Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác

Chương 33: Mất mặt
Cuối cùng Tô Bối đã chọn Tạ Dân Hiên làm đồng đội, lý do là vì Tô Tiểu Bảo chưa chơi trò này bao giờ.

Thấy Tô Bối chọn Tạ Dân Hiên, tuy trong lòng Tống Tâm Di hơi khó chịu nhưng vẫn duy trì nụ cười thân thiện trên mặt: “Vậy chúng ta bắt đầu thôi.”

Câu hỏi đầu tiên dành cho bốn người là điền những từ tiếng Anh thông dụng vào ô trống cho sẵn, Tống Tâm Di và Diệp Thần ở phía đối diện bắt đầu trước, điền những ô trống theo hàng ngang.

Tống Tâm Di nhìn bảng câu hỏi, suy nghĩ mấy giây, rất nhanh sau đó trong ô trống đã xuất hiện một từ đơn.

“Tô Bối, cậu tới đây thử đi, đơn giản lắm, chỉ cần điền những từ tiếng Anh mà cậu biết thôi.”

Tô Bối cũng nhìn lên bảng xem câu hỏi. Có ba mục ở những ô trống theo hàng dọc có liên quan tới những từ Tống Tâm Di đã điền vào. Một mục có năm ô trống, hai mục còn lại có bốn ô trống, ba chữ cái giao nhau lần lượt là C, E, L.

Không khó lắm, chỉ nhoáng cái Tô Bối đã nghĩ ra được ba từ.

Nhưng Tô Bối còn chưa kịp điền từ lên bảng, Tạ Dân Hiên đứng bên cạnh đã nhanh tay điền một từ lên bảng câu hỏi.

“Dân Hiên, cậu nhường con gái chút đi chứ, cậu tranh trả lời hết rồi, con gái người ta biết làm thế nào đây?” Tống Tâm Di giấu đi vẻ sượng cứng trên mặt mình, “lườm yêu” Tạ Dân Hiên một cái, sau đó điền một đáp án ngay bên dưới từ đơn mà Tạ Dân Hiên vừa điền, điền xong thì thẳng thừng đưa bút trong tay cho Tô Bối luôn.

Nếu không biết ân oán giữa hai người, có lẽ mọi người sẽ thực sự cho rằng Tống Tâm Di đang quan tâm tới người chơi mới là Tô Bối đấy.

Tạ Dân Hiên chẳng thèm quan tâm Tống Tâm Di nói cái quái gì, cậu giành lấy bút, viết từ thứ hai lên bảng câu hỏi.

Thật ra trò chơi không đơn giản chỉ là điền nội dung đã biết vào ô trống là xong. Sau khi đã điền những từ đầu tiền, để điền được những từ tiếp theo thì người chơi phải có sự hiểu biết nhất định. Những người mới chơi lần đầu không biết những điều này, rất dễ bị đối thủ dẫn dụ, sau đó từng bước rơi vào bẫy của đối thủ.

Tống Tâm Di này tưởng cậu mất não à? Tưởng cậu không nhìn ra cô ta đang đào hố bẫy Tô Bối sao?

Tống Tâm Di thấy Tạ Dân Hiên lơ đẹp mình: “…”.

Nếu như đối đầu với Tô Bối, Tống Tâm Di hoàn toàn chắc chắn bản thân có thể khiến Tô Bối thất bại chỉ trong mười ô. Nhưng vì có sự tham gia của học thần Tạ Dân Hiên, phía Tống Tâm Di chơi không được suông sẻ cho lắm.

Chẳng mấy chốc, cả tấm bảng đều đã được điền kín những từ vựng tiếng Anh, sau cùng, mỗi bên chỉ còn lại một ô trống cuối cùng.

Sau khi Tống Tâm Di bình tĩnh điền từ cuối cùng “anthrax” lên bảng câu hỏi, cô ta đưa bút qua.

“Thôi toang rồi, vòng này lớp chúng ta thua chắc rồi.” Trong nhóm các bạn học của lớp 8-7, lớp phó học tập, đột nhiên nhỏ giọng lên tiếng, trong giọng nói còn mang theo vẻ tiếc nuối.

“Vì sao thế?” Đổng Văn Kỳ khó hiểu quay ra hỏi.

