Cá cưng trong lòng bàn tay của bạo quân tàn tật

chương64.2

Lý Ngư ngơ ngác, nhanh như chớp vứt thỏi mực sang một bên, Điện hạ thật khéo quá đi, đặc biệt là câu cuối cùng!

Đều nhớ hết rồi, vậy tiếp theo phải ôm ôm hôn hôn giơ cao cao đúng không?

Lý Ngư gào lên nhào tới.

Cảnh Vương giật mình, đỡ được cậu, hai người đầy tình ý, bờ môi chậm rãi dính vào nhau.

Muốn dùng hết ôn nhu cả một đời, muốn vùi hết chiếm hữu nhiệt tình vào bên trong nụ hôn, nhấn chìm đối phương vào cơ thể và cốt nhục của mình.

Cảnh Vương cảm giác có cái gì đó lướt nhanh qua kẽ môi hắn, mở mắt ra, cá nhỏ cười nghịch ngợm cũng đang nhìn hắn.

"... Còn đau không?" Lý Ngư sờ sờ môi của hắn.

Trước đây có hiểu lầm, Lý Ngư từng cắn môi Cảnh Vương, bây giờ rất muốn bồi thường.

Thật ra cái đó cái đó đó cũng khá thú vị, Ngư bé cưng cũng muốn thử chút, dù sao cũng là bạn trai của mình, hôn lưỡi một chút cũng rất bình thường.

Cảnh Vương nhận ra ý của cậu, kích động bế Lý Ngư lên.

Lý Ngư: !!!

Đm, em chỉ muốn hôn lưỡi, ngài ngài ngài muốn làm gì?

Lý Ngư kinh hồn bạt vía, chỉ lo Cảnh Vương vừa bàn xong điều kiện đã định vi phạm, nhưng Cảnh Vương chỉ ôm chặt cậu một lúc, cẩn thận ôm cậu lên bàn, đưa mặt lại gần, hôn môi cậu một cái.

Lý Ngư: "..."

Lý Ngư tràn đầy phấn khởi hôn lại, đang hôn thì cậu chợt nhận ra, Cảnh Vương cao hơn cậu cả một đoạn dài, vốn dĩ cậu muốn tự đến hôn lại phải ngước đầu lên, không thoải mái lắm, bị đặt lên bàn rồi lại được nhìn thẳng, vậy thì dễ hơn lúc nãy nhiều.

Cảnh Vương muốn cậu thoải mái hơn chút…

Lý Ngư hiểu ra, dù người này không thể nói chuyện, đôi khi để hiểu ý đối phương cậu phải đoán không ngừng, thường đoán sai, không thuận lợi cho lắm, nhưng sự chiều chuộng của Cảnh Vương đối với cậu chưa từng thay đổi.

Lý Ngư vừa cảm động vừa thấy ấm áp, ôm cổ đối phương thật chặt, đôi môi vui vẻ đặt lên, rất nhanh đã nhận được sự đánh chiếm ôn nhu.

Lý Ngư y như con koala, miễn cưỡng nằm nhoài trên người Cảnh Vương. Cảnh Vương đưa cho cậu một tấm vải vàng óng.

Lý Ngư mở ra nhìn, thì ra là chiếu chỉ Hoàng đế lệnh Cảnh Vương tới Công bộ nhậm chức.

Lý Ngư hơi ngạc nhiên. Cậu nhớ trong sách gốc cũng có đoạn này, nhưng đều là sau khi Cảnh Vương tranh chấp với Lục Hoàng tử, chính thức vào triều từ khi vào Công bộ, nhưng bây giờ Lục Hoàng tử còn dưỡng thương cơ mà.

Theo sự quan sát của cậu, hình như Cảnh Vương vẫn không có ý định đoạt vị. Lý Ngư nhận ra đây có lẽ chỉ là Hoàng đế đơn phương coi trọng Cảnh Vương.

Thế giới này Cảnh Vương sẽ không có quá nhiều tai nạn, cậu cũng sẽ thử giúp Cảnh vương.

