Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác

Chương 32: Còn ra thể thống gì nữa!


Tuy rằng từ lúc bác Phúc đưa điện thoại cho bọn họ, số điện thoại của anh Tần đã được lưu trong danh bạ điện thoại của họ rồi, nhưng Tô Bối chưa một lần gọi điện cho anh, nhắn tin cũng chưa luôn.

Cho nên khi nhìn thấy tin nhắn từ [anh Tần], Tô Bối nhất thời không phản ứng lại được.

Vậy là Tần Thiệu vẫn chưa rời đi ư?

Trong mắt Tô Bối hiện lên ý cười, làm theo tin nhắn, gọi điện cho Tần Thiệu.

Tô Bối: “Ba ạ?”

Tần Thiệu: “Biểu diễn kết thúc rồi à?”

Tô Bối: “Vâng.”

Tần Thiệu: “Ba ở trên xe, đang đậu ở bãi đậu xe ở cổng trường.”

Nghe vậy, Tô Bối hơi ngẩn người, cũng hiểu được ý của Tần Thiệu.

“Vậy ba chờ một lát, con với Tiểu Bảo sẽ lập tức qua đó.”



Đến cổng trường, ánh mắt anh Tần nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thấy Tô Bối lon ton chạy về phía này, còn thêm cả Tô Tiểu Bảo đi theo sau giúp cô xách đồ.

Khuôn mặt vốn lạnh lùng và thâm trầm của anh Tần bất chợt dịu dàng đi một chút.

Cùng với đó, người tài xế ngồi ở hàng ghế trước luôn cảm thấy sếp có vẻ không vui, cũng thở phào nhẹ nhõm theo.

“Ba ơi?” Tô Bối đi tới bên cửa xe, nhìn thấy Tần Thiệu kéo cửa sổ xe xuống.

Anh Tần ngắn gọn nói hai chữ: “Lên xe, về nhà.”

Tô Bối sững người.

Cô đã quen với thiết lập nhân vật phản diện lạnh lùng nghiêm nghị do Tần Thiệu thể hiện trong tiểu thuyết rồi, cho nên giờ thấy vẻ nghiêm khắc trên mặt Tần Thiệu lúc này, Tô Bối lại cảm thấy không quá kỳ lạ.

Chỉ là bây giờ về nhà…

Tô Bối lộ vẻ khó xử.

“Ba, ba về trước đi ạ, lát nữa trường học còn một vài hoạt động.” Tô Bối giải thích.

Các hoạt động trong ngày kỷ niệm của trường cấp hai Duy Minh sẽ kéo dài cả một ngày, sau phần biểu diễn văn nghệ sẽ là các hoạt động mở rộng của lớp và hoạt động giao lưu.

Nghe vậy, anh Tần khẽ cau mày, trầm giọng hỏi: "Bây giờ luôn ư?"

Tô Bối gật đầu: “Vâng, sắp bắt đầu rồi ạ.”

Tần Thiệu: “Đến mấy giờ?”

“8 giờ ạ.” Nói rồi, Tô Bối lại bổ sung một câu: “Diễn ra ngay trong trường thôi, nếu mà không có việc gì thì bọn con sẽ về sớm một chút.”

“Lên xe trước đã, thay quần áo ra!” Anh Tần đột nhiên đen mặt nói, trong giọng điệu có chút nghiêm nghị hiếm thấy khi nói chuyện với Tô Bối.

Lúc này Tô Bối vẫn đang mặc trang phục màn biểu diễn cuối cùng của lớp bọn họ, còn chưa kịp thay ra, trên người mặc áo khoác đồng phục của Tô Tiểu Bảo, nhưng lại mặc một chiếc quần bò ngắn, lộ ra hai bắp đùi trắng nõn.

Chả trách Tần Thiệu lại đen mặt.

… Một đứa con gái mà ăn mặc thành như thế này thì còn ra thể thống gì nữa! Đã vậy còn định cứ như vậy về trường quậy phá đến tối?

