Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác

Chương 36: Tôi là ba con bé
Vốn dĩ [vvvv] không muốn làm phiền đồng đội của mình vào lúc này.

Cậu ấy viết code một tường lửa siêu cấp đỉnh, kết quả lại lòi ra lỗi bug, cậu ấy thử đi thử lại rất nhiều cách mà vẫn chưa sửa được bug, bất đắc dĩ đành phải cầu xin sự giúp đỡ từ [T].

[vvvv] còn chưa kịp gọi điện cho Tô Bối thì điện thoại của cậu ấy đã đổ chuông.

Nhìn thấy nhắc nhở tên gọi: [Bé cưng T chung chiến hào], mắt [vvvv] mắt sáng lên: Chao ôi, anh T nhà mình tốt quá đi, lại tự gọi điện cho cậu cơ đấy.

[vvvv] bắt máy với vẻ mặt kích động, cậu ấy còn chưa kịp sắp xếp từ ngữ để bắt chuyện thì giọng nói của đối phương đã vang lên từ trong điện thoại trước.

Tần Thiệu: "Cậu là ai?"

[vvvv] đang cầm máy sững sờ, kinh hãi không thôi.

[vvvv]: WTF?

Sao lại khác với những gì cậu ấy tưởng tượng thế?

Cậy ấy tưởng [T] là một thiếu niên nằm chết dí ở trong nhà sợ giao tiếp xã hội, không ngờ rằng giọng nói truyền tới từ đầu dây bên kia lại thế này… Trầm thấp vững vàng lại từ tính.

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng đúng thật là giọng nói của đối phương đỉnh hơn cậu ấy rất nhiều.

Chỉ là hơi lạnh lùng một chút… cách cái điện thoại rồi mà [vvvv] vẫn cảm thấy sau lưng buốt lạnh: Sợ quá, rén gần chết.

"Tôi là v đây." Không phải [T] không lưu acc clone này của cậu ấy đấy chứ?

"Là thế này, không phải tôi cố ý tìm cậu vào lúc này đâu, chủ yếu là giờ tôi rất cần cậu, bên tôi không có cậu thì không được."

"Alo? Alo? Em yêu ơi, cậu có nghe không đó?"

“Không phải cậu đang giận đấy chứ? Hôn cái này, cậu nói chuyện đi mà? Em yêu? Cục cưng? Người anh iem? Ba guột?..."

[vvvv] ở đầu bên kia điện thoại bla blo một đống.

Ở bên này, mặt anh Tần đang cầm điện thoại đã đen như vắt được cả nước mực ra rồi.

Chỉ cần có người ở bên cạnh thì đều dễ dàng đọc được chữ hai "điên tiết" trên mặt của anh Tần.

Nếu có người từng quen biết anh Tần ở đất, chắc chắn sẽ biết, trạng thái của anh Tần bây giờ hoàn toàn là bình yên trước giông bão.

Anh Tần cụp mắt nhìn Tô Bối đang ngủ say, gằn giọng nói với người ở đầu dây bên kia: "Tôi là ba con bé đây."

[vvvv]: !!!

Người anh iem 4v kinh ngạc xong, còn chưa kịp nói một tiếng "Cháu chào chú ạ", đã nghe thấy anh Tần ở đầu bên kia điện thoại lại nói: "Tôi không quan tâm cậu tiếp cận con gái tôi với lí do gì, mục đích gì, nếu điện thoại nó còn nhận được bất cứ cuộc gọi hay tin nhắn nào từ cậu nữa, tôi không ngại khiến cậu cảm thấy hối hận vì đã sống trên đời này đâu.”

Lời anh Tần nói không phải là uy hiếp, cũng không phải là dọa nạt, mà là thông báo.

Nói xong, Tần Thiệu cúp máy, bấm nút tắt nguồn điện thoại của Tô Bối.

Bên nhà họ Từ, cả một đêm, vì cuộc gọi này mà [vvvv] bị dọa cho mất ngủ.

...

Sáng hôm sau, Tô Bối tỉnh giấc trên chiếc giường lớn trong phòng mình.