Không phải chỉ còn lại một từ cuối cùng thôi sao? Sau khi điền lên bảng xong, cho dù nhóm Tô Bối không thắng thì ít nhất cũng có thể hòa với đội Tống Tâm Di mà.

“Các cậu nhìn kỹ đi, chữ cái đầu trong từ cuối cùng của đội Tạ Thần là chữ gì.”

Sau khi nghe lớp phó học tập nhắc như vậy, mấy người ban nãy vẫn còn mù mờ chưa hiểu gì giờ mới nhận ra: chữ cái bắt đầu của từ cuối cùng đội Tô Bối lại chính là… chữ X, là chữ cái giao với từ cuối cùng của đội đối phương

“X? Vãi chưởng, từ nào bắt đầu bằng chữ X?”

“Có phải vốn tiếng Anh của tớ đều là giả hết không? Hình như tớ thấy trong sách giáo khoa đâu có từ đơn nào bắt đầu bằng chữ X?”

“Tớ biết một từ, nhưng số chữ cái lại không khớp các ô trống này.”



Nghe tiếng xì xào bàn tán của mọi người xung quanh, mắt Tống Tâm Di lóe lên chút đắc ý, hả hê: Trò chơi điền từ này là một trò chơi rất phổ biến trong các hoạt động của trường cấp hai Duy Minh, cô ta có rất nhiều tuyệt chiêu bí mật, đây chỉ là một trong số đó thôi.

Nhìn vào các ô trống, Tạ Dân Hiên cũng hơi do dự.

Tô Bối nãy giờ vẫn luôn đứng cạnh Tạ Dân Hiên như một bình hoa di động bắt đầu “nhập cuộc”.

“Để tôi điền cho.” Tô Bối mỉm cười nhìn Tạ Dân Hiên rồi bước tới, nhặt cây bút ở trên bàn lên, thuận lợi viết ra một từ “xenon”.

Mọi người xung quanh không nghe thấy cuộc đối thoại giữa Tô Bối và Tạ Dân Hiên, chỉ nhìn thấy hai người nói gì đó với nhau, sau đó Tô Bối liền đi tới viết đáp án lên bảng câu hỏi.

Không lẽ vừa rồi Tạ Thần đọc đáp án cho Tô Bối, kêu cô lên điền vào sao?

“Ha ha, Tạ Thần đúng đỉnh! Đề kiểu này cũng có thể giải được!”

“Tạ Thần đúng là Tạ Thần!”

“Đúng vậy đúng vậy.” Đổng Văn Kỳ cũng kích động gật đầu.

Tạ Thần không chỉ lợi hại mà còn vô cùng ga lăng nữa chứ: Chắc chắn cậu cố tình làm thế, đề bài khó như vậy lại để cho Tô Bối lên điền, đúng là quá hào sảng!

“Ê nhưng mà, xenon nghĩa là gì vậy?”

“Đã học đâu.”

“Thực sự có từ này luôn hả?”

Hiển nhiên, Tống Tâm Di cũng có nỗi nghi ngờ như vậy.

“Có thể nói cho tớ biết từ này nghĩa là gì không?” Tống Tâm Di hỏi Tạ Dân Hiên.

Tạ Dân Hiên: “…”

Làm sao mà cậu biết được.

Tô Bối ở bên cạnh lên tiếng: “Vì trò chơi này nên chắc cậu đã học thuộc không ít những từ có chữ “x” nhỉ? Từ này nghĩa là gì mà cậu cũng không biết sao?”

Chút tâm tư của cô ta đã bị Tô Bối nhìn thấu, sắc mặt Tống Tâm Di hơi khó coi.

Tống Tâm Di vốn định giả vờ như không nghe thấy lời Tô Bối, lơ đi câu hỏi này, nhưng lúc này, Tạ Dân Hiên lại phì cười mỉa mai không chút nể nang nào.

Sau khi cười xong, Tạ Dân Hiên lại nhìn về phía Tô Bối… Suýt nữa quên mất, kỳ thi tháng trước, điểm của Tô Bối còn cao hơn của cậu và Tô Tiểu Bảo gần mười điểm, một người có học lực tốt như vậy, cho dù chưa chơi trò chơi này lần nào thì cũng sẽ không đến mức quá tệ hại.

Lúc này, trong số các bạn học xung quanh đã có người mở điện thoại ra tra nghĩa của từ này.

“Có thật này, hóa ra là một loại nguyên tố hóa học à.”

