Cá cưng trong lòng bàn tay của bạo quân tàn tật
chương 57
Edit: Dưa Hami
Beta: Baozi
Lý Ngư chợp mắt một
chốc, thời gian biến thân vừa tới là biến về thành cá. Lúc này, các triệu chứng
của bệnh phong hàn đã giảm, đầu óc cậu cũng minh mẫn hơn nhiều.
Vừa về tới vại cá, Lý
Ngư đã phát hiện gối cá của mình rơi xuống khỏi giường đá.
Sao nó lại rơi ra
được?
Có lẽ là do cậu sốt ruột
biến thân nên bất cẩn để gối ôm ở đây, không cẩn thận như vậy, không biết Cảnh
Vương có phát hiện đây là cá giả không nhỉ?
Cho dù có phát hiện thì
cũng không sao, lúc trước cậu cũng có một cái gối ôm cá, Cảnh Vương cũng không
nghi ngờ, thậm chí còn dùng nó để trêu chọc Nhị Hoàng tử.
Cá cảm thấy cái vấn đề
này cũng không lớn, thu gối ôm cá vào không gian, ủ rũ nằm nhoài trên giường
đá, đếm xem còn bao lâu nữa mới có thể biến thân lần thứ hai. Có thể là do đang
bị bệnh nên cá trở nên mẫn cảm hơn, luôn cảm thấy ngủ trên giường thoải mái hơn
ngủ trên giường đá nhiều. Ở dạng người, Cảnh Vương sẽ chăm sóc cho cậu khi cậu
bị bệnh, còn ở dạng cá thì…
Ôi chao, không phải Cảnh
Vương nói muốn cho cá đi gặp Liễu Không à?!
Lý Ngư shh một hồi bật
khỏi giường đá. Không đúng mà, Cảnh Vương phát hiện cá bị bệnh, muốn khám bệnh
cho cá, sau đó cậu biến thành Lý công tử và té xỉu ở trong phòng, Cảnh Vương
bèn đưa Lý công tử đi tìm thái y, vậy cá thì sao?
Úi, còn nữa, cá bị bệnh
là do Lý công tử nhảy cầu chạy trốn, Cảnh Vương xuống nước tìm Lý công tử, kết quả
nhìn thấy cá hôn mê nên mang cá về, thế Lý công tử đâu?
... Sau đó Lý công tử
toàn thân ướt nhẹp xuất hiện trong phòng của Cảnh Vương.
Lý Ngư nghĩ tới nghĩ
lui, càng nghĩ càng thấy không đúng, có thể nào do quá trùng hợp nên khiến cho
Cảnh Vương nghĩ Lý công tử là cá không?
Lý Ngư đột nhiên phát
hiện mình trở thành một cái rây, trăm ngàn chỗ hở: !!!
Phải nhanh chóng nghĩ
cách đối phó, nếu như Cảnh Vương phát hiện Lý công tử- người mà hắn thích thật
ra là một con cá, vậy thì ——
Trong lòng cậu có một âm
thanh nhỏ bé nói, chuyện này thì có làm sao, chắc chắn là Cảnh Vương không thể
chấp nhận được rồi, mình cũng không phải rối rắm nữa.
Lý Ngư: "..."
Lý Ngư rất nghiêm túc
nói với mình: Nếu như bị Cảnh Vương phát hiện, không thể làm cá cưng tiếp nữa,
cũng không thể làm tiếp nhiệm vụ thú cưng dễ thương của hệ thống, không thể
thật sự trở lại làm người, chỉ làm một con cá chép nguyên liệu nấu ăn không nơi
dựa dẫm ——tuy giờ cậu cũng sắp trở thành Cẩm Lý rồi, không ai nuôi sẽ chết
nhanh thôi nhỉ?
Cho nên không thể để
Cảnh Vương phát hiện bí mật của cậu, cũng không thể để bị chọc một cái lỗ to
đùng chỉ vì không biết phải làm sao với phần tình cảm này.
