Cá cưng trong lòng bàn tay của bạo quân tàn tật
chương 58
Edit: Dưahami
Beta: Baozi
Bệnh phong hàn của Lý Ngư khỏi rất nhanh. Trong mấy ngày dưỡng
bệnh này, ngày nào cậu cũng ở chung với Cảnh Vương một canh giờ trong hình dạng
con người, uống thuốc, ăn điểm tâm, bình tĩnh quan sát.
Mặc dù chính cậu cũng không rõ rốt cuộc mình đang chờ mong điều
gì, nhưng sau khi trút bỏ được buồn bực, cậu cảm thấy rất vui khi được chăm sóc
như thế này. Nhớ lại, Cảnh Vương đối xử tốt với cậu cũng không phải một ngày
hai ngày mà bắt đầu từ khi cậu chính thức trở thành Lý công tử, đừng nói là bắt
đầu từ lúc đó đã thích cậu nhé?
Trả lời được câu hỏi này sẽ thêm điểm cộng, nhưng khi nhìn vào mặt
nghiêng khôi ngô dịu dàng của Cảnh Vương, Lý công tử muốn biết đáp án cũng
không thể mở lời.
Có lẽ cứ tiếp tục bình tĩnh quan sát thêm một thời gian sẽ biết
được đáp án nhỉ? Lý Ngư tự an ủi mình.
Sau đó Từ Thái y chẩn mạch cho cậu thêm mấy lần, điều chỉnh phương
thuốc, cuối cùng tuyên bố cậu đã khỏi bệnh. Lý Ngư vui vẻ cười, sau khi cảm ơn
Từ Thái y, đột nhiên trong lòng cậu lại thấy buồn. Bệnh của cậu đã khỏi, Cảnh
Vương cũng không cần ở bên cậu nữa, cậu phải trở lại làm tráng đinh phụ trách
nuôi cá trong Vương phủ rồi.
Lý Ngư cố tình lờ đi sự khó chịu trong lòng mình, cười xán lạn
nói: “Cũng cảm ơn điện hạ đã chăm sóc ta những ngày qua.”
Cảnh Vương cũng mỉm cười, khẽ gật đầu.
Bệnh đã khỏi, nhưng Sở Yến Vũ bỏ thuốc Cảnh Vương, Lý Ngư còn
không biết chuyện sau đó như thế nào. Cậu không dám hỏi trực tiếp Cảnh Vương
nên mới hỏi thăm Vương công công, Vương Hỉ cẩn thận trả lời: “Sở công tử đã phạm
sai lầm lớn, bây giờ đang đóng cửa kiểm điểm lại. Sao Lý công tử biết được cậu
ta?” Vương công công cười hỏi ngược lại.
Lý Ngư không tiện giải thích, nói mập mờ: “Trước đây ta có nghe
nhắc tên Sở công tử bên ngoài.”
Này cũng không tính là nói dối, tiểu kiều phi trong sách tài sắc
hơn người, khi còn bên cạnh Lục Hoàng tử đã nổi tiếng.
Vương công công “ôi” một tiếng có cũng được mà không có cũng chẳng
sao: “Có lẽ lão nô cũng từng nghe nói. Nhưng mà chuyện trước kia thế nào cũng
là chuyện quá khứ, vào Vương phủ rồi thì phải làm người đàng hoàng, chỉ toàn
muốn làm chuyện dơ bẩn nhưng không thành. Theo lão nô thấy, Sở công tử chính là
gieo gió gặt bão, Lý công tử đừng nhẹ dạ xin tha cho cậu ta nhé.”
Vương Hỉ không hổ là người nhiều kinh nghiệm, ngay cả chuyện Lý
Ngư có thể sẽ cầu xin cũng nghĩ tới. Lý Ngư ngẩn ra: “Sao có thể.”
Cậu chưa không hiểu lí lẽ đến mức đó. Sở Yến Vũ có gan bỏ thuốc
Cảnh Vương, bị Cảnh Vương bắt được, không bị giết chính là Cảnh Vương nhân từ,
Vương công công nói chỉ là đóng cửa kiểm điểm, đương nhiên Lý Ngư sẽ không đi
tìm Cảnh Vương cầu xin cho cậu ta.