“Cái đù, chẳng trách tụi mình không biết từ này, giáo viên chỉ mới dạy hai nguyên tố đầu trong dãy nguyên tố hóa học này thôi, chưa dạy mấy cái phía sau.”

Tống Tâm Di: “Vòng này chúng ta hòa rồi, qua câu tiếp theo đi.”

Tô Bối: “Được.”

Câu tiếp theo là điền từ vào chỗ trống theo nội dung của bài thơ, lần này đội Tô Bối sẽ bắt đầu trước.

Vừa nãy đứng bên cạnh Tạ Dân Hiên quan sát một hồi, Tô Bối hầu như đã có thể nhìn ra một vài kỹ xảo trong trò chơi này: Để không bị đối phương dẫn dụ rơi vào bẫy thì sẽ phải chọn những từ có số ô trống dài nhất và ô có số phần giao nhau nhiều nhất để điền, tranh thủ nắm bắt cơ hội trước, giữ lại những ô đơn giản, hơn nữa không được để đối phương khống chế đến cuối cùng.

Vậy đành phải thất lễ rồi nhé.

Tô Bối khẽ cười, ánh mắt hiện lên vẻ ranh mãnh. Cô tiến lên trước, điền luôn vào những từ có ô trống dài nhất: “Nhiếp… Tưu Hề, Duy Canh… Hàng. Hoàng Lãm Quỹ… Hề, Triệu Tích… Danh”

Trên ba ô theo hàng dọc từ trên xuống dưới là các từ “Tưu, Quỹ, Triệu.”

Tô Bối điền xong các từ, các bạn học vây xem lại được một phen sôi nổi náo nhiệt.

“Vãi mẹ, đội Tạ Thần chơi cũng ít có ác lắm!”

“Điền mấy chữ này rồi đội kia sao mà điền được nữa? Dù cho tao cầm điện thoại để gian lận thì tao cũng chẳng biết nên bắt đầu tra chữ nào luôn.”

“Đừng có ngu mà chọc vào Tạ Thần, hôm nay cuối cùng tao cũng hiểu câu này rồi ha ha.”

Tạ Thần: … Liên quan gì tới tôi.

Nhìn câu thơ mà Tô Bối viết, sắc mặt của Tống Tâm Di hơi khó coi, Diệp Thần đứng cạnh cô ta cũng khẽ nhíu mày.

Sau khi cả hai miễn cưỡng điền vào hai ô trống, cuối cùng họ cũng không thể điền thêm từ nào nữa.

Diệp Thần: “Vòng này bọn tôi nhận thua.”

Mặc dù trong lòng Tống Tâm Di không cam tâm, nhưng đến Diệp Thần cũng chẳng nghĩ ra đáp án, vậy cô ta cũng hết cách.

Vòng thứ ba: Nhân vật lịch sử, vòng thứ tư: Thành ngữ, vòng thứ năm: Công thức toán học…

“Câu này để tôi.” Suốt cả hai vòng vừa rồi Tạ Dân Hiên chỉ ngồi không bên cạnh, đến câu này mới kéo Tô Bối ra.

Dù sao thì cũng phải để cậu có chút giá trị tồn tại chứ? Tô Bối một mình thắng hết vòng này đến vòng khác nhưng những người xung quanh lại luôn mồm cuồng nhiệt tung hô “Tạ Thần”. Là một người biết rõ chân tướng sự việc, Tạ Dân Hiên cảm thấy hơi xấu hổ.

“À, được thôi.” Tô Bối đáp lại, áy náy cười cười rồi đưa bút cho Tạ Dân Hiên.

Toán học là thế mạnh của Tạ Dân Hiên nên ở vòng này, cậu nhanh chóng thắng một cách vô cùng dễ dàng.

Lúc này, Tống Tâm Di lên tiếng yêu cầu tạm dừng trò chơi, đề nghị thay đổi đồng đội.

Để tỏ vẻ là công bằng, Tống Tâm Di đã chọn ra một cậu bạn có thành tích bình thường của lớp 8-2 lên thay thế cho Diệp Thần.

Tô Bối thì lại chọn Từ Dương Dương.

Lý do là vì Từ Dương Dương được lọt vào top 20 của Giải đấu Honker, vậy thì có lẽ chỉ số IQ cũng rất cao.