"Đây là chuyện tốt, chúc mừng Điện hạ."

Lý Ngư cười nói, đồng thời không hiểu sao Cảnh Vương lại cho cậu xem chiếu chỉ.

Cảnh Vương không vui vì vừa mới đính ước với cá nhỏ đã bị bắt đi làm: “…”

Chỉ là không thể giúp ngươi nhiều hơn, Cảnh Vương không nói ra được.

Lý Ngư nghĩ một chút, cũng hiểu ý của hắn, cười nói: “Điện hạ vừa nhậm chức thì phải làm việc cẩn thận, ta sẽ không đi đâu cả, chỉ ở trong phủ chờ ngươi về. Khi nào có lương…bổng lộc của tháng, thì Điện hạ mua quà cho ta nha.”

Lúc nào Lý Ngư cũng cổ vũ như vậy. Tưởng tượng mình là nam sinh nhỏ hôm nào cũng đưa bạn trai đi làm, rồi lại động viên tinh thần trông coi nhà cửa.

Dù sao con người ngoài việc yêu đương vẫn còn nhiều việc đứng đắn khác cần làm. Bây giờ Cảnh Vương phải nhậm chức ở Công bộ, sau khi đoạt vị lại trở thành Hoàng đế bận việc lớn của quốc gia.

Không như cậu, ngoài việc làm nhiệm vụ, làm cá cưng bơi bơi rất nhàn nhã, như đã bước vào cuộc sống về già.

Nhưng cậu, rõ ràng mới mười tám mà.

Lý Ngư sờ sờ mũi, hay là cậu cố gắng phát huy chút sức tàn lực kiệt làm cho bạn trai hộp cơm tình yêu?

Vì được cá nhỏ cổ vũ, Cảnh Vương vực lại tinh thần, bắt đầu đúng giờ mỗi ngày tới nha môn Công bộ báo cáo.

Công bộ, là bộ cuối cùng trong lục bộ, chủ yếu quản lý thuỷ lợi và xây dựng kiến trúc.

Cân nhắc tới việc Cảnh Vương khó giao tiếp, Hoàng đế cho Cảnh Vương một nhiệm vụ là phụ trách tu sửa cung Chung Tuỵ bị cháy.

Cung Chung Tuỵ cung vốn dĩ có bản vẽ tồn kho, sửa theo là được, không dễ phạm sai. Cảnh Vương mang Vương vị, tính tình cũng có thể áp người khác, nhưng Hoàng đế vẫn lo lần đầu tiên Cảnh Vương nhận việc sẽ không ứng phó được, tìm người giúp Cảnh Vương. Công bộ thị lang Trịnh Kinh là người có tài, đã sớm nhận được chỉ thị của Hoàng đế, bất cứ lúc nào cũng có thể trợ giúp Cảnh Vương.

Hoàng đế sắp xếp như vậy tựa như thả Cảnh Vương vào nước.

Sau khi Cảnh Vương đến nha môn Công bộ thì đặt gói lớn mang bên người xuống trước tiên.

Thị lang Trịnh Kinh cười tới hành lễ. Trịnh Kinh đã sớm nghe qua đại danh của Cảnh Vương, muốn tạo quan hệ với Cảnh Vương, tò mò hỏi: “Cảnh Vương Điện hạ mang gì tới vậy?”

Dù Vương Hỉ đi theo Cảnh Vương nhưng theo quy củ thì không được vào công đường. Cảnh Vương tự nhấc bút trên bàn lên bình tĩnh viết: “Cơm trưa.”

Trịnh Kinh: "..."

Trịnh Kinh cười mỉa, thì ra là cơm trưa của Vương gia. Cái bọc này còn lớn hơn chậu rửa mặt, không biết là cơm trưa kiểu gì.

Nhìn sắc mặt nhàn nhạt của Cảnh Vương, Trịnh Kinh biết tính lạnh lùng của Cảnh Vương, chắc là không muốn nghe y hỏi nữa. Vì vậy dù Trịnh đại nhân vẫn đầy nghi hoặc nhưng vẫn không hỏi thêm nửa câu.