Ngay khi vừa mở mắt ra, Tô Bối vẫn còn ngơ người. Cố gắng nhớ lại: Hôm qua cô đói bụng bèn chạy xuống tìm đồ ăn, sau đó bị Tần Thiệu bắt tại trận, tiếp đo cô và anh Tần cùng nhau ăn khuya, hình như sau đó cô lăn ra ngủ.

Tiếp theo nữa, cô quên mất Tô Tiểu Bảo luôn rồi!

Từ Cảnh Viên đến đến trường, Tô Bối nhìn Tô Tiểu bảo với ánh mắt như nhìn “em bé tội nghiệp” suốt quãng đường.

Tô Bối kéo cánh tay Tô Tiểu Bảo: "Xin lỗi, hôm qua em phải chờ đến khuya hả?"

Tô Tiểu Bảo đáp: "Không muộn mấy đâu, chờ không thấy là em đi ngủ luôn mà."

Còn có một chuyện nhỏ mà Tô Tiểu Bảo chưa nói: Hôm qua cậu không đợi được Tô Bối, thấy không yên tâm bèn đi xuống tầng xem thế nào, kết quả lại bắt gặp Tần Thiệu. Đối phương bảo cậu về ngủ với vẻ mặt nghiêm túc, trông như muốn đi chém người vậy.

...

Tô Bối với Tô Tiểu Bảo xuống xe đi vào trường, đang nói chuyện hôm qua, lúc này bỗng có một nữ sinh đeo kính, vóc người nhỏ con chạy tới trước mặt Tô Tiểu Bảo.

"Cậu, cậu Tô, xin cậu hãy nhận lấy cái này." Nữ sinh cúi thấp đầu, đỏ bừng mặt đưa vật trong tay cho Tô Tiểu Bảo, còn không quên nói thêm một câu: "Xin cậu, nhất định phải đọc nó."

Nói xong, nữ sinh chạy một mạch rồi biến mất trong đám đông.

Để lại một đám người vây xem hóng hớt.

"Lại có người tỏ tình với cậu Tô rồi."

"Hình như cậu Tô còn chưa kịp phản ứng lại nữa, hi hi.”

"Dáng vẻ hoang mang của cậu Tô cũng đẹp trai ghê!”

Trong trường thường xuyên có mấy cô bé đến tỏ tình với Tô Tiểu Bảo nhà mình, Tô Bối đứng nhìn cũng chả thấy lạ gì.

Lần này lại tặng gì đây?

Tô Bối nhìn thứ bị nhét vào trong tay Tô Tiểu Bảo, thầm nghĩ: Trông không giống quà tặng, cũng không giống đồ ăn sáng, đồ ăn vặt, chẳng lẽ là thư tình?

Trở lại phòng học, vốn dĩ Tô Tiểu Bảo không muốn để ý tới thứ kia nữa, nhưng Tô Bối lại rất tò mò.

Tôi Bối: "Bé nữ sinh người ta đã xin em nhất định phải đọc rồi, em cứ đọc đi.”

Thấy vẻ mặt tò mò của Tô Bối, Tô Tiểu Bảo bất đắc dĩ, mở thứ được đựng trong phong thư ra.

Bên trong là một tập giấy dày, trên đấy chằng chịt chi chít chữ.

"Viết gì vậy?" Tô Bối ghé đầu lại gần, giật ngay trước khi Tô Tiểu Bảo kịp vo nó lại một cục, cô đọc được nội dung bên trong.

Một fanfic lấy Tô Tiểu Bảo làm nhân vật chính? Còn kèm theo một bức tranh minh họa cute vô đối nữa!

Tô Bối cười phá lên: "Không ngờ lại là cái này, ha ha, nữ sinh kia thật có tài đó nha!"

Nhìn nụ cười vô tư của ai đó, Tô Tiểu Bảo: "..."

Tô Tiểu Bảo sầm mặt: Thật không biết trong đầu mấy nữ sinh này nghĩ cái gì nữa, lại còn có thể bịa ra chuyện như thế!

Tô Tiểu Bảo lạnh lùng nhìn về phía góc lớp, lườm Tạ Dân Hiên một cái, sau đó thành công khiến bản thân thấy ghê tởm, phát ớn lên được.