Từ Dương Dương không hiểu vì sao mình lại được Tô Bối chọn trúng, trong lòng vô cùng cảm động.

Từ Dương Dương đi tới bên cạnh Tô Bối, vỗ ngực đảm bảo với cô: “Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu tới cùng!”

Trong số rất nhiều người trong lớp mà Tô Bối lại chọn cậu ấy, vậy nhất định là xem trọng cậu ấy rồi! Mặc dù cậu ấy không thể giúp Tô Bối càn quét vạn quân như anh Hiên, nhưng cậu ấy sẽ cố gắng hết sức, ít nhất sẽ không để đội bọn họ thua quá thảm.

Vòng chơi mới bắt đầu.

Không biết Từ Dương Dương có thực sự là “người được chọn” như những gì cậu ấy nói không, nhưng câu hỏi thứ nhất mà cậu ấy bốc trúng lại là câu hỏi có nội dung liên quan tới máy tính.

Thế là “bình hoa di động” Tô Bối lại một lần nữa để Từ Dương Dương ra trận, không có gì bất ngờ, cậu ấy giành chiến thắng một cách hết sức dễ dàng.

Kết thúc một vòng thi, Tống Tâm Di lại đề nghị: “Để cho mọi người đều được tham gia, chi bằng mỗi một vòng chúng ta đổi một đồng đội khác đi.”

Nghe Tống Tâm Di nói vậy, Tô Bối chẳng quan tâm, còn Đổng Văn Kỳ đại diện cho đám học sinh vừa học ngu vừa lười lại sợ hãi lắc đầu không thôi.

Bọn họ không có thực lực như Tạ Thần, cũng không có may mắn như Từ Dương Dương, không đủ sức gánh nổi Tô Bối đâu!

Tô Bối quay đầu đưa mắt tìm kiếm Tô Tiểu Bảo.

Hóa ra vào lúc này, Tô Tiểu Bảo và Tạ Dân Hiên đang lôi một bảng điền từ khác ra ngồi một góc đấu tay đôi, bao quanh họ là những người hâm mộ đứng cổ vũ.

Tô Bối: “…”

Tống Tâm Di nhìn về phía Tô Bối: “Nếu như cậu không tìm được đồng đội, chúng ta cũng có thể đấu tay đôi.”

Tống Tâm Di còn chưa nói xong, giọng nói của Tạ Dân Hiên đã vang lên cách đó không xa: “Không chơi nữa, chán òm.”

Tạ Dân Hiên ném cây bút ở trong tay xuống, nhìn về phía cậu bạn trong bạn tổ chức đang đứng lẫn trong đám đông: “Còn trò nào thú vị, bớt hại não hơn không?”

Cậu bạn trong ban tổ chức: “Có đấy có đấy, nhà thể chất của trường chúng ta còn có bóng rổ, domino, pinball…”

“Vậy thì chơi bóng rổ đi.” Tạ Dân Hiên phủi phủi tay, liếc mắt nhìn Diệp Thần, giọng điệu thích thú hỏi: “Các cậu không có ý kiến gì chứ?”

Diệp Thần gật đầu: “Được thôi.”

Phần thi bóng rổ 3v3 cứ thế bắt đầu.

Lớp 8-2 chọn ngay ba người chơi bóng rổ giỏi nhất, trong khi đó đội hình lớp 8-7 bao gồm Tô Tiểu Bảo, Tạ Dân Hiên và người chơi bất đắc dĩ góp mặt cho đủ đội hình Trần Tử An.

Lúc này Tô Bối đã kết thúc phần thi với Tống Tâm Di, cô đi đến phòng thể chất ở ngay bên cạnh, ngồi cùng với các bạn nữ lớp 8-7.

Trận đấu còn chưa bắt đầu, các bạn nữ đã xì xào bàn tán:

“Tớ thấy lớp chúng ta thắng là cái chắc.”

“Hi hi, mình cũng thấy vậy, trước giờ toàn là Tạ Thần với cậu Tô mỗi người một đội, giờ hai người liên thủ với nhau, ai mà chơi lại.”



Tạ Dân Hiên đứng giữa sân hờ hững liếc mắt nhìn Tô Tiểu Bảo: “Đừng có làm lớp 8-7 chúng ta mất mặt.”

Nghe vậy, Tô Tiểu Bảo cũng khinh thường nhìn Tạ Dân Hiên rồi đốp lại một câu: “Tốt nhất cậu đừng có mà làm vướng chân tôi.”

