Cá cưng trong lòng bàn tay của bạo quân tàn tật
chương 59
Edit: Hạ Y
Beta: Baozi
Dân chúng xung quanh đều đổi giọng gọi Vương phi, sắc mặt Cảnh
Vương dịu lại, nhưng hắn không có ý sửa lại cho đúng, cũng không nói thêm gì
với Lý Ngư.
Lý Ngư còn định chờ đối phương nhắc tới rồi mình sẽ chối bỏ, dù
sao bọn họ cũng không phải là quan hệ chồng chồng, bị hiểu lầm cũng không hay.
Thế nhưng, Cảnh Vương không lên tiếng, cậu cũng không thể chủ động nói với Cảnh
Vương hay tự giải thích với dân chúng, như vậy sẽ có vẻ cậu để ý đến danh xưng
Vương phi này, vì thế cậu ấm ức bị rất nhiều người gọi là Vương phi, lại không
thể bác bỏ vì đủ loại lí do.
Lý Ngư rất hối hận khi ra ngoài đi dạo, hu hu hu, sao tên xấu xa
này còn chưa tỏ vẻ gì mà cậu đã vào tròng rồi!
Vương Hỉ đã đến khu chợ này một lần rồi. Ông nhẹ giọng giới thiệu
ngắn gọn cho Cảnh Vương và Lý Ngư, nếu chủ tử có hứng thú thì sẽ dẫn đường. Thị
vệ Vương phủ phụ trách bảo vệ Cảnh Vương, còn Cảnh Vương thì bảo vệ Lý công tử,
thế nên người đến xem náo nhiệt tuy nhiều nhưng thực tế đoàn người Cảnh Vương
chưa bị va phải.
Cảnh Vương đưa bức vẽ địa hình đơn giản của Vương Hỉ cho Lý Ngư, ý
là cho cậu quyết định.
Lý Ngư chỉ đi dạo được một canh giờ, không thể lãng phí thời gian
trong việc khách sáo thừa thãi nên nhanh chóng nhận lấy.
Bản đồ của Vương Hỉ vẽ rất đơn giản dễ hiểu. Vốn khu chợ này được
phân ra hai cổng ra vào Nam Bắc, hiện tại bọn họ đang ở cổng Bắc, dọc bên đường
chính là rất nhiều cửa hàng sạp hàng, còn có một quán rượu thuê gánh xiếc từ
Kim Tuyệt đến. Lý Ngư biết lần này không thể đi hết mọi ngóc ngách của khu chợ,
vì vậy cậu quyết định đến chỗ náo nhiệt nhất. Nghe nói đây là quán rượu lớn
nhất nơi đây, tuy do dân địa phương mở nhưng đầu bếp đều đến từ Kim Tuyệt. Nghe
nói người Kim Tuyệt giỏi chế biến bò và dê nên món đặc trưng của quán là dê
nướng nguyên con và các loại thịt xiên khác, khiến Lý Ngư rất động lòng.
Lý Ngư không nhịn được nuốt nước miếng: “Điện hạ, chúng ta cứ theo
đường chính đi về hướng Nam, xem các hàng quán ven đường, sau đó vào quán rượu
dùng cơm, xem xiếc ảo thuật, cuối cùng về bằng cổng Nam, được không?”
Kế hoạch của Lý Ngư rất hợp lí, Cảnh Vương không có ý kiến khác,
ra hiệu cho Vương Hỉ thực hiện. Vương công công lập tức ra lệnh cho một thị vệ
đến quán rượu đặt phòng tốt nhất, loại đồ ăn phí thời gian như món dê nướng
nguyên con này cũng không thể làm ra ngay được nên phải kêu quán làm trước. Xem
ra Lý công tử và Cảnh Vương sẽ đi dạo một lát, đợi đến khi tới quán rượu rồi là
có thể dùng bữa ngay.
Lý Ngư và Cảnh Vương bắt đầu vừa đi vừa chơi theo kế hoạch.
Vương Hỉ nói rất đúng, khu chợ này bán rất nhiều hàng hóa đặc sắc
đến từ Kim Tuyệt, trước đó Lý Ngư cũng đọc được vài câu miêu tả trong sách gốc.
Người Kim Tuyệt thích các loại trang sức bằng vàng sáng bóng,
đường cong thô kệch, đặc biệt là vòng tay và mặt nạ, trên đó thường được vẽ vật
tổ Kim Ô của Kim Tuyệt.