Dẫu sao cũng đã bị đâm
một cái lỗ lớn rồi, Lý Ngư chua xót vung đuôi, suy nghĩ làm sao để khắc phục
hậu quả là một vấn đề khó khăn khiến cho cá nhỏ đau đầu.
Lý Ngư đang suy nghĩ thì
ngoài phòng có tiếng gõ cửa, trong phòng không có ai trả lời, Cảnh Vương mới
đẩy cửa bước vào.
Bởi vì hắn đã đồng ý với
Lý công tử, Lý công tử có thể sẽ rời đi, Cảnh Vương phải đợi khi Lý công tử đi
rồi mới được bước vào.
Lý Ngư lập tức nhanh trí
bơi tới thành bể thủy tinh.
Việc cấp bách bây giờ là
không thể để cho Cảnh Vương phát hiện ra cá và Lý công tử có chỗ giống
nhau.
Ví dụ như là, khi Lý
công tử bị bệnh, cá không được bị bệnh nữa. Chỉ cần cá mạnh khỏe, Cảnh Vương sẽ
không liên hệ Lý công tử bị bệnh với cá.
Nhưng mấy ngày trước cá
còn mặc kệ, không chịu cho Cảnh Vương sờ mà.
Lý Ngư: "..."
Lúc đầu óc không được
bình tĩnh cậu đã làm những gì vậy chứ, trước mặt Cảnh Vương, Lý công tử là Lý
công từ, cá là cá, không thể lẫn lộn! Nếu ngay cả cậu cũng lẫn lộn, khó
đảm bảo Cảnh Vương sẽ không nghi ngờ!
Lý Ngư nhanh chóng vẫy
vẫy đuôi với Cảnh Vương, giữ vững tinh thần bơi theo hình thù thần
bí.
Quả nhiên Cảnh Vương vẫn
quan tâm cá cưng nhất, mỗi lần bước vào phòng đều đi thẳng đến vại cá trước
tiên. Phát hiện cá không còn ủ rũ như vậy nữa, sắc mặt Cảnh Vương cũng tốt lên,
nhưng nhìn cá hưng phấn bơi qua bơi lại vẫn không làm gì.
Lý Ngư: ? ? ?
Bình thường cậu mà nịnh
nọt như vậy, chắc chắn Cảnh Vương sẽ sờ cậu, ít nhất cũng sờ đầu cá. Nhưng bây
giờ dù cá có tỏ ra dễ thương thế nào đi nữa Cảnh Vương cũng chỉ buông tay, trầm
ngâm không đụng vào cá.
Lý Ngư lập tức căng
thẳng: Đừng nói Cảnh Vương thật sự phát hiện ra sơ hở gì chứ?
Cá đang lo lắng mà Cảnh
Vương thì lại cau mày, đưa tay vào vại cá, nhẹ nhàng nâng cá để lên giường đá,
đắp chăn bèo cho cá sau đó vỗ vỗ nhẹ đầu cá.
Cảnh Vương nghĩ thầm:
Thái y nói không thể cảm lạnh.
Cá lại bị cuốn thành một
cái nem: ???
Lý Ngư hoảng hốt nhớ tới
cái mền gấm có hoa văn hình rong biển màu xanh lá cây viền vàng Cảnh Vương đắp
cho Lý công tử, còn có động tác vỗ nhẹ đầu Lý công tử nữa, lẽ nào Cảnh
Vương…
Thật sự phát hiện sao?
Nếu không sao lại đối xử
với cá và người cùng một kiểu giống nhau, còn biết cả cá và Lý công tử đều
thích rong biển?
Lý Ngư nghĩ đến khả năng
này, tức khắc cảm thấy nước trong vại cá đóng băng cả rồi.
Lúc này, Vương công công
bước nhanh từ bên ngoài vào, chắp tay xin chỉ thị của Cảnh Vương: “Điện hạ, xe
ngựa đã chuẩn bị xong rồi, trong cung cũng sắp xếp xong xuôi, Điện hạ có muốn
vào cung không?”
Cảnh Vương lắc đầu.