Nhưng đúng là cậu cũng không rõ lắm, càng không hề nghĩ tới chuyện
đóng cửa kiểm điểm mà Vương Hỉ nói có ý nghĩa sâu xa gì không.
Chuyện của Cảnh Vương và Sở Yến Vũ ầm ĩ như vậy, theo hiểu biết
của cậu về Cảnh Vương, xem ra hai người này đã cách chuyện yêu nhau càng ngày
càng xa rồi.
Xem ra cậu ngồi chắc vị trí được thích này rồi, sau này không cần
nghĩ đến chuyện mai mối hai người đó nữa.
Nghĩ đến đây, Lý Ngư không ngờ mình cảm thấy nhẹ nhõm.
Sở Yến Vũ sau đó ra sao, Lý Ngư không muốn để ý nữa, ban đầu ở yến
hội Cảnh Vương đã từ chối nhận Sở Yến Vũ, Sở Yến Vũ hoàn toàn có thể có cuộc
đời khác với sách gốc, nhưng cậu ta vẫn kiên trì vào phủ Cảnh Vương —— Vương
công công cố ý giải thích giúp chủ tử, lúc này Lý Ngư mới biết được Sở Yến Vũ
vào phủ như thế nào, thì ra là bị Tam Hoàng tử không phúc hậu quăng nồi, Lý Ngư
cũng dở khóc dở cười.
Sở công tử cho đến nay vẫn không có địa vị gì trong phủ Cảnh
Vương, ngay cả hạ nhân cũng không phải. Người trong phủ đều biết phải đề phòng
người này, tùy tiện gọi một tiếng công tử cũng mang theo vài phần khinh bỉ,
không giống như Lý công tử, người mà điện hạ thừa nhận là yêu thương hết mực,
tất cả hạ nhân đều cung kính cung phụng, sợ có điều sơ suất.
Mặc dù là Lý Ngư xuất hiện làm đảo loạn tình cảm của Cảnh Vương,
nhưng mà chuyện vào phủ rồi bỏ thuốc không phải do cậu cầm dao ép Sở Yến Vũ
làm. Sở Yến Vũ quyết định đi đến bước này là do chính cậu ta lựa chọn, chuyện
này không liên quan gì tới cậu mà.
Lý Ngư bỏ qua Sở Yến Vũ không đề cập tới nữa, Cảnh Vương thấy cá
nhỏ cứ hỏi thăm người khác thì hơi khó chịu, ánh mắt không ngừng ra dấu với
Vương Hỉ.
Được ủy thác trọng trách, Vương Hỉ lập tức chuyển đè tài: “Điện
hạ, Lý công tử, gần đây trong Hoàng thành có mở thêm một cái chợ, à, lão nô có
nghe nói qua, là hoàng thượng chúc mừng triều ta liên hôn với Kim Tuyệt, thương
lượng với Kim Tuyệt Vương để tổ chức, trong chợ chủ yếu là thương nhân bên Kim
Tuyệt, có bán những món đồ chơi mà triều ta chưa từng thấy….”
Lý Ngư vừa nghe thấy "chợ", "đồ chơi", tai
thính đã dựng lên.
Vương Hỉ nhịn cười nói hết câu: “Vốn dĩ điện hạ muốn qua xem thử,
nếu như Lý công tử có hứng thú thì đừng ngại hỏi điện hạ.”
Vương Hỉ nháy mắt với Lý Ngư, sau đó bĩu môi với Cảnh Vương.
Sau khi xuyên sách Lý Ngư còn chưa từng đi dạo phố trong hình dạng
con người, cậu vội vàng hỏi: “Điện hạ, ta muốn đi, có được không?”
Cảnh Vương đang chờ cậu nói vậy, cười gật đầu.
Rốt cuộc cũng có thể đi ra ngoài rồi, còn ở trong Vương phủ nữa
chắc cậu mọc nấm mất! Lý Ngư vui vẻ một lúc, thình lình phát hiện ra cậu và
Cảnh Vương đi dạo chợ, theo cách nói hiện đại thì không phải biến thành hẹn hò
ư??
