Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác

Chương 35: Đây là nhà của con
Từ lúc Tô Bối sinh ra tới giờ, có lẽ đây là bữa cơm khó chịu nhất của cô.

Chưa kể đến bà cụ đang ở trước mặt anh Tần, cái điệu giả bộ hiền lành đó thôi đã khiến Tô Bối khó có thể thích ứng được rồi.

Hơn nữa sao cô còn chưa vươn tay gắp thức ăn mà bà cụ đã liếc mắt nhìn cô rồi?

Tô Bối không mù, sao có thể không thấy được sự ghét bỏ trong đáy mắt bà cụ khi nhìn cô chứ.

Đúng là Dương Quế Chi không thích Tô Bối, suy cho cùng vẫn là vì 5% cổ phần kia.

Bà ta tạm thời tin hai đứa này là con của Tần Thiệu, nhưng cổ phần công ty là thứ quan trọng như vậy, cho con trai là được rồi chứ, một đứa con gái sớm muộn gì cũng phải gả đi còn lấy cổ phần làm gì.

Giờ phút này Dương Quế Chi nhìn Tô Bối kiểu gì cũng không vừa mắt: “Ăn gì thì ăn đi, muốn ăn cái gì thì nhìn cho kỹ vào, còn cầm đũa chọn trong đĩa làm gì?”

Đôi đũa còn chưa gắp gì của Tô Bối lặng lẽ rụt về.

Tô Bối dứt khoát không ăn nữa, vùi đầu lùa cơm trong bát mình vài cái, ăn hết chỗ cơm còn lại trong chén.

“Con ăn xong rồi, ba, bà, mọi người cứ ăn từ từ.” Tô Bối nói với bà cụ, ngoài cười nhưng trong không cười, nói xong bèn xoay người nhanh chân đi về phòng mình.

Thấy Tô Bối đi rồi, bà Dương nhăn mày, mặt lộ vẻ khó chịu: “Người lớn chưa ăn xong đã buông đũa rồi, chẳng có chút phép tắc nào cả.”

Lúc này Tô Tiểu Bảo trên bàn cơm cũng buông bát đũa luôn: “Con ăn xong rồi.”

Về bữa cơm này, Tô Bối bị bà cụ ghét bỏ khiến cho khó chịu, vậy thì Tô Tiểu Bảo được bà cụ vô cùng “quan tâm” càng khó chịu hơn.

Thấy thế, bà Dương sửng sốt: “Mới ăn có một chút mà sao đã ăn xong rồi, ăn thêm chút nữa đi.”

“Không muốn ăn ạ.” Nói xong, Tô Tiểu Bảo đứng dậy lên tầng luôn, để lại bà Dương với vẻ mặt mất tự nhiên.

Thấy hai đứa con lên tầng, anh Tần lạnh nhạt liếc bà Dương, ánh mắt lạnh lùng.



Về tới phòng mình, Tô Bối mở máy tính ra đăng nhập vào trang web “Giải đấu Honker”.

Lúc này, vòng đầu tiên của “Giải đấu Honker” đã kết thúc.

[vvvv] vững vàng xếp thứ 3, mà [T] mà khỏi top 100 vì thiếu điểm tích lũy nhiệm vụ của một ngày cũng thông qua mấy lần full điểm sau đó mà lên thẳng tới hạng 37.

Mà thành tích dự thi của Từ Dương Dương lại khiến Tô Bối thấy hơi bất ngờ: Lúc mới đầu Từ Dương Dương vẫn còn xếp hạng ngoài 1800, không ngờ tổng điểm tích lũy cuối cùng lại xếp hạng 541.

Đợt thứ hai của giải đấu là thi đấu tự do, người dự thi có thể tự tạo chiến đội nhiều nhất 8 người, một chiến đội mỗi ngày sẽ tiến hành PK với ba chiến đội khác một cách ngẫu nhiên: Xây dựng tường lửa đề phòng đối thủ xâm nhập, đồng thời phá tường lửa của đối phương sẽ giành được thắng lợi.

Bên thắng thu hoạch được điểm tích lũy, cuối cùng chiến đội nào có điểm tích lũy lọt vào top 10%, thành viên trong chiến đối sẽ vào trận chung kết.