Vào cung là do không có
ai có thể xem bệnh cho cá nhỏ nên hắn đến xin chỉ đi mời Liễu Không. Lúc nãy Từ
thái y đã chẩn được bệnh cho cá nhỏ là bị cảm phong hàn, cá nhỏ uống thuốc xong
cũng đã tỉnh táo lại, không cần phải đi suốt đêm. Có lẽ nên để cá nhỏ dưỡng
bệnh một thời gian, xem tình hình mà làm.
Đương nhiên, sau đó vẫn
phải đưa tin cho Liễu Không, hỏi Liễu Không rồi mới hoàn toàn không lo
nữa.
Ý của Cảnh Vương có hơi
phức tạp, đành phải ghi suy nghĩ của mình ra một tờ giấy để cho Vương Hỉ
hiểu được. Hắn liếc thấy cá quấn nem vội vã lăn xuống khỏi giường đá, mặt áp vào
vách vại thủy tinh, cặp mắt như hai quả nho đen vô cùng đáng thương nhìn
hắn.
Cảnh Vương cười hiểu,
đây là cá nhỏ sợ gặp Liễu Không phải không? Bình thường yêu quái đều rất sợ hòa
thượng.
Cảnh Vương viết chữ như
bay, sau khi viết xong ra hiệu bằng mắt cho Vương Hỉ đọc lên.
Vương Hỉ không rõ lắm:
???
Vương công công nghe
lệnh chủ nhân lớn tiếng đọc: “Cá nhỏ không có chuyện gì, không gặp Liễu
Không.”
Lý Ngư "Nghe
trộm" thành công: Ồ ồ ồ, xem ra cậu hoạt bát đón chào Cảnh Vương là đúng,
đây còn không phải là Cảnh Vương nghĩ rằng cá không có bệnh sao. Sự bình tĩnh
này không giống như là biết thân phận của Lý công tử mà.
Dù sao nếu đã biết thật,
Cảnh Vương sẽ không gọi Liễu Không đến đây trừ tà chứ!
Lý Ngư kéo lại cái áo
choàng rong sắp rớt khỏi mình, cảm thấy mình vẫn ổn, về phần Cảnh Vương cho cá
cái chăn giống như của Lý công từ…
Lý Ngư liếc nhìn rong
biển đã bị cậu quấn thành áo choàng, e là do Cảnh Vương bị cá ảnh hưởng, cũng
bắt đầu thích mền màu xanh đi?
Khả năng này cao hơn
chuyện Cảnh Vương phát hiện Lý công tử là một con cá một chút.
Dù sao thì bình thường
ai mà nghĩ tới chuyện người sẽ biến thành cá?
Lý Ngư không nghĩ nữa.
Cảnh Vương không nghi ngờ cậu, Lý Ngư vui vẻ nghỉ ngơi dưỡng bệnh. Ngày hôm
sau, đoán được lúc biến thân, Cảnh Vương đã sai người sắc thuốc sẵn chờ
cậu.
Lý Ngư tưởng rằng được
nuôi bệnh là được ăn ngon, chăn ấm nệm êm: “…”
Xem ra là bị bệnh làm
cho cá ngốc luôn rồi, thế mà cậu lại quên mất sau khi biến thân còn phải uống
thuốc!
Thuốc Từ thái y kê quá
đắng, Lý Ngư không muốn nhớ lại, hèn gì lại quên. Nhưng mà khi không để ý tới
mấy chuyện vụn vặt như vậy thì Lý Ngư vẫn là người hiểu chuyện, mặc dù thuốc
rất khó uống, nhưng cậu biết thuốc này có lợi cho bệnh của mình. Bây giờ cậu đã
hết sốt, người cũng đỡ khó chịu, chứng tỏ thuốc của Từ thái y rất hiệu quả.
Cảnh Vương bưng chén thuốc qua, Lý Ngư sảng khoái nhận lấy, một hơi uống
sạch.