Trần Tử An đứng bên cạnh, mặt đầy lo lắng. hai người này bắt đầu đốp chát nhau rồi đấy, lát nữa có khi nào người bên lớp 8-2 còn đang phòng thủ thì hai người này đã tiễn đồng đội mình tèo trước luôn rồi không.

Trần Tử An nghĩ nhiều quá rồi.

Trận đấu bắt đầu, cả hai lập tức trở nên nghiêm túc.

Có lẽ vì thực sự đấu với nhau nhiều rồi, thế nên họ rất hiểu rõ lối chơi của nhau, Tạ Dân Hiên và Tô Tiểu Bảo phối hợp rất ăn ý, một người tấn công, người còn lại sẽ ở bên cạnh yểm trợ phòng thủ, tiết tấu ghi bàn rất nhanh, ba người bên lớp 8-2 hoàn toàn không kịp phản ứng lại.

“Tạ Thần đẹp trai quá đi!”

“Ú hu! Cậu Tô cố lên nha!”

Nhìn Tiểu Bảo nhà mình thi đấu, Tô Bối không nhịn được mà cũng hét lên vài tiếng.

Nhưng trong lòng cô vẫn không nhịn được mà than thở.

Trò chơi thi đấu bóng rổ này có sự khác biệt rất lớn với những trận đấu chính quy khác, nói thẳng ra là chỉ như mấy trò nghiệp dư đánh trống chuyền hoa tổ chức cho vui thôi. Tô Tiểu Bảo, rồi còn cả Tạ Dân Hiên nữa… Rốt cuộc hai người này làm kiểu gì mà biến trò chơi điền từ rèn luyện não bộ ở trong nhà thành khung cảnh náo nhiệt sôi sục này vậy?

Khác biệt với những tiếng hò reo cổ vũ náo nhiệt bên này, ở phía bên kia, Tống Tâm Di ngồi lẫn trong nhóm học sinh lớp 8-2 lại im lặng một cách dị thường.

Tống Tâm Di không hề quan tâm tới tỷ số trận đấu kia, lúc này cô ta đang lướt diễn đàn trường.

Vì phần “biểu diễn mở màn” của Tô Bối mà chiều hướng dư luận trên diễn đàn hoàn toàn thay đổi, mặc dù vẫn có người cổ vũ cô ta, chửi mắng Tô Bối, thế nhưng lại có nhiều người khen ngợi Tô Bối nhiều hơn nữa.

[Tôi tuyên bố, sau đêm nay, tôi chính là người của Tô Bối.]

[Đã đẹp rồi mà còn tài nữa, nói thật nhé, tôi cảm thấy Tô Bối rất xứng với cái danh “hoa khôi” luôn.]

[Tui thích Tống Tâm Di, nhưng mà tui cũng thích cả Tô Bối nữa.]

[Đúng vậy! Chỉ trẻ con mới lựa chọn thôi, còn tui thì thích cả hai người!]

[Nghe nói hôm nay lớp 8-2 với lớp 8-7 bốc thăm ngẫu nhiên trúng nhau, áaaaaa, tôi thực sự muốn được nhìn thấy hai nữ thần chung một khung hình!]

[Cuối cùng chỉ có thể kết luận một câu, so với kiểu em gái thân thiện như Tống Tâm Di thì tôi thích kiểu của Tô Bối hơn.]

Đầu ngón tay Tống Tâm Di lướt nhanh qua phần bình luận trên diễn đàn, sắc mặt cô ta ngày càng khó coi, đặc biệt là khi cô ta nhìn thấy những người nói thích Tô Bối.

Tống Tâm Di liếc nhìn Tô Bối đang đứng lẫn trong đám đông, nói chuyện vui vẻ cùng các bạn nữ khác. Cô ta cắn chặt môi dưới, trong lòng thầm oán hận.

Sao Tô Bối lại may mắn như vậy chứ!

Rõ ràng Tô Bối chẳng hơn gì cô ta, cũng chẳng có độ nổi tiếng bằng cô ta. Nếu không nhờ có Tạ Dân Hiên và Tô Tiểu Bảo, số phiếu của Tô Bối sao có thể cao hơn cô ta được!

Vừa rồi cũng thế!