Tô Bối tạo một nhóm chat kéo Từ Dương Dương và [vvvv] vào.

[Dương Soái]: Uầy! Thần T kéo tôi vào, có phải đây là group của chiến đội chúng ta không?

[T]: Ừm ừm, có nhóm chat thì lúc đấu cũng tiện trao đổi.

[Dương Soái]: Được được, thần T tốt thật đó, còn muốn gánh tôi thật luôn! Cảm ơn thần T đã coi trọng tôi…

Từ Dương Dương gõ lạch cạch một chuỗi nịnh hót trước máy tính, sau đó nhìn sang người còn lại trong nhóm, tên tài khoản của người này là “X”, avatar vẫn là avatar mặc định của hệ thống.

[Dương Soái]: Anh X này cũng cùng một đội với chúng ta sao?

[T]: Đúng, giới thiệu chút nha, đây là [vvvv]

[Dương Soái]: !!!

Từ Dương Dương: Trời đất ơi! Mình đang nằm mơ sao? Không chỉ ôm được đùi của thần [T] mà còn thành đồng đội của thần [4v] nữa!

[T]: Nếu thành lập chiến đội thì tôi định chỉ có 3 người chúng ta thôi, được không?

[Dương Soái]: Được được được!

Từ Dương Dương: Giờ mình chính là cục cưng may mắn nhất, hạnh phúc nhất trên thế giới này!

[vvvv]: Được.

[vvvv]: Tôi phòng thủ, thêm cậu tấn công, hoàn hảo, không cần thêm người nữa đâu.

[vvvv]: Nhưng mà thực ra hai người chúng ta là được rồi, cậu chắc chắn muốn gánh thêm một tên rác rưởi ngoài 500 chứ?

Từ Dương Dương bị coi là rác rưởi lúc này đột nhiên muốn khóc: Hu hu, hai vị đại thần, hai người đã nói đúng còn nói to thế? Cho dù có nói cũng không thể nhắn riêng được sao, bộ “rác rưởi” vẫn còn ở trong nhóm không cần mặt mũi nữa à…

[T]: Đây là bạn thân của tôi.

Nói chính xác thì đây là bạn thân của Tiểu Bảo nhà cô.

[vvvv]: Được rồi, coi như trong giày có thêm đá vụn vậy.

Bởi vì ngày mai mới bắt đầu đợt đấu thứ hai, hôm nay không có nhiệm vụ, ba người bèn thảo luận chuyện phân công nhiệm vụ và vấn đề chiến thuật ở trong nhóm.

Thảo luận xong, Tô Bối tìm acc chính của trước đây của [vvvv]

[T]: Ban nãy vào nhóm là acc clone của cậu thật à? Không phải của em trai cậu?

[vvvv]: Đúng rồi, sao mà giả được ~ sao nào, đổi lớp áo là không nhận ra tôi nữa rồi à?

[T]: Nói chính xác hơn là không nhận ra phong cách của cậu.

Nếu bảo Tô Bối phát hiện chỗ nào không đúng, thì phong cách của [vvvv] trong nhóm khi nãy hơi bình thường quá, bình thường tới mức bất thường, hoàn toàn không giống như [vvvv] lúc bình thường.

[vvvv]: Ha ha ha ha ha.

[vvvv]: Không phải ban nãy có một tên cùi bắp ở đó sao, tôi phải ra dáng đại thần chứ.

[vvvv]: Nếu bé cưng nhớ nhung tôi của lúc bình thường tới vậy, vậy tôi sẽ trở về như bình thường là được rồi.

Tô Bối: “…”

Tôi vẫn thích dáng vẻ không bình thường của cậu hơn, thật đó.

[T]: Còn có một chuyện muốn nghe ý kiến của cậu.

[vvvv]: Ôi, cậu mà cũng có điều không biết à, không sao, có chuyện gì thì cứ nói với anh đây, anh đây biết gì thì nhất định sẽ nói hết.

Tô Bối ráng nhịn cảm giác muốn bò theo đường dây mạng qua đó đánh người này một trận, kể qua về chuyện mấy cái mail của Lận Thị cho [vvvv] nghe.