Cảnh Vương cầm muỗng bạc
định đút cá uống thuốc giống hôm qua, chỉ chớp mắt cá nhỏ đã uống xong chén
thuốc, Cảnh Vương: “…”
Lý Ngư bị thuốc đắng đến
mức nhe răng trợn mắt, để chén thuốc xuống phát hiện Cảnh Vương đứng yên lặng,
Lý Ngư hỏi: “Điện hạ còn chuyện gì sao?”
Cảnh Vương cất muỗng bạc
đi, chậm rãi lắc đầu.
Lý Ngư nhìn từ trên
xuống dưới Cảnh Vương, chợt nhớ tới tư thế này chắc là chuẩn bị đút thuốc cho
cậu nhưng cậu uống hết thuốc rồi. Lý Ngư suy nghĩ rất đơn giản, uống thuốc đau
khổ tới vậy, phải giải quyết nhanh gọn, để từ từ chỉ làm đau khổ nhiều lần hơn
thôi!
Kết quả là cậu vô tình
xáo trộn kế hoạch của Cảnh Vương, cậu không cố ý!
Lý Ngư nhanh chóng cứu
vớt lại: “Tôi, mặc dù đã uống thuốc xong rồi, nhưng thuốc vẫn đắng như
vậy…”
Cảnh Vương gật đầu, đắng
thì nên ăn ngọt.
Hôm qua đút bao nhiêu
miếng bánh hoa đào thì hôm nay cũng đút bấy nhiêu miếng.
Cảnh Vương cúi đầu bẻ
bánh cho Lý Ngư, lúc này Lý Ngư đã có kinh nghiệm, không đề cập đến chuyện mình
có thể tự ăn nữa.
Chỉ là Cảnh Vương vẫn
đứng, cúi người, mỗi khi Lý Ngư nằm trên giường nói một tiếng, Cảnh Vương sẽ
cúi đầu dịu dàng nhìn Lý Ngư.
Cứ như vậy hoài, chắc
chắn không chịu nổi.
Lý Ngư quan tâm: “Điện
hạ, hay là ngươi ngồi xuống đi.”
Ý của Lý Ngư là Cảnh
Vương nên tìm một cái ghế ngồi xuống, trong phòng có mấy cái ghế tựa bằng gỗ tử
đàn, thế nào cũng đủ. Ai ngờ được Cảnh Vương lại gật đầu, vén vạt áo lên rồi
ngồi xuống mép giường.
Lý Ngư: "..."
Lý Ngư còn nhớ chuyện
Cảnh Vương cưỡng hôn cậu, khoảng cách gần gũi này làm cho cậu có hơi bất an,
nhưng còn bảo người đứng lên nữa có phải là chuyện bé xé to quá không?
Lý Ngư không muốn giận
dỗi với Cảnh Vương nữa, chỉ đành tự nhích vào trong tạo ra khoảng cách giữa cậu
với Cảnh Vương.
May mà hình như Cảnh
Vương không phát hiện, hoặc là đã phát hiện rồi nhưng cũng không có biểu hiện
gì.
Lý Ngư nhanh chóng ăn
xong bánh hoa đào, lau miệng, Cảnh Vương bèn bưng tới một cái bát tráng men
trắng hình cánh sen, phía trên dùng một cái đĩa úp ngược đậy lại kín mít.
"Đây là cái gì
vậy?" Cá nhỏ hiếu kỳ hỏi.
Cảnh Vương hơi đắc ý
thay cậu mở cái đĩa nhỏ ra, Lý Ngư phát hiện là một chén dưa trộn nhỏ. Lý Ngư
mừng rỡ, hơi ngập ngừng hỏi: “Là dì Hứa làm à?”
Cậu bắt đầu đoán, ở thời
cổ đại này không có dưa trộn, cậu đã từng làm món này trước mặt dì Hứa cho nên
chắc chắn món này là dì Hứa làm. Phần mà cậu làm cho Cảnh Vương ăn hết, có vẻ
mùi vị cũng không tệ lắm, không biết tay nghề của dì Hứa thế nào?
Cảnh Vương đưa lại gần
hơn, đưa cho cậu đôi đũa.