Hơn nữa, vì đồng phục của Tô Tiểu Bảo dài hơn của Tô Bối rất nhiều, mặc như vậy, nếu không nhìn kỹ sẽ giống như không mặc gì ở dưới.

Mặc dù Tô Bối cũng bị dọa sợ trước sự nghiêm khắc đột ngột anh Tần, nhưng khi nghe thấy những lời của anh, Tô Bối vẫn ngoan ngoãn leo lên xe, kéo vách ngăn xuống rồi thay trang phục biểu diễn ra.

Ngoài xe, hai ba con đứng sóng vai nhau.

Tô Tiểu Bảo đột nhiên cau mày, trầm giọng nói một câu: "Bây giờ các cô gái đều ăn mặc như thế cả, ông có bảo thủ quá không?"

Nghe vậy, Tần Thiệu liếc Tô Tiểu Bảo một cái, đè xuống cảm xúc hỏi ngược lại: “Con cảm thấy Tiểu Bối mặc như thế có tốt không?”

Tô Tiểu Bảo: “…”

Không tốt.

Nhưng mà lúc nãy Tần Thiệu hung dữ với Tô Bối như thế làm cậu rất khó chịu.

Thay quần áo xong, Tô Bối xuống xe rồi đi về phía anh Tần.

“Ba.”

Tần Thiệu cúi đầu nhìn Tô Bối, lúc này Tô Bối đã thay sang đồng phục [thành công giảm 80% khả năng yêu đương sớm trong trường học]. Thấy vậy, vẻ mặt vẫn luôn căng thẳng của anh Tần cuối cùng cũng dịu đi một chút.

Tần Thiệu: “Muốn tham gia à?”

“Vâng vâng.” Tô Bối gật đầu như gà mổ thóc.

Lúc trước khi bọn họ còn học ở trường trung học số 3 huyện Hồng Tinh, trong trường không có nhiều hoạt động như vậy, ngay cả một số hoạt động được tổ chức giữa các bạn học thì cũng không gọi cô và Tô Tiểu Bảo đến.

Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh đầy "mong đợi" của Tô Bối, anh Tần cảm thấy đau đầu.

Cuối cùng anh Tần cũng buông tay, chỉ nhấn mạnh một câu: “Kết thúc sự kiện xong thì về nhà luôn, có việc gì thì gọi điện thoại cho ba.”

Còn về chuyện của thằng ranh con nhà họ Tạ, đợi anh điều tra rõ ràng đã rồi nói tiếp.

“Được ạ.” Trên mặt Tô Bối tràn ngập ý cười: "Cám ơn ba, tạm biệt ba nha ~"

Dứt lời, Tô Bối tươi cười rạng rỡ kéo Tô Tiểu Bảo bên cạnh chạy về trường học, không để ý rằng, cảnh này vừa vặn bị một bạn học chuẩn bị về sớm cách đó không xa dùng điện thoại chụp lại.

Nhìn thấy bóng dáng hai đứa nhỏ đã biến mất ở cổng trường, anh Tần hiếm khi thở dài một tiếng, sau đó lên xe, bảo tài xế đi đến công ty, để lại hai chiếc xe tiếp tục đợi ở cổng trường.

Trong xe, Tần Thiệu mở ra album ảnh trong điện thoại.

Có hơn 20 bức ảnh anh chụp trong hội trường trước đó: có ảnh Tô Bối lên sân khấu chào, một số ảnh trong lúc chơi piano, cũng có cả lúc hạ màn.

Tần Thiệu chọn ra vài tấm trong số chúng, còn định đăng lên vòng bạn bè của mình.

Về phần hai bức ảnh Tô Bối cùng lớp nhảy hiện đại, anh Trần nhìn chúng, ánh mắt sa sầm xuống, cất điện thoại đi, vĩnh viễn "chôn vùi" hai bức ảnh đó trong album điện thoại.



Lúc quay về trường, Tô Bối mới nhớ tới một chuyện.

Tô Tiểu Bảo: "Chị sao vậy?”

Tô Bối: “Chị quên mất một chuyện.”