... Thì ra là hẹn hò à.
Mặt Lý Ngư ửng đỏ, cậu lén lút liếc Cảnh Vương một cái, tên khốn
này lại dùng thủ đoạn, còn kêu Vương Hỉ nói chuyện giúp, cậu suýt nữa không
nhận ra.
Đã hẹn hò hả, không phải Cảnh Vương đang theo đuổi cậu sao?
Lý Ngư oán thầm, trước đây tên khốn này chỉ dùng sức mạnh, bây giờ
đã biết theo đuổi cậu, tiến bộ nhanh vậy sao!
Nhưng mà có thể đi dạo chợ đó, Lý Ngư không nỡ cự tuyệt. Cậu cắn
môi nghĩ thầm, thật ra cậu cũng không có nửa kia, tạm thời… để tên khốn này
theo đuổi thử xem, cậu cũng không có hại gì.
Lý Ngư gật đầu, xem như chính thức đồng ý. Vương công công chỉ
thiếu mỗi chúc mừng Cảnh Vương, các chủ tử ra ngoài cũng không phải đi ngay lập
tức, phải xem thời gian mở chợ và thời gian rảnh rỗi của Cảnh Vương. Hơn nữa,
cá nhỏ ra ngoài cũng phải có trang phục “thích hợp”, Cảnh Vương lén lút chỉ
hình thức mấy bộ quần áo, muốn Vương Hỉ quan sát kỹ, làm gần đây Vương công
công bận rộn lu bù.
Để giải quyết triệt để nỗi lo về sau của cá nhỏ, Cảnh Vương yêu cá
đã tri kỉ đưa ra nhiệm vụ mang cá đi dạo phố, chăm sóc cá, giao hết cho Lý công
tử.
Lý Ngư cầu còn không được, Cảnh Vương muốn cậu chăm sóc cá, đến
lúc đó cái nào là cá thật cái nào là cá giả còn không phải do cậu định đoạt sao.
Ngày đi chơi đến rất nhanh, Lý Ngư đã hẹn thời gian với Cảnh Vương
từ trước, sau khi biến thân thì lập tức gặp nhau.
Cậu mặc chiếc áo choàng màu bạc thêu hoa hồng đỏ mà Cảnh Vương mới
cho, bên hồng tuỳ ý đeo một chuỗi ngọc châu. Vương Hỉ nói rằng vừa khỏi bệnh
thì nên ăn mặc tươi sáng một chút, Lý Ngư không hiểu thứ người cổ đại chú ý
lắm, nghe thấy có vẻ có ý nghĩa tốt, bảo mặc thì mặc. Trước nay cậu không rõ
buộc thắt lưng cổ đại thế nào, nhưng bộ đồ Cảnh Vương đưa cho cậu chỉ phối dây
thắt lưng nhỏ, không để cậu phải đau đầu việc thắt lưng.
Màu đỏ đầy không khí vui mừng, làm nổi bật làn da trắng của người
mặc. Lý Ngư cảm thấy mình mặc đồ đỏ sắc mặt trông cũng khá hơn nhiều, nhìn
trong gương đồng, có thể nhìn thấy trên má như có một lớp phấn rất mỏng màu
hồng nhạt. Cậu không hay mặc đồ đẹp thế này, không ngờ Cảnh Vương lại nhìn chằm
chằm cậu một lúc lâu mới dời mắt sang chỗ khác.
Lý Ngư cười đắc ý, cậu cũng biết người đẹp vì lụa, nhưng quần áo
cũ của Cảnh Vương rất vừa người cậu, như thể được làm cho cậu vậy. Lý Ngư xuyên
sách thành cá, cơ hội trở thành người không nhiều, có quần áo để mặc là cảm ơn
trời đất rồi, chưa bao giờ nghĩ nhiều. Thế nhưng, lúc này cậu lại nghĩ nhiều
hơn, sao Cảnh Vương lại luôn có một đống quần áo cũ vừa người cậu được chứ?
Hơn nữa, tại sao màu sắc của những bộ quần áo này đều là những màu
chính Cảnh Vương cũng không mặc?
