Cá cưng trong lòng bàn tay của bạo quân tàn tật

chương 64.1

Edit: Dưa Hấu

Beta: HS

“Em nghĩ, em cũng thích Điện hạ… Muốn ở bên Điện hạ. Điện hạ có thể đáp ứng em vài yêu cầu được không? Nếu Điện hạ đồng ý, chúng ta có thể… thử ở bên nhau.” Lý Ngư đỏ mặt nhỏ giọng nói.

Tuy đôi khi cậu hơi ngượng nghịu, đối diện người mình thích cũng sẽ thẹn thùng, nhưng thẳng thắn cũng là một ưu điểm nhỏ của cậu.

Thật ra cũng do kỹ năng biến thân xui xẻo kích thích cậu. Mỗi ngày chỉ có hai tiếng, cũng không thể nhăn nhó mãi. Vậy nên muốn gì thì đề xuất thẳng vấn đề ra, nhất trí thì có thể thuận lợi nói chuyện yêu đương rồi!

Lý Ngư nhớ lại sự săn sóc của Cảnh Vương đối với cậu, tin vào bản thân một cách khó giải thích, giơ tờ giấy đầy chữ lên, miễn cho Cảnh Vương bỏ sót.

Phần “ba điều quy ước” này đã được cậu sửa lại nhiều lần. Cảnh Vương đã dạy cậu chữ, lần này Lý Ngư cố gắng không sai chính tả, đồng thời cố giữ tờ giấy sạch sẽ. Tuy dùng để “đàm phán” yêu cầu, cậu cũng viết một cách chân thành nhất.

Cảnh Vương thì chỉ nghe thấy Lý Ngư chính miệng nói thích đã mở cờ trong bụng. Tuy rằng cá nhỏ muốn, không phải hắn muốn, nhưng việc này cũng không vội được. Không chỉ là “ba điều quy ước”, 30 điều, 300 điều hắn cũng đáp ứng được.

Cảnh Vương đưa tay ra, đầu tiên cầm mấy ngón tay không cẩn thận bị dính mực của Lý Ngư, cẩn thận vuốt ve lau mực đi.

Động tác nhỏ như vậy thôi cũng khiến Lý Ngư đột nhiên ấm lòng. Ngón tay được chăm sóc cẩn thận thử nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay Cảnh Vương. Lý Ngư lấy dúng khí, nắm chặt tay Cảnh Vương, mỉm cười nhìn hắn.

Cảnh Vương cũng đã cẩn thận xác nhận từng lần một rằng cá nhỏ sẽ không cáu kỉnh chạy đi lần nữa. Tuy hắn đã cảm giác được từ lúc trên xe ngựa, nhưng bây giờ nói ra vẫn có cảm giác không thật.

Lẽ nào là do hắn cũng “lo được lo mất”?

Cảnh Vương bật cười, vỗ vỗ tay Lý Ngư rồi mới nhận tờ giấy.

Đập vào mắt là hàng đầu tiên: Không để Lý Ngư ở lại qua đêm.

Cảnh vương: "..."

Cảnh Vương xoa mi tâm, cá nhỏ chấp nhận hắn nhưng vẫn không chịu hút kim hắn à?

Bản thân hắn thì không sao, nhưng có ảnh hưởng không tốt với cá nhỏ không? Sách tu tiên cổ đều nhắc tới sự chăm chỉ, chuyện này cá nhỏ… xin lỗi vì hắn nói thẳng, đúng là ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới.

Lý Ngư sợ hắn cảm thấy mình làm bộ làm tịch, vội vàng giải thích: “Cũng không phải không thể làm, chờ lúc thích hợp rồi…”

Cậu cảm thấy ngạc nhiên vì những từ ngữ mình nói ra, lập tức ngậm miệng, hai má đỏ bừng chớp mắt giả ngu.