Vừa nãy cô quên không hỏi Tần Thiệu xem có xem màn biểu diễn của cô không… Không biết tại sao mà trong lòng Tô Bối rất lấn cấn chuyện này.

Đúng lúc này, điện thoại di động Tô Bối cầm trong tay đột nhiên rung lên hai lần.

Đó là từ [Anh Tần]: Biểu diễn hay lắm.

Bên cạnh là Tô Tiểu Bảo không biết chuyện gì: “Quên gì cơ?”

“Không có gì.” Tô Bối lắc đầu, cầm điện thoại lén lút cười trộm, trong đôi mắt màu nâu nhạt tràn ra vui mừng cùng vui sướng.

Tiện tay, Tô Bối cũng thay thế từ “anh Tần" mà bác Phúc đã lưu cho cô trước đó bằng "Ba".

Lúc này, anh Tần lại gửi một tin nhắn khác: Đừng chơi muộn quá đấy.



Khi Tô Bối và Tô Tiểu Bảo quay trở lại lớp, bốc thăm giao lưu hữu nghị đã xong rồi, sau đó, Tô Bối nghe được một “tin dữ” từ cô bạn cùng bàn Đổng Văn Kỳ… đối tượng giao lưu của lớp họ là lớp 8-2.

Đổng Văn Kỳ đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tô Bối, còn hơi có dáng vẻ mong chờ mà cạn lời: “Cậu không lo lắng, không căng thẳng chút nào à?”

“Căng thẳng cái gì?” Tô Bối ngạc nhiên.

“Là lớp 8-2 đó! Mà khoan.” Đổng Văn Kỳ đột ngột ngừng nói, nghiêm túc nhìn Tô Bối: “Chắc cậu vẫn chưa biết Tống Tâm Di học lớp 8-2 đấy chứ?”

Tuy rằng lần này giao lưu với lớp 8-2 thì có thể tiện thể gặp nam thần của trường, nhưng mà nghĩ đến “ân oán liên miên” của Tô Bối và Tống Tâm Di, Đổng Văn Kỳ đột nhiên cảm thấy nhan sắc nam thần Diệp không còn ngọt ngào như thế nữa.

Đầu tiên là bình chọn hoa khôi của trường, sau đó trên các diễn đàn còn so sánh giữa hai người bọn họ, tới hôm nay hai người họ cùng biểu diễn đàn piano trên sân khấu…

Tưởng tượng nếu hai người này thực sự mặt đối mặt...

… Thôi, cảnh tượng ấy cô ấy không dám nghĩ đến đâu.

Tô Bối: “…”

Cô quả thực không biết Tống Tâm Di học lớp 8-2.

Toàn trường bốn mươi năm mươi lớp bốc thăm, vậy mà lại để cô gặp được con gái bảo bối của nam chính trong tiểu thuyết, đây rốt cuộc là loại “phân duyện” quái quỷ gì vậy?

Sau khi chuẩn bị tâm lý ổn thỏa, Tô Bối lắc lắc cánh tay Đổng Văn Kỳ, chớp chớp mắt: “Sợ cái gì? Ở trước bao người như thế, chẳng lẽ cậu ta lại ăn tươi nuốt sống tớ được chắc?”

“Lúc trước cậu còn định trà trộn vào nhóm fan của người ta để xỉa xói cơ mà? Lấy dũng khí lúc đó của cậu ra đi.”

Đổng Văn Kỳ: “Đâu giống nhau đâu.”

Bảo cô ấy xỉa xói chiến nhau với đám binh tôm tướng tép kia thì cô ấy chẳng ngán gì, nhưng bảo gặp “bản tôn” thì lại rén.

Tô Bối tiếp tục an ủi Đổng Văn Kỳ: “Không việc gì phải sợ. Mà cho dù có tẩn tớ thật thì cậu cứ nấp xa xa chút, bảo vệ mình thật tốt là được.”



Dĩ nhiên là không thể chọi nhau được rồi.