Lý Ngư cũng rất thích mấy món đồ sáng lấp lánh, các loại trang sức
đó được bày trong sạp lộ thiên, Lý Ngư đi ngang qua sạp nào cũng sẽ tò mò dừng
lại một lúc.
Cảnh Vương phát hiện ra một cây trâm bạch ngọc, đuôi trâm khắc
hình con cá hiếm thấy, mắt cá được khảm mặc thuý (*). Cảnh Vương cảm thấy cây
trâm được làm rất đẹp, dù còn hơi thô ráp nhưng khắc họa được thần thái của cá
nhỏ, bàn cầm cây trâm đưa lại gần muốn xem kĩ.
(*) Mặc thuý: một loại ngọc quý, bình thường nhìn có màu đen nhưng
có ánh sáng chiếu vào sẽ hiện màu xanh biếc.
Thấy Cảnh Vương đang xem trâm, Lý Ngư vui vẻ trong lòng, thì ra
tên xấu xa cũng thích trang sức à.
Nhân lúc Cảnh Vương đang chăm chú ngắm nghía cây trâm, cậu chạy
sang sạp hàng khác. Cảnh Vương lập tức nhìn sang, giao cây trâm trong tay cho
Vương Hỉ rồi dẫn thị vệ đi xa xa đằng sau Lý Ngư.
Cảnh Vương biết từ lúc đến khu chợ này, cá nhỏ chưa từng rời mắt
khỏi mấy món đồ chơi ven đường, hắn nghĩ để cho cá chép tinh chơi chút cũng
không sao.
Các sạp hàng ven đường đều đông nghịt người, khó khăn lắm Lý Ngư
mới tìm được một sạp ít người bèn đi qua. Đây là một sạp chuyên bán vòng tay và
mặt nạ. Ánh mắt tán thưởng của Lý Ngư lưu luyến dán lên trên từng hàng mặt nạ
treo cao, mặt nạ ở đây được phủ một lớp phấn vàng dày, thái dương đều vẽ Kim Ô,
đuôi Kim Ô điểm những chiếc lông đuôi công xinh đẹp, lộ vẻ vừa cổ xưa vừa thần
bí.
Sau khi xem mặt nạ xong, Lý Ngư lại xem đến vòng tay. Cậu bắt
chước Cảnh Vương hào hứng cầm một cái vòng vàng lên soi dưới ánh mặt trời rồi
quan sát tỉ mỉ, thấy bên trong cũng được khắc Kim Ô như lời đồn. Ngón tay Lý
Ngư sờ sờ vòng vàng, cậu cảm thấy vòng vàng được mài rất nhẵn, ngoại trừ Kim Ô
mặt trong thì không còn hoa văn nào khác. Cậu đeo thử vào tay, vòng vàng dày
cộm được đeo vào cổ tay gầy yếu, nhìn có cảm giác như nhà giàu mới nổi. Thử
xong, Lý Ngư thấy không hợp nên định tháo ra.
Không ngờ chủ sạp thấy Lý Ngư đến một mình, không biết thân phận
của Lý Ngư lại cười nói: “Khách hàng đã đeo rồi, chứng minh ngài và chiếc vòng
này có duyên. Theo quy tắc của người Kim Tuyệt bọn ta, xin quý khách đừng phụ
lòng đoạn nhân duyên này, hãy mua nó đi.”
Ông chủ này lưng hùm vai gấu, mặt để râu quai nón, mặt có nét thâm
thuý của người Kim Tuyệt, mở miệng là bắt Lý Ngư mua vòng vàng với giá năm mươi
lượng bạc. Lý Ngư lúng túng, chỉ đeo một lát đã phải mua, còn đắt như vậy, cậu
gặp ép bán phiên bản cổ đại à?
Cảnh Vương đứng từ xa thấy không ổn, định tiến lên thì chợt thấy
Lý Ngư gãi gãi hai má, nở nụ cười tinh nghịch.
Cảnh Vương: “......”
Cảnh Vương dừng chân, hình như hắn vừa không cần thận phát hiện
cảnh cá nhỏ gây chuyện rồi.
Cảnh Vương yên lạng nghĩ thầm, dù sao cá nhỏ cũng là cá chép tinh,
chỉ cần không có gì nguy hiểm thì cứ mặc cậu muốn làm gì thì làm.