Dù vậy Cảnh Vương lập tức hiểu ý: Thì ra cũng không phải hoàn toàn không thể…

“Không phải, em nói không được là không được!” Lý Ngư chơi xấu muốn đoạt lại tờ giấy: “Nếu Điện hạ không đáp ứng được, vậy chúng ta cũng không cần ở bên nhau.”

Cảnh vương: "..."

Cảnh Vương vừa nghe cậu nói “chúng ta” thì lòng lập tức rung động, phản ứng lại thì tức tốc đoạt lại tờ giấy, dù hơi tiếc vì không thể hấp kim, nhưng nếu không có cá nhỏ thì còn hút cái gì nữa!

Lý Ngư lén lút làm thủ thế thắng lợi ở chỗ hắn không thấy. Ai cũng bảo làm nũng bạn trai rất hữu dụng, xem ra là đúng thế thật.

Cảnh Vương đồng ý điều đầu tiên, tiếp tục nhìn xuống, điều thứ hai: Không hỏi Lý Ngư đi đâu.

Điều này Cảnh Vương chỉ cần nghĩ chút là hiểu. Hình như cá nhỏ chỉ có thể biến thành người trong hai tiếng, lần nào cũng giải thích nguyên nhân “biến mất” với hắn. Lần nào nghe cá nhỏ mượn đủ thể loại lý do kỳ quái trên đời, giả đến không thể giả hơn, Cảnh Vương cũng không đành lòng vạch trần.

Không muốn hắn hỏi, chắc là cá nhỏ cũng không muốn kiếm cớ, quá hại não, che dấu cũng không dễ.

Cảnh vương gật gật đầu, coi như đồng ý điều này, lại nhìn điều cuối: Không được tức giận với Lý Ngư.

Cảnh vương nở nụ cười, cá nhỏ lo xa rồi, hắn đã bao giờ tức giận với cá nhỏ đâu?

Cảnh vương đồng ý toàn bộ.

Lý Ngư giảo hoạt nói: “Còn một điều nữa, trước đây Điện hạ không có thị thiếp, mong ngài có thể tiếp tục duy trì điều này được không?”

Trong truyện gốc, Cảnh Vương cũng không phải người thiếu quyết đoán. Nhưng tình tiết trong truyện gốc đã bị làm loạn hết lên, Sở Yến Vũ trắng lẫn đen, nhỡ đâu Cảnh Vương cũng thành người không chung thuỷ?

Tuy rằng không khả thi lắm nhưng Lý Ngư tuyệt đối không mong những chuyện này xảy ra ngoài ý muốn, đồng thời nhẫn tâm, nếu Cảnh Vương dám to gan biến thành móng heo bự, cậu dám chia tay! 

Nhưng điều này cậu cũng không viết hẳn ra, vì Cảnh Vương có ý với mình, lại còn khắc cả vào tường phủ Cảnh Vương, Lý Ngư cảm thấy không cần viết lần nữa, chiếm mất ba điều quy ước của cậu.

Cho nên thực tế cũng là tiện nghi hắn.

Cảnh Vương hoàn toàn không do dự gật đầu.

“Vậy Điện hạ, nhất định phải nhớ mấy cái này nhé.” Lý Ngư cười hì hì nói: “Điện hạ có thể làm được không?”

Cảnh Vương lại gật đầu lần nữa, đưa giấy lại cho Lý Ngư, tới bên bàn lấy giấy bút ra.

Lý Ngư cũng đi theo, cuốn ống tay áo lên, tự giác mài mực cho hắn.

Cảnh Vương ngẩng đầu nhìn Lý Ngư một cái, cân nhắc đến năng lực phân tích của cá nhỏ, cười gộp thành một bài vè:

Qua đêm nghe theo em,

Đi ở em tuỳ ý,

Không đúng em sinh khí,

Kiếp này chỉ yêu em.

<!--[if gte vml 1]> <![endif]--><!--[if !vml]--><!--[endif]-->

Chương kế tiếp