Dù sao thì không cần biết thắng thua thế nào, nữ thần Tống trong mắt mọi người luôn là một cô gái dịu dàng đáng yêu, sẽ không bao giờ đi sinh sự với người khác đâu.

Người của hai lớp tập hợp lại một chỗ.

Đổng Văn Kỳ kéo Tô Bối: “Tô Bối, cậu thấy chưa? Kia chính là Tống Tâm Di đấy.”

Không cần Đổng Văn Kỳ phải nói, Tô Bối đã nhận ra Tống Tâm Di thông qua bức ảnh trong cuộc tuyển chọn hoa khôi của trường rồi. Hơn nữa cái kiểu bước đi thôi cũng nổi bật được mọi người vây quanh thế kia, trừ Tống Tâm Di ra, những người khác khó mà có được.

“Người bên cạnh Tống Tâm Di chính là nam thần Diệp, Diệp Thần!” Giọng nói Đổng Văn Kỳ tràn đầy hưng phấn.

Diệp Thần? Hơi quen tai đấy. Không phải là hôn phu của Tống Tâm Di ở ngoại truyện đó sao?

Tô Bối nhìn người đó… lại là một người không đẹp trai bằng Tiểu Bảo nhà cô.

“Tại sao Diệp Thần là nam thần còn Tạ Dân Hiên thì lại không?” Tô Bối tò mò, ngoại hình hai người thực ra không hơn thua nhau là mấy.

Đổng Văn Kỳ: “Chuyện này à…” Cô ấy có thể nói là vì tính tình Tạ Dân Hiên quá kém, không tốt như cậu Diệp được không?



“Đấu tranh” giữa hai nữ thần đến cả giáo viên trong trường cũng biết, nói gì là người trong lớp hai bên. Nhìn thấy Tống Tâm Di xuất hiện, sắc mặt mọi người đều thay đổi, trở nên gượng gạo vô cùng.

Lúc này, Tống Tâm Di điềm tĩnh về phía Tô Bối, trên mặt nở nụ cười thân thiện.

“Trước đây tớ đã nghe nói trường mình có một cô gái xinh đẹp chuyển tới rồi, cuối cùng hôm nay cũng được tận mắt nhìn thấy, đúng là đẹp thật đấy.”

“À đúng rồi, quên mất chưa tự giới thiệu, tớ là Tống Tâm Di lớp 8-2, trước đây từng tham dự bình chọn hoa khôi của trường với cậu. Rất vui được quen biết cậu, Tô Bối.”

Dù trong lời nói hay biểu cảm khuôn mặt của Tống Tâm Di cũng đều tràn đầy sự thân thiện và tốt bụng, như thể đang thật sự khen ngợi vẻ đẹp của Tô Bối vậy, hơn nữa còn không để bụng chút nào về kết quả của cuộc bỏ phiếu.

Hành động của Tống Tâm Di lập tức khơi dậy thiện cảm của những người xung quanh, đặc biệt là mấy fan của Tống Tâm Di, lúc nàng lại càng kích động đến mức rối tinh rối mù.

Nhìn mà xem, lý do khiến nữ thần Tống có thể trở thành nữ thần của cả trường, trên mạng còn có rất nhiều người hâm mộ, không đơn giản chỉ vì ngoại hình xinh đẹp. Tống Tâm Di rộng lượng, tốt bụng lại còn biết nỗ lực, đây mới là lý do họ thích cô ấy!

Dòm lại Tô Bối, xí! Cái đồ bình hoa di động.

Chỉ có một người nhìn về phía Tống Tâm Di rồi cười khẩy một tiếng, lạnh lùng thốt ra hai từ: “Giả tạo.”

“Từng có xích mích gì với nhau à?” Tô Tiểu Bảo liếc Tạ Dân Hiên rồi hỏi.

“Cũng không tính là khúc mắc, chỉ là người này rất phiền.” Tạ Dân Hiên lười biếng nói, ánh mắt quét qua chỗ “Diệp Thần ton hót sau đuôi" rồi đánh mắt về.