Lý Ngư cẩn thận nhớ lại, lúc đầu ông chủ không dặn cậu không được
thử. Cậu lại nhìn sang các sạp hàng khác, thấy mấy vị khách bên đó có thử đồ mà
ông chủ cũng không nói gì cả, chỉ có chỗ này là khác biệt, Lý Ngư hiểu ra là có
vẻ mình gặp phải hắc điếm, còn bị hắc điếm lừa.
Đối phó với người như vậy, Lý Ngư không hề nóng nảy, chậm rãi nói:
“Đại thúc, lúc ta đeo ông cũng không nói là đeo thì phải mua mà, sao giờ mới
nói.”
“Bây giờ nói cũng chưa muộn mà.”
Ông chủ dứt khoát chơi xấu: “Vòng vàng của ta có linh khí đấy, cậu
đeo vào hút mất linh khí rồi, nếu cậu không chịu mua thì sao ta bán cho người
khác được nữa.”
Lý Ngư: “......”
Câu già mồm át lẽ phải vậy mà cũng bịa ra được luôn hả?
Lý Ngư thảy thảy chiếc vòng trong tay, hơi nặng, hình như giá trị
không nhỏ, nhưng chắc chắn chưa đến năm mươi lượng. Lý Ngư từng nghe Vương Hỉ
nói, người bình thường chỉ cần mười lượng là có thể sống tận một năm, cậu sao
có thể dùng tiền sinh hoạt năm năm đi mua trang sức bình thườngđược?
Hơn nữa, cậu không có tiền. Cậu phụ trách nuôi cá trong phủ Cảnh
Vương, “việc” mỗi ngày rất nhàn nhã, ăn mặc đều do Vương phủ phát, bản thân cậu
cũng không nhớ đòi lương tháng. Một con cá xuyên sách như cậu làm gì để ý đến
vật ngoài thân, cho dù có không gian thì cũng phải để dành cho đồ quan trọng
khác.
Mặc dù ngày nào cá cũng đắp chăn thủy sinh tơ vàng, tỉnh dậy trên
chiếc giường đá rộng rãi nhưng thực tế không xu dính túi, càng không có khoản
tiết kiệm, là một con cá nghèo. Thế thì làm sao mua nổi cái vòng này, mà cậu
cũng không muốn tiêu hoang cổ vũ hành động bất chính, tốt nhất phải cho ông chủ
một bài học.
“Đại thúc à, ngại quá, năm mươi lượng nhiều quá.” Lý Ngư thẳng
thắn nói.
Ông bịa nhiều vào, cứ không mua thì làm sao?
Ông chủ trợn tròn mắt, chắc chắn ông không hề nhìn lầm, quần áo
trên người thiếu niên này dệt từ tơ tằm băng thượng đẳng, ngay dây ngọc xiên
chéo tuỳ ý đeo bên hông thì mỗi viên cũng rất to tròn, thế nên ông mới nhận
định cậu là công tử quý tộc. Nhưng mà sao một công tử thế gia lại không lấy
được năm mươi lượng cỏn con, còn mang dáng vẻ ta rất rảnh muốn mặc cả?
Ông chủ nghiêm mặt nói: “Ít nhất phải bốn mươi lăm lượng hai,
không thể ít hơn.”
Lý Ngư thở dài: “Đại thúc, bốn mươi lăm lượng tôi cũng không có.”
Ông chủ vẫn còn ôm hy vọng, cứ mỗi lần lại trả giá hạ năm lượng,
đã hạ xuống hai mươi lăm lượng mà vị công tử này còn không định trả tiền, ông
chủ hơi sốt ruột rồi.
“Vậy rốt cuộc cậu có thể lấy bao nhiêu?”
“Đại thúc à, ngại quá, hôm nay tôi ra đường quên mang tiền theo
rồi.” Lý Ngư lè lưỡi cười.
Ông chủ suýt nữa bị cậu chọc tức đến ngất đi: “Ngươi không đem
tiền theo thì lựa cái gì mà lựa!”
Lý Ngư vô tội nói: “Ai bảo thúc không chịu nói sớm là đeo vòng thì
phải mua!”