[vvvv]: Tập đoàn Lận Thị không tệ nhỉ, lại còn báo tiền lương đãi ngộ luôn. Nói thật nhé, đãi ngộ kiểu này cũng coi như là đứng đầu giới kinh doanh rồi, sao cậu không nhận đi.

[T]: Điều kiện không cho phép.

Về vấn đề “điều kiện không cho phép” mà Tô Bối nói, [vvvv] lại trêu chọc thêm vài câu, đưa ra một đề nghị: Làm cố vấn từ xa.

Đề nghị này của [vvvv] không tệ, điều kiện tiên quyết là tập đoàn Lận Thị có thể đồng ý.



Cơm tối Tô Bối ăn không được bao nhiêu, thế là tới đêm đã bắt đầu đói bụng.

Cô gọi điện cho Tô Tiểu Bảo.

Tô Bối: “Tiểu Bảo, em có đói không?”

Tô Tiểu Bảo: “Có hơi hơi.”

Tô Bối: “Vậy em chờ chút, chị đi xuống nấu gì đó cho chúng ta ăn.”

Tô Tiểu Bảo: “Em đi với chị.”

Tô Bối: “Không được, hai người thì gây chú ý quá, chị xuống dưới nấu xong rồi bưng lên cho em, em ở trên này tiếp ứng.”

Dứt lời, Tô Bối nhảy xuống giường, bước khẽ tới cạnh cửa, dán tai vào ván cửa nghe ngóng một lát, xác định bên ngoài không có tiếng động mới cẩn thận mở cửa phòng.

Tô Bối nghiêng đầu, nhìn về phía phòng đàn piano qua khe cửa, im lặng không có gì bất thường.

Lại nhìn về phía phòng của Tần Thiệu và phòng sách, không có gì bất thường.

Tô Bối đi ra khỏi phòng, nhẹ chân đi tới hành lang rồi xuống tầng.

Cô cũng không ngờ rằng có một ngày cô sẽ lén ăn khuya trong căn nhà này, trông còn giống ăn trộm như thế.



Đi xuống cầu thang, Tô Bối thở phào một hơi.

Ngay giây tiếp theo, hơi này lập tức kẹt cứng giữa chừng.

Nhìn thấy Tần Thiệu đang ngồi trên sofa xem tài liệu, Tô Bối sững sờ cả người.

Chạm mắt với Tần Thiệu hai giây, Tô Bối chột dạ cúi đầu, nở một nụ cười cứng ngắc, nhỏ giọng ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Ba.”

“Sao vậy?” Tần Thiệu buông tài liệu trên tay xuống, nhìn thời gian trên đồng hồ, nhíu mày lại.

“À, không có gì ạ.” Cô xuống lầu đi dạo? Xuống xem thử sao giờ này ba còn chưa ngủ?

Trong đầu Tô Bối đang suy nghĩ lý do để lừa gạt, ai ngờ anh Tần đã nhìn thấu được mấy mánh khóe của cô.

Tần Thiệu: “Đói à?”

Tô Bối: “…” Gật đầu.

Ăn uống vào giờ không phải một thói quen tốt, anh Tần nghĩ thầm.

Nhưng thấy đứa bé trước mặt cúi đầu, dáng vẻ rất đáng thương, anh Tần lại mềm lòng.

“Đi xem phòng bếp còn gì ăn được không.” Anh Tần cất lời.

Nghe vậy, hai mắt Tô Bối sáng ngời, ngẩng đầu nhìn Tần Thiệu.

“Cảm ơn ba.” Trên mặt Tô Bối là một nụ cười ngọt ngào, nói với Tần Thiệu.

Thấy Tô Bối nhảy nhót đi vào phòng bếp, Tần Thiệu cười khẽ hai tiếng.

Ngay giây kế tiếp, có một cái đầu ló ra khỏi cạnh cửa phòng bếp.

“Ba ơi, ba muốn ăn không ạ?”

Tần Thiệu: Không cần.

Lời từ chối kẹt trong cổ họng, Tần Thiệu hỏi Tô Bối: “Định nấu gì đó?”