"Chẳng lẽ quần áo đó không phải là quần áo cũ thật mà là điện
hạ cố ý làm?”
Lý Ngư chỉ một lúc đã hoàn toàn hiểu ra, Cảnh Vương không nghĩ tới
sẽ bị vạch trần, vẻ mặt xấu hổ. Dù chưa thừa nhận, nhưng ánh mắt ngượng ngùng
đã nói lên tất cả.
Nếu là trước đây, có lẽ Lý Ngư sẽ thấy tức giận, nhưng bây giờ
thay đổi góc độ, cậu thấy được sự tỉ mỉ và tình yêu sâu đậm Cảnh Vương dành cho
mình.
Trong lòng Lý Ngư giống như bị một con mèo lấy móng vuốt cào nhẹ.
"Đa tạ điện hạ, quần áo rất đẹp, ta sẽ tiếp tục mặc…”
Lý Ngư nhanh chóng tự nhủ, chỉ là mặc quần áo mà Cảnh Vương làm
cho cậu mà thôi, nhưng sự xấu hổ của Cảnh Vương như thể có khả năng lây vậy,
cậu đối diện với Cảnh Vương một lát là cũng thấy ngượng ngùng theo.
Lý Ngư cúi đầu, không ngừng chọc dây xích vàng trên tay cầm bình
thủy tinh, bởi vì Cảnh Vương giao cá cưng cho cậu nên cậu phụ trách cho cá vào
bình. Đầu tiên, Lý Ngư thả gối ôm cá vào, bình thường dùng tay áo che đi, chờ
đến thời gian, có lẽ cá trong bình chính là cậu, thật thật giả giả, giống nhau
khó mà phân biệt được.
Lý Ngư nhớ Cảnh Vương cố ý quấn xích vàng vào bàn tay, phòng ngừa
bình thủy tinh bị tuột, để ngụy trang tốt hơn, cậu cũng làm theo Cảnh Vương.
Vừa mới quấn xích được một vòng, Cảnh Vương đã nhận lấy bình thuỷ tinh và xích
vàng từ tay cậu
Lý Ngư không hiểu, tim đập thình thịch, chỉ sợ Cảnh Vương liếc
nhìn kỹ cá trong bình một cái, phát hiện manh mối. Nhưng Cảnh Vương chỉ nghiêm
túc cởi dây xích mới quấn trên tay cậu một lát ra, tiếp tục quấn lên tay mình
thôi.
Lý Ngư: ? ? ?
Cảnh Vương không nói chuyện được, rất nhiều ý đều phải dựa vào suy
nghĩ.
Lý Ngư ngơ ngác suy nghĩ một lúc lâu, Cảnh Vương chưa trách cứ
cậu, cho nên không phải là chê cậu không biết chăm sóc mà là cảm thấy cậu quấn
dây xích sẽ không thoải mái.
Nhưng tay Cảnh Vương cũng từng bị thương, còn là do bảo vệ
cậu…
Nhớ lại dáng vẻ Cảnh Vương bị thương chảy máu vì cậu, Lý Ngư vô
cùng cảm động, cậu muốn bình tĩnh một thời gian, nhưng Cảnh Vương giống như
dùng một sợi dây vô hình kéo cậu đi từng chút một.
"Điện hạ, công tử, nên khởi hành." Vương công công đi
tới xin chỉ thị.
Vì chợ cách Vương phủ khá xa, Vương công công đã chuẩn bị xe ngựa,
Lý Ngư muốn quý trọng thời gian không hề nghi ngờ. Lúc lên xe, có hạ nhân chủ
động lấy thân mình làm ghế, Lý Ngư từ chối, cậu cũng không phải công tử quý tộc
thật sự, chỉ là leo lên xe, đối với cậu cũng không tính là khó.