Ông chủ tức giận đến độ muốn đuổi khách, đang định xé mặt chửi thì
nhìn thấy xa xa đằng sau vị công tử này là một thanh niên cao lớn dẫn theo một
dàn tùy tùng, ngẩng đầu vẻ mặt lãnh đạm, bốn mắt nhìn nhau với ông, còn lộ ra
sát ý.
Ông chủ sợ run lên, nhận ra thanh niên này chắc là “chỗ dựa” của
thiếu niên này, môi mấp máy, nuốt lời mắng chửi lại vào bụng.
Mà Lý Ngư hồn nhiên vẫn không hay biết có người làm chỗ dựa cho
mình, thấy ông chủ không hé răng, Lý Ngư lại đeo cái vòng vàng vừa nãy lên tay.
Ông chủ bị hành động kỳ lạ của cậu làm cho ngớ người, nhỏ giọng
nói: “Cậu, vừa không có tiền vừa không mua, còn đeo làm gì?”
Lý Ngư thành thật trả lời: “Không phải đại thúc nói ta hút mất linh
khí của vòng vàng sao, chờ chút, để nó hút linh khí về là bán cho người khác
được rồi!”
Ông chủ: “......”
Ông chủ vừa nói vòng tay có linh khí, nếu phủ nhận ngay thì khác
nào tự tát vào mặt mình.
Ông chủ bất an nhìn về phía thanh niên đứng đằng xa, không biết là
do sợ quá sinh ra ảo giác hay sao, ông thấy hình như mặt hắn còn lạnh hơn.
Ông chủ bất đắc dĩ đứng nhìn Lý Ngư cầm vòng tay lăn qua lăn lại
trêu đùa.
Có người qua đường tò mò nhìn hành động của Lý Ngư, thấy thú vị
nên cũng muốn đến xem thử. Ông chủ tưởng sắp có mối làm ăn thì nghe Lý Ngư lớn
tiếng: “Các người có đem đủ tiền không đó, quy tắc của ông chủ là thử thì phải
mua đấy.”
Người qua đường nghe vậy thì vắt chân lên cổ chạy nhanh.
Ông chủ vừa tức vừa lo, còn không dám nổi giận, chỉ xin Lý Ngư trả
vòng tay lại rồi biến đi chỗ khác.
Lý Ngư cười hì hì: “Đại thúc, chúc ông buôn may bán đắt nha, lần
sau ta ghé nữa!”
Tổ tông tuyệt đối đừng đến nữa, ông chủ vái thầm trong bụng.
Một lúc sau, Lý Ngư cũng rời đi, hẳn Cảnh Vương còn đang xem trâm,
cậu phải quay lại tìm hắn. Vừa quay đầu, cậu đã phát hiện Cảnh Vương đang cong
môi đứng phía sau mình, vững chắc như tường đồng vách sắt.
“Điện, điện hạ.”
Lý Ngư líu cả lưỡi, nãy giờ tên xấu xa vẫn đứng đây à?
Thế là hắn đã thấy hết cảnh cậu chém giá, đùa cợt ông chủ rồi hả?!
Thân là người trong lòng, chắc là hình tượng của cậu trong mắt
Cảnh Vương đã vỡ tan rồi.
Lý Ngư hơi thấp thỏm, Cảnh Vương lại tươi cười tiến đến xoa xoa
đầu cậu, lấy cây trâm bạch ngọc đuôi cá từ trong tay áo ra, cẩn thận cài lên
đầu Lý Ngư.
Lý Ngư: ???
Lần đầu tiên khi Lý Ngư biến thành người, hệ thống đã sửa đầu tóc
của cậu ra dài hơn nên không ai dị nghị gì về mái tóc của cậu. Lý Ngư cảm thấy
đây là mình đang nhập gia tùy tục, nhưng vẫn không để ý lắm, mỗi lần cậu biến
hình đều vội vàng, có quần áo mặc đã mừng rồi, làm gì có thời gian buộc tóc đội
quan, bình thường đều xõa ra. Cảnh Vương nghĩ là cậu thích thế nên cũng không
nói gì.
Nhận trâm cài, Lý Ngư mê mẩn nhìn con cá tròn vo ở đuôi trâm.
Vì tên cậu là Lý Ngư nên Cảnh Vương tặng cậu một cây trâm hình con
cá à?
Cảnh Vương thật sự rất thích cá.
Tai Lý Ngư ửng hồng, sau này cậu có nên học buộc tóc không nhỉ?