Lý Ngư cầm lấy đũa,
trước tiên gắp thử một miếng nếm, sau đó càng ăn càng nhanh, vừa ăn vừa giơ
ngón tay cái. Ăn quá nhiều đồ ngọt thì nên ăn chút mặn, dưa trộn dì Hứa làm là
một niềm vui bất ngờ, mùi vị không kém món thời hiện đại cậu đã ăn.
Cảnh Vương mỉm cười, âm
thầm rút ngắn khoảng cách mà cá nhỏ tạo ra lúc nãy.
Lý Ngư uống hết thuốc
lại ăn bánh và dưa leo trộn, ăn uống no bụng thì thấy hơi mệt.
Cảnh Vương chuyển gối
ngọc tới cạnh cậu, ra hiệu cho cậu ngủ tiếp một lát.
Lý Ngư muốn ngủ nhưng
lại không dám, sợ ngủ quên biến lại thành cá.
Cậu nghĩ, không biết Cảnh
Vương sẽ vì cậu làm tới được mức độ nào...
Lý Ngư lắp bắp nói:
"Nếu chỉ ngủ nửa canh giờ... Điện hạ có thể gọi ta không?"
Gọi người thức dậy là
việc làm của người hầu, Cảnh Vương sẽ làm cho cậu chứ? Lý Ngư có hơi mong
đợi.
Mà Cảnh Vương nhìn Lý
Ngư, coi như là chuyện đương nhiên gật đầu, đây là việc trong khả năng, dễ hơn
chuyện nhờ dì Hứa làm dưa trộn.
Lý Ngư thấy hắn không
chút do dự, trong lòng rung động.
Vương Hỉ mang tin tức
quan trọng tới báo cho Cảnh Vương, thế nhưng Cảnh Vương từng cố ý cảnh báo
Vương Hỉ rằng lúc hắn chăm sóc cho Lý công tử không muốn có người quấy rầy,
Vương Hỉ đứng yên chỗ khe cửa đợi một lúc lâu, đợi cho Lý công tử ngủ rồi mới
nhỏ giọng gọi Cảnh Vương…
Cảnh Vương đi ra ngoài
nghe Vương Hỉ nói xong, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn Vương Hỉ.
Vương Hỉ hiểu ý: “Đã đem
người tới Thanh Khê Uyển, xin Điện hạ xử trí.”
Cảnh Vương giơ tay, phủi
tro bụi không cẩn thận dính vào áo, sau đó rút từ trong tay áo ra một món đồ
đưa cho Vương Hỉ.
Vương Hỉ nhận lấy nhìn
một lát, chắc chắn đây là một loại thuốc.
Vương Hỉ lạnh người,
Điện hạ quá độc ác, nhưng… cái này cũng là do người nọ tự làm tự chịu.
Lúc này trong phòng có
người nói mớ, Vương Hỉ nghe thấy tiếng của Lý công tử, lệ khí vốn bao phủ Cảnh
Vương lập tức tan biến hết, hắn xoay người nhanh chóng quay lại xem Lý công
tử.
Vương Hỉ nhận được chỉ
thị rồi, lập tức ra lệnh cho thuộc hạ đi làm theo yêu cầu của Cảnh Vương.
Thanh Khê Uyển.
Khi Sở Yến Vũ bị lôi về
chỗ ở lại bị đánh thêm một trận bản tử. Có lẽ do có kinh nghiệm từ lần trước,
cậu ta vẫn chưa ngất đi, nhưng mà cậu ta hy vọng mình có thể ngất. Cậu ta đã
dốc hết sức âm thầm lẻn vào trong viện hạ thuốc Cảnh Vương, không ngờ lại bị
bại lộ ngay tại chỗ…
Ra trận không thành đã
đành, để mê hoặc Cảnh Vương cũng để làm mình tê liệt hoàn toàn, cậu ta đã tự
cho mình uống thuốc kích dục trước —— cậu ta có cảm giác kì lạ, cho rằng mình
bị ngọn lửa tình dục làm cho khó chịu, không ngừng khóc lóc xin thị vệ hành
hình đem cậu ta tới trước mặt Cảnh Vương, hy vọng xa vời là Cảnh Vương có thể
mềm lòng với cậu ta.