Tô Tiểu Bảo nhướng mày, mấy người Lưu Khải bên cạnh đã bắt đầu bổ túc cho cậu 20 chuyện lúc trước Tống Tâm Di tự cho mình là thông minh đi tỏ tình với Tạ Dân Hiên thế nào.

Còn ở bên này, nhìn Tống Tâm Di, ánh mắt Tô Bối khẽ động.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Tống Tâm Di người thật. Đúng là mang lại cho người ta cảm giác giống trong tiểu thuyết miêu tả thật, là “gái rượu quốc dâ”" dịu dàng tốt bụng, trong sáng thuần khiết, rung động lòng người.

Không cần biết miêu tả này có đúng hay không, nhưng vì đoạn miêu tả đó mà Tô Bối chẳng có ấn tượng tốt lành gì về cô gái trước mặt cô cả.

Tô Bối nở nụ cười lịch sự nhưng xa cách với Tống Tâm Di: “Xin chào.”

Dù là nam nữ chính hay con gái của họ thì đều là mối nguy hiểm với cả nhà vai ác như nhà cô.

Nhớ kỹ điểm này, Tô Bối hoàn toàn không muốn có giao lưu gì với Tống Tâm Di cả.

Có điều, hình như bây giờ không thể coi như nước sông không phạm nước giếng được rồi.



Sau khi trò chơi bắt đầu, Tống Tâm Di được chọn làm người đại diện cho lớp 8-2, là người chơi đầu tiên.

Sau khi lướt nhìn một vòng, cuối cùng Tống Tâm Di gọi tên Tô Bối, sau đó nhìn về phía cô, giọng điều vẫn thân thiết vô cùng: “Tô Bối à, trò chơi này thú vị lắm, chúng ta chơi cùng nhau đi.”

Nghe vậy, Tô Bối cũng nhìn lướt qua miêu tả trò chơi.

Đây là một trò chơi điền từ nối, trên mỗi bảng câu hỏi được chuẩn bị sẵn có rất nhiều ô trống nối ngang dọc. Từ nối được thách đố là các bài thơ, tên nhân vật lịch sử, từ tiếng Anh, phương trình hóa học… Người chơi thông qua nội dung trong các cô đã được điền chữ để điền nội dung vào tất cả các ô trống, sau đó tới lượt đội bên đối phương.

Loại trò chơi này hơi giống trò chơi điền từ nối mà Tô Bối đã làm trên một tạp chí nào đó trước đây, nhưng nó phức tạp hơn nhiều.

Không đợi Tô Bối nói gì, Tống Tâm Di lại đột nhiên nói: “Thôi chết, tớ chưa hỏi cậu trước, có phải trước kia cậu chưa từng chơi trò này không…”

Tô Bối: “…”

Tống Tâm Di: “Thật ra cũng đơn giản lắm, chỉ cần vận dụng kiến thức bình thường chúng ta học là được thôi.”

Nghe câu này của Tống Tâm Di, Đổng Văn Kỳ ở bên cạnh Tô Bối gào thét trong lòng: Đơn giản cái con khỉ!

Loại trò chơi này, dạng học sinh cấp thần như Tạ Thần thì còn có thể làm được, chứ với bọn học kém như bọn họ thì quả thật còn chí mạng hơn “dùng tiếng Anh giải cả một quyển bài tập Toán, đã thế còn phải dùng thể văn cổ để trả lời câu hỏi”!

Thành tích của Tống Tâm Di tốt như vậy đương nhiên không sợ, nhưng Tô Bối phải làm sao? Rõ ràng đang muốn Tô Bối bị mất mặt mà!

Đổng Văn Kỳ lén nắm lấy tay Tô Bối, trong lòng lo lắng.

Lúc này, Tống Tâm Di đã đi tới bàn trò chơi, nói với Tô Bối: “Lớp tớ sẽ do tớ với Diệp Thần đại diện tham gia. Tô Bối, cậu cũng có thể chọn một người trong lớp của cậu để lập đội.”