“Mì ạ?” Tô Bối nghĩ lại, rồi nói: “Ngoài ra còn có bánh mì, sủi cảo, bánh bao nhỏ, có thể làm bánh bao áp chảo.”

Tần Thiệu: “Gì cũng được, con muốn ăn cái gì thì nấu cái đó.”

Trở lại phòng bếp, Tô Bối lấy một phần bánh bao từ trong tủ lạnh ra, cho một chút nước vào đĩa trước, sau đó đặt vào lò vi sóng hâm nóng, rồi lại lấy thêm chút dầu, rán cho phần dưới bánh bao ngả vàng, rắc lên chút hành với mè đen.

Sau khi bày biện tinh xảo xong, Tô Bối mới bưng đĩa bánh bao chiên tới đặt trước mặt anh Tần.

Anh Tần nhìn đĩa bánh bao chiên hấp dẫn trước mắt, lại ngước mắt lên nhìn Tô Bối.

Thấy hai mắt Tô Bối sáng long lanh, trên mặt viết mấy chữ “khen con đi”, anh Tần cười thầm: “Lại đây ngồi ăn đi.”

“Dạ.” Tô Bối trả lời, ngồi xuống bên cạnh Tần Thiệu: “Ba ơi, đũa của ba.”

Anh Tần vốn không đói bụng, cũng không có thói quen ăn khuya, cho nên lúc gắp được hai cái xong thì đã đặt đũa xuống.

Tần Thiệu cúi đầu nhìn Tô Bối bên cạnh: Lúc này Tô Bối đang cúi đầu tập trung tinh thần ăn bánh bao, hai bên má nhét đầy bánh bao hơi phồng lên.

Ý cười không rõ ràng lướt qua nơi đáy mắt anh Tần, nhưng vẻ mặt nhanh chóng nghiêm túc lại: “Ăn ít thôi, ban đêm ăn nhiều dễ bị đầy bụng.”

Có phải nếu anh không nhìn, con bé này định ăn hết cả đĩa luôn không?

Thật ra là không.

Nhớ rõ trong này còn có phần của Tô Tiểu Bảo, Tô Bối đếm đếm phần còn lại, sau đó dừng ăn.

Cảnh tượng này trong mắt anh Tần lại trở thành: Con bé này thật nghe lời.

Nghĩ tới nguyên nhân Tô Bối ăn không no, thêm dáng vẻ câu nệ trước mặt bà Dương, anh Tần nhíu mày.

“Tiểu Bối.”

“Dạ, gì ạ?”

“Nhớ kỹ, nơi này là nhà của con.” Tần Thiệu nói, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa chân thành.

Còn những người khác, cùng lắm chỉ là khách thôi, vĩnh viễn không có chuyện chủ nhà phải nhượng bộ khách.

Xem ra phải tìm một chỗ rồi bảo bà Dương rời đi thôi… anh Tần nghĩ thầm trong lòng.

Lúc trước anh không để ý tới chuyện này, dù sao cũng chỉ là một căn nhà, bà Dương về muốn ở Cảnh Viên thì ở, cùng lắm thì anh ở chỗ khác, dù sao thì anh cũng không nhất định cứ phải ở bên này.

Nhưng bây giờ thì khác rồi: Nơi này là nhà của Tiểu Bối và Tiểu Bảo.

Một người không quan trọng vào ở, lại còn khoa tay múa chân với con mình, khiến con mình khó chịu, vậy chẳng phải đầu đuôi lẫn lộn hay sao?

Nghe vậy, Tô Bối đoán có lẽ anh Tần đang bảo cô không cần câu nệ như thế, cô gật đầu đáp lời: “Dạ.”



“Ở trường học thế nào?”

Tần Thiệu nhớ tới vấn đề “yêu sớm” khiến mình càng đau đầu hơn, đành vòng vo hỏi tình hình ở trường học của Tô Bối.

Tô Bối không rõ sự thật, vừa nghe thấy anh Tần quan tâm tới chuyện trong trường của mình, còn có cảm giác được chiều mà sợ.