Cậu ta nghĩ lúc thuốc có
tác dụng, có nhiều chuyện không biết xấu hổ hơn nữa cũng có thể làm, nhưng
Vương Hỉ lạnh lùng nói cho cậu ta biết, vốn dĩ cậu ta không trúng thuốc kích
dục gì cả, cái gọi là thuốc tình dục gì đó đã bị đổi thành bột đậu từ lâu. Lúc
này Sở Yến Vũ mới nhận ra, thứ cậu ta coi là cảm giác kì lạ chẳng qua là ảo
giác do có tật giật mình. Tất cả mọi người đều đã biết nhưng không hề nói cho
cậu ta biết, đều nhìn cậu ta tự làm mình thấp hèn, xin được sủng ái như một kẻ
dâm đãng.
Sở Yến Vũ lẳng lặng nằm
trên đất, mong muốn mình đã chết.
Vương Hỉ mang người đến
tìm cậu ta, Sở Yến Vũ vẫn chưa kịp phản ứng đã bị thị vệ kiềm chế, bóp lấy cổ
cậu ta đổ vào một chén trà.
Sở Yến Vũ không cần nghĩ
cũng biết cái này không phải là thứ gì tốt, móc họng mãnh liệt ho khan, nhưng
chỉ ho ra nước mắt chứ không thể ho ra được nước trà đã uống.
“Rốt cuộc ngươi đã cho
ta uống cái gì?” Sở Yến Vũ chảy nước mắt oán hận nhìn chằm chằm Vương Hỉ.
Vương Hỉ cười như không
cười nói: “Thứ Sở công tử muốn uống lại không uống được đấy, sao nhanh như vậy
mà đã quên mất rồi?”
Đây —— thật sự thuốc
kích dục sao?!
Sở Yến Vũ hoảng hốt,
xoay người muốn chạy trốn, nghĩ nếu như có thể trốn trở lại bên cạnh Lục Hoàng
tử thì có lẽ sẽ có người che chở cho cậu ta, cứu cậu ta. Nhưng mà bây giờ cậu
ta đang ở trong phủ Cảnh Vương, người có thương tích trốn không được xa. Vương
Hỉ tiến lên đánh cậu ta ngã xuống đất, trói tay chân cậu ta lại.
Sở Yến Vũ đã cảm nhận
được cơn sóng tình thật sự, cả người cậu ta run lẩy bẩy, đôi mắt đầy tơ máu,
cảm thấy lý trí của mình đều bị cắn nuốt sạch. Cậu ta là ai, Lục Hoàng tử là
ai, gì cũng không quan trọng nữa, cậu ta chỉ muốn được sung sướng hoặc ai đó
hãy dứt khoát lấy dao giết cậu ta.
Cậu ta cho rằng Vương Hỉ
làm cậu ta trở nên như vậy là muốn tìm người đến làm nhục cậu ta, nhưng không
có ai đến cả. Sau khi trói cậu ta lại, Vương Hỉ bịt kín miệng cậu ta, còn khoá
cánh cửa phòng cậu ta lại.
"Sở công tử muốn để
cho người khác bị tình dục thiêu đốt, không bằng chính ngài cũng nếm thử cảm
giác đó đi. Có điều là thuốc kích dục này sẽ không có ai tới giải cho công tử
rồi, Sở công tử hãy hưởng thụ một mình, đây là trừng phạt mà Điện hạ dành cho
ngài.” Vương Hỉ cười khinh bỉ, để lại vài câu nói cuối cùng cho cậu ta
nghe.
Sở Yến Vũ vừa không thể
cử động vừa không thể lên tiếng, chỉ có thể phát ra mấy tiếng ư ư.
Bóng Vương Hỉ dần xa,
chờ đợi cậu ta chính là ngọn lửa dục vọng làm cậu ta hít thở không thông và đêm
đen vô tận.