Nghe vậy, Tô Bối gật đầu.

Tô Bối nhìn Đổng Văn Kỳ vẻ mặt cuộc sống này không còn gì nuối tiếc ở bên cạnh mình, sau đó lẳng lặng đánh mắt về. Cô quyết định gọi Tô Tiểu Bảo vậy, như thế thì cô có thể lười biếng, làm ít đi mấy câu.

Cô còn chưa kịp gọi thì Tô Tiểu Bảo đã tự giác đi về phía bàn trò chơi rồi.

Nhưng Tô Tiểu Bảo còn chưa kịp đứng vững thì có một người đã chen vào bên cạnh Tô Bối.

Nhìn Tạ Dân Hiên vừa mới chen ngang, ánh mắt Tô Tiểu Bảo trở nên lạnh lùng.

“Chỉ có hai người chơi thôi, vì tớ là nữ nên Tô Bối phải ở lại, đồng đội còn lại thì chọn một trong hai người chọn lại.” Tống Tâm Di chỉ vào hai người Tô Tiểu Bảo và Tạ Dân Hiên rồi nói với Tô Bối.

Bàn tay còn lại của cô ta dưới gầm bàn đã siết chặt lại.

Dựa vào đâu chứ! Tô Bối còn chưa nói gì mà Tạ Dân Hiên đã chủ động đứng ra rồi!

“Không phải anh Hiên không thích loại trò chơi như vậy sao?” Tống Tâm Di tươi cười, giả vờ như tùy ý nhắc tới.

Cô ta không muốn Tạ Dân Hiên tham gia, không chỉ vì nhìn thấy hai người này đứng cùng nhau sẽ khiến cô ta khó chịu, mà quan trọng hơn là thành tích của Tạ Dân Hiên rất tốt. Mặc dù trước đây cậu sẽ không bao giờ chơi mấy trò chơi kiểu này, nhưng những câu hỏi này không hề khó với cậu.

“Cậu nghe đứa ngốc nào nói tôi không thích thế?” Tạ Dân Hiên cười khẩy đốp trả một câu. Nói xong lại nhìn về phía Tô Tiểu Bảo bắn liền ba câu liên tiếp: “Cậu trời trò này bao giờ chưa? Biết quy tắc thế nào không? Để thua là làm mất mặt cả lớp luôn đây.”

Tô Tiểu Bảo cũng lạnh lùng liếc nhìn Tạ Dân Hiên rồi cười khẩy: “Nếu tối nhớ không lầm thì hình như đợt trước thi tôi hơn cậu một điểm thì phải.”

Lúc này Diệp Thần ở bàn bên kia cũng nhìn về phía cậu bạn thân từ nhỏ Tạ Dân Hiên, tiếc là lúc này Tạ Dân Hiên còn đang bận “giương cung bạt kiếm” với Tô Tiểu Bảo rồi, hoàn toàn không để ý tới người đối diện.

Nhìn tình hình bên bàn này, những người xung quanh đều xì xầm bàn tán.

“Ôi vãi mẹ, hai cô hoa khôi, bồi thêm cả nam thân, rồi cả Tạ Thần, cậu Tô, đây là tình cảnh thần tiên gì đây?”

“Còn chơi làm gì nữa, nhan sắc của bàn này đủ để tôi húp đã đời rồi!”

“Ban nãy cậu Tô vừa nói gì cơ? Cái gì mà cao hơn Tạ Thần một điểm? Hình như sau khi cậu Tô chuyển tới đây vẫn chưa thi lần nào mà, hay là đang nói chơi bóng rổ? Không đúng, lần trước chơi bóng rổ Tạ Thần cao hơn cậu Tô 2 điểm mới đúng…”

“Thôi cậu Tô rút rồi để Tạ Thần lên đi, cậu ở bên cạnh làm hoạt náo viên là được rồi!”

“Tạ Thần rút đi, để cậu Thiếu bảo vệ chị gái, cậu ở bên cạnh làm trọng tài cũng được đấy!”

Chương kế tiếp