“Con với Tiểu Bảo ở trong trường rất tốt.” Tô Bối nở nụ cười, lại nói: “Chơi với bạn học cũng rất vui.”

Tần Thiệu: “Bạn học nam à?”

“Không ạ.” Tô Bối lắc đầu, lại nói: “Đều có cả.”

Tần Thiệu: “Có người nào rất thân không?” Ví dụ như thằng nhãi nhà họ Tạ kia.

Tô Bối: “Có ạ.” Ví dụ như quan hệ của Tô Tiểu Bảo với Tạ Dân Hiên rất tốt.



“Bây giờ các con còn nhỏ, ý thức, tư tưởng, nhân sinh quan còn chưa được định hình, năng lực phán đoán thị phi cũng chưa hoàn thiện… Cho dù là làm quen tiếp xúc với ai cũng phải giữ khoảng cách và chừng mực…”

Tuy không hiểu sao anh Tần đột nhiên lại nói vấn đề xã giao cao siêu như thế với cô, nhưng Tô Bối vẫn ở bên cạnh nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu, tỏ vẻ mình “đã hiểu rồi”.

“Có thể có mấy thằng oắt con kia theo góc nhìn của con thì thấy tụi nó khá được, nhưng trên thực tế nếu không có những thứ gia đình gầy dựng cho thì tụi nó chỉ là mấy thằng nhãi chẳng có gì, chưa đủ trưởng thành, không thể gánh vác, không biết cái gì là trách nhiệm, càng không có năng lực gánh vác bất kì hậu quả nào.”

Anh Tần nhấn mạnh như vậy, chỉ thiếu điều nói thẳng mấy chữ “thằng oắt nhà họ Tạ” kia ra.

“Con là con gái, phải biết bảo vệ bản thân…”

Đang nói, cánh tay anh Tần đột nhiên bị đụng vào, thoáng nặng xuống.

Tần Thiệu khựng lại, cúi đầu nhìn phía tay phải, phát hiện Tô Bối lại ngủ rồi, đầu tựa vào cánh tay áo sơ mi được xắn lên của anh theo quán tính.

Lúc này Tô Bối đã buộc hết tóc lên, buộc thành một chỏm trên đỉnh đầu, sườn mặt trắng nõn dịu dàng của cô bé trông yên tĩnh mà ngoan ngoãn dưới ánh đèn vàng.

Hô hấp khe khẽ phả vào cánh tay khiến anh Tần có cảm giác ngưa ngứa.

Tần Thiệu hơi di chuyển cánh tay, kết quả Tô Bối cũng như cảm nhận được, cũng di chuyển theo, đầu cọ cọ như đang tìm một góc độ thoải mái vậy.

Tần Thiệu nhìn, hàng mi thật dài của Tô Bối run lên mấy cái, không tỉnh.

Lại thêm một vấn đề đặt trước mặt anh Tần, xách lên luôn à? Hay là đánh thức để cô tự đi lên ngủ?

Dáng vẻ ngủ say của Tô Bối khiến người ta không đành lòng đánh thức cô dậy.

Hay là bế lên?

Anh Tần nhíu mày, trên mặt là biểu cảm xa lạ và không quen lắm.



Đúng lúc này, điện thoại mà Tô Bối đang cầm trong tay đột nhiên sáng lên khiến anh Tần chú ý.

Thực ra anh Tần rất không đồng ý trước việc trẻ con bây giờ ăn ngủ đều ôm điện thoại.

Tần Thiệu lắc đầu, cầm cái điện thoại lung lay sắp rớt trong tay Tô Bối ra, đặt sang cái bàn bên cạnh.

Đúng lúc này, mấy tin nhắn mới nhảy ra liên tiếp:

[vvvv: Bé cưng, cậu ngủ chưa vậy?]

[vvvv: Cậu đừng có ngủ đấy nhé, tôi bảo cậu này, tôi cần cậu, là cần thật mà!]

[vvvv: Alo alo!]

[vvvv: Bé cưng? Darling? Bảo bối? Cậu đâu rồi?]

[vvvv: Nếu cậu mà không trả lời, tôi sẽ call liên hoàn đoạt mạng cậu luôn đó.]
Chương kế tiếp