Xe ngựa của phủ Cảnh Vương hơi nhỏ, Lý Ngư đi lên ngồi xuống vừa
đủ, một lúc sau Cảnh Vương bước lên từ bên kia, hai người ngồi thì chật, Lý Ngư
không thể không mặt đối mặt, chân dựa chân với Cảnh Vương. Xe ngựa đi nhanh, có
lúc rẽ sang bên, thay đổi tốc độ, cậu không thể tránh khỏi chạm phải Cảnh Vương
hoặc đụng vào người đối phương, nhưng mà không dùng sức nên cũng không đau.
Lý Ngư lúng túng muốn chết, cảm thấy mình đang chiếm tiện nghi của
Cảnh Vương, đụng bao nhiêu lần là xin lỗi bấy nhiêu lần. Cảnh Vương nghe cậu
không ngừng xin lỗi, mắt điểm ý cười.
Lý Ngư: Hu hu hu tên khốn nạn, hắn cười như vậy tại sao mình lại
cảm thấy hắn đang ăn đậu hủ mình!
Xe ngựa đến chợ rất nhanh, Cảnh Vương kéo Lý Ngư xuống xe. Lý Ngư
tự leo lên xe, đến lúc xuống xe mới thấy rõ ràng thân xe hơi cao so với mặt
đất, chân Lý Ngư run lên, đành chịu nhục để Cảnh Vương tới kéo cậu.
Ai biết cái tên Cảnh Vương này không theo lẽ thường chút nào, thấy
cậu không kiên trì tự xuống nữa thì kéo tay cậu, còn tiện thể ôm lấy eo cậu, Lý
Ngư bị chênh lệch chiều cao đáng ghét kiểm soát hoàn toàn, bị Cảnh Vương nửa
kéo nửa ôm xuống xe.
Nghe nói có quý nhân đến, trong chợ đã có rất nhiều người dân tụ
tập đông đúc ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ. Lý Ngư vừa xuống đất, thoát khỏi
ngực Cảnh Vương đã nghe trong đám người có tiếng người nói nhỏ.
"Vị quý nhân này là ai vậy?"
"Nhìn xe là của phủ Cảnh Vương, các người có từng nghe nói
đến Cảnh Vương điện hạ chưa?”
"Phí lời, tất nhiên là ta từng nghe nói đến Cảnh Vương điện
hạ rồi, ta đang hỏi công tử trẻ tuổi bên cạnh Cảnh Vương điện hạ kìa.”
Lý Ngư vừa nghe nhắc đến cậu, lập tức vểnh tai lên nghe.
Người kia tiếp tục hỏi: “Vị công tử kia là ai vậy?”
"Không biết, có thể là đệ đệ của điện hạ?”
"Ngươi có ôm đệ đệ nhà mình như vậy à? Theo ta thấy, có thể
khiến điện hạ cưng chiều như vậy, không phải Vương phi thì chính là thị thiếp.”
"Không thể nào, Vương phi cũng có thể đi dạo chợ được hả?”
"Vương phi không thể, hẳn là thiếp yêu rồi.”
Lý Ngư: "..."
Cảnh Vương cũng nghe thấy được đoạn đối thoại không đâu vào đâu
này, sắc mặt trầm xuống. Lý Ngư nghĩ thầm, quần chúng không rõ chân tướng nghị
luận lung tung, Cảnh Vương tức giận cũng không tránh khỏi được, nếu như chịu
đứng ra làm sáng tỏ cũng tốt.
Cậu mới nghĩ như vậy, Cảnh Vương đã như tâm linh tương thông với
cậu, ánh mắt sắc bén đảo qua Vương Hỉ. Vương Hỉ giật mình, lập tức chạy tới,
kéo mấy người dân không có mắt nhìn qua một bên giao lưu.
Vương công công làm xong việc điện hạ giao rồi thì cười trở về chỗ
mình, dân chúng cũng cười trở về, hưng phấn gân cổ lên hô: “Hoan nghênh Vương
gia, Vương phi đại giá quang lâm.”
Lý Ngư ngu ngốc cho rằng Cảnh Vương đang làm sáng tỏ: !!!
Một lần sảy chân muôn đời hận, sao cậu đã thành Vương phi vậy? Thế
về sau cậu còn thanh danh gì nữa?
Thôi, một con cá làm gì có thanh danh, Lý Ngư tự an ủi mình không
biết bao nhiêu lần.