ như cháy nhỏ thành cháy lớn, Cảnh Vương mang theo cá vào cung, Tam
Hoàng tử, Lục Hoàng tử chẳng hiểu sao vẫn chưa vạch trần Cừu thị, nhưng nói
chung là kế sách của Cừu thị không khác sách gốc lắm, tay Cừu thị đúng là bị
thương, không kiểm tra ra gì khác.
Cậu có bàn tay vàng, biết đáp án của câu chuyện này, nhưng làm
cách nào để nhắc nhở Cảnh Vương trong thời gian ngắn?
Từ góc độ Cảnh Vương, bên ngoài Cảnh Vương tỏ vẻ ghét Diệp Thế tử,
nhưng trong lòng vẫn là người thân, chắc chắn không mong An Hầu trở lại. Nếu An
Hầu không bị đánh triệt để sẽ gây bất lợi với phủ Thừa Ân công và Cảnh Vương…
Lý Ngư ghé lên miệng bình tương đối nhỏ hẹp, cố gắng nghĩ cách đến
xuất thần, nhất thời quên mất mình đã lớn hơn một vòng, ào ào ào, bình thủy
tinh bị lật đổ.
Cảnh vương: "..."
Cảnh vương nhấc cá chép nhỏ lên, Vương Hỉ mặt không biến sắc nói với xung quanh: "Xin lỗi, Điện hạ nhà ta cần thay y phục."