Tạ Dân Hiên là một nhân vật chính còn lại của chuyện, hiển nhiên cũng nhận được "thư tỏ tình" tương tự.

Vì vậy, trong tiết thể dục buổi chiều, hai người vốn hẹn lớp 4 cùng đấu với nhau, giờ lại không xuất hiện cùng nhau một cách vô cùng "ăn ý".

Tạ Dân Hiên: "Cậu tránh xa tôi ra."

Tô Tiểu Bảo: "Cậu tưởng tôi muốn nhìn thấy cậu chắc. Trong thời gian này, phiền cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi."



Lúc này, trong công ty.

Anh Tần gọi nhóm cấp dưới có năng lực nhất Tần Thị tới, đưa tên id của tên [vvvv] hôm qua cho những người này: "Tra ra người này, bằng tốc độ nhanh nhất.

“Vâng.” Nhóm người đáp lời.

Dáng vẻ anh Tần thế này, ai không biết còn tường là anh đang truy lùng nhân vật nguy hiểm nào đó.

Trần Đức là một ví dụ: Thấy nhóm cấp dưới rời đi, Trần Đức nghiêm mặt hỏi Tần Thiệu: "Sếp, là gián điệp sao ạ?"

Tần Thiệu: "Không phải, là một thằng nhãi không biết sống chết."

Trần Đức: "..."

Rõ ràng là anh Tần không muốn nói nhiều, anh ấy cũng không dám hỏi thêm.

Một lát sau, anh Tần bảo Trần Đức trả lời Lận Thị, nói rằng rằng anh sẽ đến bữa tiệc mừng thọ 80 tuổi của ông cụ Lận.

Sau đó lại gọi điện về Cảnh Viên dặn dò bác Phúc, liên hệ cho đội stylist đến nhà, đặt cho Tô Bối với Tô Tiểu Bảo mỗi người một bộ đồ dự tiệc.

“Ông chủ, cậu định dẫn Tiểu Bối và Tiểu Bảo cùng đến bữa tiệc của nhà họ Lận sao?” Trần Đức ở bên cạnh hỏi.

Anh Tần gật đầu: "Dẫn ra ngoài cho mở mang đầu óc.”

Trần Đức nghe vậy thầm cười trong lòng: Anh Tần nói là dẫn con ra ngoài để mở mang đầu óc, sao không nói hẳn ra là dắt con ra ngoài để mình thêm nở mày nở mặt luôn đi?

Trần Đức cũng đoán không sai, nhưng về việc dẫn Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đến bữa tiệc, Tần Thiệu vẫn suy nghĩ tới Tô Bối nhiều hơn.

Trong việc nghi ngờ Tô Bối "yêu sớm" này, Tần Thiệu cảm thấy nguyên nhân là do Tô Bối còn quá nhỏ, kiến thức còn ít, chưa hiểu biết nhiều.

Ông cụ nhà họ Lận là người đàng hoàng, cho dù mấy năm nay nhà họ Lận làm ăn sa sút cũng sẽ không tùy tiện mời mấy người vớ va vớ vẩn đến bữa tiệc của nhà họ Lận. Dẫn Tô Bối tới bữa tiệc như vậy là phù hợp, tiếp xúc nhiều người hơn, nhìn nhiều một chút, sẽ hiểu được nhiều hơn.

Con mắt của con gái cao hơn một chút chẳng có gì sai cả, chí ít không dễ để cho tên nhãi không đàng hoàng nào đó lừa gạt.

Hơn nữa, anh Tần còn có chút tâm tư riêng.

… Đứa con thứ hai nhà họ Tạ kia, chỉ có nữ sinh nhỏ chưa trưởng thành mới cảm thấy đẹp trai, mới thích.

Còn trong mắt anh Tần, Tạ Dân Hiên chỉ là một thằng nhóc chưa mọc đủ lông, cần năng lực không có năng lực, cần thế lực không có thế lực, không trưởng thành, không chững chạc, không sõi đời.

Tất cả mặt này thì tên nhóc nhà họ Lận kia lại không tệ.