Sau khi viết xong hai chữ “bạn trai” thì Cảnh Vương ngừng lại một chút. Nhưng Trịnh Kinh cũng không hỏi nữa, Cảnh Vương hơi bất mãn, lại cố gắng viết thêm dưới hai chữ “cơm trưa”, dùng kiểu chữ lớn hơn, nghiêm túc viết từng nét một: “Bạn trai làm.”

Trịnh Kinh: "......"

Trịnh Kinh khó nhọc nói: "Bạn trai?"

Cảnh vương gật gật đầu.

Đây là thổ ngữ ở quê hương cá nhỏ mà chính miệng cậu nói.

Cá nhỏ nói, bọn họ như này là tình đầu ý hợp, ở bên nhau gọi là “nói chuyện yêu đương”, cá nhỏ là “bạn trai” hắn, hắn cũng là “bạn trai” cá nhỏ.

Cảnh Vương thích danh xưng này. Hắn đoán quê hương của cá chép tinh chắc là núi tiên nào đấy, cá nhỏ coi hắn là người trong nhà, Cảnh Vương rất ấm lòng.

Trịnh Kinh nghĩ mãi cũng không biết bạn trai là thuyết pháp gì, đành xin Cảnh Vương chỉ bảo: “Xin hỏi Điện hạ, bạn trai là ý gì?”

Cảnh Vương nhìn y một cái, không thể để Trịnh Kinh biết cá chép tinh sống ở núi tiên, nhưng Cảnh Vương có cách giải thích khác.

Dù sao cũng là cá nhỏ, Cảnh Vương viết: "Là Vương phi tương lai."

Sắc mặt Trịnh Kinh biến đổi liên tục, Cảnh Vương có Vương phi à, sao y chưa nghe bao giờ?

Ồ, là Vương phi tương lai… dù sao thì cũng dễ hiểu hơn bạn trai, y —— nên nói gì nhỉ?

Trịnh Kinh lắp ba lắp bắp nói: "Vậy thì thật là... chúc mừng Điện hạ."

Lúc này Cảnh Vương mới hài lòng gật gật đầu.

Trịnh Kinh lặng lẽ lau mồ hôi, lại thấy Cảnh Vương lấy một vật ra từ trong ống tay áo rộng thùng thình, đặt lên bàn.

Đây là một chiếc lọ lấp la lấp lánh, bên trong lộ ra một con cá vảy vàng, đang vui vẻ bơi qua bơi lại trong bình.

Trịnh Kinh: "..."

Trịnh Kinh nhất thời nghĩ mình nhìn nhầm, nuốt nuốt mấy ngụm nước miếng, hơi chần chờ hỏi: “Điện hạ mang theo cẩm lý à?”

Cảnh vương kiêu ngạo mà viết: "Cá cưng của bản vương.”

Trịnh Kinh: "..."

Tại sao lại có người mang theo cá đi làm vậy, Trịnh Kinh nghĩ không ra.

Tới khi nhìn thấy Cảnh Vương tự cầm hộp dương chi bạch ngọc(*) đựng thức ăn cho cá, bón cá ăn bánh hoa đào, Trịnh Kinh hoàn toàn ngậm miệng. 

 (*) Dương chi bạch ngọc: 



Lúc này Lý Ngư đang gặm bánh hoa đào cũng đang gào thét trong lòng: Đúng là con quỷ vô liêm sỉ, gì mà đưa bạn trai đi làm, tại sao tên vô liêm sỉ này đi làm cũng mang cá theo!?

Nam sinh nhỏ bảo cẩn thận trông nhà đâu?

Bây giờ biến thành người phải làm chuyện yêu đương, chuẩn bị món ăn tình yêu, biến thành cá lại phải đi làm cùng, hu hu hu, cậu nghĩ tới cuộc sống dưỡng lão được cưng chiều mà!

_________________________________

Bài vè của Cảnh Vương, nhấn vào loa để nghe google đọc nha.


Chương kế tiếp