Rõ ràng cô ta muốn để cho mọi người nhìn thấy bộ mặt thật của Tô Bối, nhìn rõ rằng Tô Bối ngoài khuôn mặt đẹp ra thì hoàn toàn chẳng biết gì cả, nhưng Tạ Dân Hiên lại ra mặt giúp đỡ Tô Bối hết lần này đến lần khác, dựa vào cái gì cơ chứ!

Lúc này, bỗng nhiên có một bạn nữ gửi một tấm ảnh lên một group chat mà Tống Tâm Di cũng là thành viên: [Các cậu nhìn xem tấm ảnh này của mình chụp gì nè!]

Tống Tâm Di bị tin nhắn WeChat này thu hút, không còn nhìn Tô Bối nữa.

Ở phía bên này, Tô Bối không hề biết những suy nghĩ kia trong lòng của Tống Tâm Di. Thấy trận đấu ở trên sân đã kết thúc, đội của Tô Tiểu Bảo thắng lớp 8-2 với khoảng cách tỷ số rất lớn, Tô Bối cũng vô cùng vui vẻ.

Trò chơi này là trò chơi có phần thưởng, được thưởng một con thú bông.

Tô Tiểu Bảo đi tới, đưa phần thưởng mà mình vừa nhận được cho Tô Bối.

“Không cần đâu, chẳng đáng yêu tẹo nào." Tô Bối nhìn “chú lợn con màu xanh lá" với vẻ mặt ghét bỏ, rồi thẳng thừng từ chối.

Ở bên cạnh, mấy cô bạn vốn dĩ đang mong chờ có thể nhận được chú heo con dễ thương từ Tô Tiểu Bảo, kết quả lại nhìn thấy cậu Tô đưa nó luôn cho Tô Bối, sau đấy lại nghe câu nói chê bai đó của Tô Bối, cõi lòng bọn họ tan nát.

… Hu hu hu, bọn họ không muốn làm chị dâu* của Tô Bối nữa, giờ bọn họ chỉ muốn làm em gái của cậu Tô thôi!

(*: Chỉ người nhà mới công nhận Tô Bối là chị, Tô Tiểu Bảo là em, còn trong mắt người ngoài thì Tô Tiểu Bảo vẫn là anh)

Ở bên này, sau khi Tạ Dân Hiên nghe thấy câu này của Tô Bối thì liền cúi đầu nhìn “con ếch nhỏ màu hồng" cũng cùng kiểu với Tô Tiểu Bảo mà mình đang cầm trong tay, đột nhiên chau mày lại, ngay sau đó liền len lén nhét con thú bông đó vào tay Trần Tử An đứng bên cạnh mình.

Tô Tiểu Bảo nhìn thấy cảnh này, sau đó cũng nhét thẳng thứ ở trong tay mình vào tay của Trần Tử An trước bao nhiêu ánh mắt mong chờ của đám nữ sinh.

Trần Tử An ôm lấy ba con gấu bông: “lợn con màu xanh”, “ếch nhỏ màu hồng” và “vịt con màu tím” của mình: Những thứ này đáng yêu lắm mà?

Tô Bối lôi khăn giấy từ trong túi ra lau mồ hôi ở sau gáy cho Tô Tiểu Bảo theo thói quen. Lúc quay đầu thì đột nhiên nhìn thấy Tạ Dân Hiên và Trần Tử An cũng đang nhìn sang bên này, cô chợt ngây người ra, rồi lại lôi ra hai tờ giấy ăn ở trong cặp đưa cho hai người.

“Có nước không?” Tô Tiểu Bảo bỗng lên tiếng hỏi.

“Chị không mang theo bình giữ nhiệt, chỉ có cái này thôi.” Tô Bối đưa chai nước suối ở trong tay cho Tô Tiểu Bảo, rồi lại nói: “Nhưng bị chị ôm lâu nên cũng hơi ấm rồi."

Tạ Dân Hiên: ...

Trần Tử An: Vì sao cậu ta không có một cô em gái cùng lớp với mình chứ...

Buổi tối, ở Cảnh Viên.

Tô Bối giấu Tần Thiệu hoàn thành xong nhiệm vụ qua cửa hôm nay trong “giải đấu Honker", lúc chuẩn bị tắt máy tính thì hiển thị nhắc nhở có thư mới xuất hiện ở trong hòm thư… Người gửi tới là tập đoàn Lận Thị.
Chương kế tiếp