Anh Tần muốn dẫn Tô Bối đi xem một người đàn ông thực sự xuất sắc, trưởng thành, có trách nhiệm và đáng tin cậy là như thế nào, để cô không như những nữ sinh nhỏ trong trường kia, thấy Tạ Dân Hiên rất tài giỏi tới cỡ nào nữa.

Tô Bối còn chưa biết về "nỗi khổ tâm" của anh Tần. Nghe đối phương nói muốn dẫn cô và Tiểu Bảo ra ngoài, trong lòng cô vui vẻ như hồi còn bé bà nội Vương đưa bọn họ đi lên thị trấn vậy.



Hôm sau là thứ bảy, bữa tiệc của nhà họ Lận tổ chức vào tối nay.

Cảnh Viên.

Bác Phúc vốn định mời một giáo viên nghi thức chuyên nghiệp tới để giải thích về các loại lễ nghi và những chuyện cần chú ý trong bữa tiệc cho Tô Bối và Tô Tiểu Bảo. Kết quả là anh Tần thấy mất kiên nhẫn với thứ rườm rà ấy, bảo bác Phúc tiễn giáo viên nghi thức về.

"Con cái nhà họ Tần ra ngoài, chỉ có người khác nịnh nọt chứ làm gì có ai dám chọc cho bọn nó mất vui, lại càng không có ai ngu ngốc đến mức móc mỉa những điều không quan trọng này.”

Nghe những lời của anh Tần, bác Phúc sửng sốt, nhưng sau khi nghĩ lại quả đúng là như vậy, mà hành động cử chỉ của hai đứa trẻ Tiểu Bối và Tiểu Bảo đã rất nghiêm chỉnh rồi, cũng không cần phải cố ý nhấn mạnh những nghi thức khoa trương đó.

Anh Tần chỉ dặn hai đứa nhỏ một câu: "Ra bên ngoài phải học cách phân biệt tốt xấu trong mọi hoàn cảnh, phải biết chừng mực trước khi đưa ra bất cứ quyết định gì.”

Hai chị em Tô Bối gật đầu.

Vào buổi chiều, đội stylist đến.

Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo tách ra đi thay đồ tham gia tiệc tối.

Khi thấy Tô Tiểu Bảo mặc vest, hai mắt Tô Bối sáng lên.

Tô Bối chớp mắt, nhìn Tô Tiểu Bảo, rồi lại nhìn qua Tần Thiệu đang xử lý tài liệu trên sofa bên kia, nhìn qua nhìn lại hai người vài lần.

… Nhìn càng giống nhau rồi.

Tô Bối không nhịn được bật cười.

Anh Tần bị thu hút bởi tiếng cười khẽ như chuông đồng của con gái, đặt tài liệu trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn hai đứa trẻ.

Nhìn Tô Tiểu Bảo, đáy mắt anh Tần cũng ánh lên ý cười hiếm thấy.

Nhìn thấy một phiên bản thu nhỏ của chính mình như sao chép mà ra, cảm giác này đúng là hơi vi diệu, tự dưng trong lòng... thấy hơi đắc ý?

Lại nhìn sang Tô Bối.

Lúc này phần tóc bên trên của Tô Bối trên đã được buộc lên, được tạo hình đáng yêu ở sau đầu, tầng tóc phía dưới xõa tự nhiên trên vai, đuôi tóc nho nhỏ hơi quăn lại.

Kiểu tóc này rất phù hợp với những cô bé ở độ tuổi này, tinh nghịch mà không mất vẻ đoan trang

Chiếc váy dự tiệc của Tô Bối là màu trắng, có hơi giống chiếc váy cô mặc tham dự buổi "tiết mục mở màn" của trường học do mẹ Đồng Văn Kỳ tự tay thiết kế lần trước, nhưng dưới sự giám sát của anh Tần, chiếc váy dự tiệc này "giữ nhiệt" hơn chiếc váy trước kia nhiều.

Váy dài dưới đầu gối, cổ áo chỉ dưới xương quai xanh một chút, hơn nữa phần trên còn được phối với một chiếc áo khoác ngắn tinh tế.

Rõ ràng, anh Tần rất hài lòng với thiết kế này.

… Đây mới là vẻ ngoài nên có của những cô gái đang độ tuổi này.
Chương kế tiếp