Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác

Chương 64: Vòng 16 đội
Trà sữa lúc uống thì thích.

Nhưng Tô Bối uống hết một cốc trà sữa kem size L xong thì bụng bắt đầu đau quặn.

Ban đầu Tô Bối còn tưởng chỉ là đau bụng bình thường thôi, nhưng sau cô mới biết là mình đến tháng rồi!

Ở dị thế kia, Tô Bối mười tám tuổi, đã từng có kinh nghiệm vấn đề này, nhưng do sức khỏe kém nên Tô Bối gần mười tám tuổi rồi mới xuất hiện kinh nguyệt.

Cho nên lúc quay về cơ thể này, Tô Bối không hề nghĩ tới mình sẽ đến tháng sớm như thế.

Không ngờ kinh nguyệt lại đến đúng lúc này.

Tô Bối đau đớn co ro trên giường, nghĩ vu vơ: Thế mới nói, vì được chăm ăn uống tốt quá nên “bà dì” này mới tới thăm sớm.

Cùng lúc đó, Tô Tiểu Bảo đang giải đề thi Olympic trong phòng, bỗng nhận được điện thoại của Tô Bối gọi đến.

Cậu cảm thấy kỳ lạ. Tại sao ở phòng sát cạnh nhau mà Tô Bối lại gọi điện thoại nhỉ?

Tô Tiểu Bảo thẩm xỉa xói một câu, nhưng vẫn ấn nhận điện thoại.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng Tô Bối: “Tiểu Bảo…”

Tô Tiểu Bảo ngẩn ra: “Chị làm sao đấy?”

Giọng nói của Tô Bối rất bất thường.

Tô Bối: “Em mau qua đây đi.”

“Tô Tiểu Bảo!” Giây lát sau, Tô Tiểu Bảo không chỉ nghe thấy tiếng gọi từ trong điện thoại mà còn nghe thấy tiếng vang ở phòng cách bên.

“Em tới đây.” Cũng phải cho cậu thời gian tìm đôi dép chứ.

Tô Tiểu Bảo vừa bước vào phòng Tô Bối đã nhìn thấy cô đang khoanh chân, rúc mình một góc trên giường không động đậy. Sắc mặt cô không tốt lắm, đầu mày nhăn lại.

Tô Tiểu Bảo giật mình hoảng sợ.

“Chị làm sao thế? Khó chịu ở đâu? Chị đau bụng à?”

Tô Bối gật đầu rồi lại lắc đầu.

Tô Tiểu Bảo: “Để em gọi điện thoại cho bác sĩ tới đây.”

“Đừng!” Tô Bối ngăn Tô Tiểu Bảo lại rồi nói: “Chị không bị ốm.”

Tô Tiểu Bảo nhíu mày: “Rõ ràng chị đang khó chịu mà.”

“Không phải, chuyện này bình thường, chỉ là…” Mặt Tô Bối lộ rõ vẻ bối rối.

“Chị không nói rõ với em được.”

Nói xong, Tô Bối bỗng kéo tay Tô Tiểu Bảo, đôi mắt long lanh đáng thương nhìn cậu: “Tô Tiểu bảo, em đi mua giúp chị thứ này được không?”

Tô Bối giải thích mãi mới nói cho Tô Tiểu Bảo hiểu cô muốn mua đồ gì.

“Bây giờ em đi ngay đây, chị đợi một chút.” Cậu mà không đi thì biết làm sao, lẽ nào để Tô Bối tìm shipper?

Tô Bối: “Đợi đã, em biết phải mua cái gì chưa?”

To Tiểu Bảo: “Không phải chị nói rồi đó sao, mua cái đó đó.”

“Em đợi đã, chị vẽ hình cho em.” Tô Bối cảm thấy mình mà không vẽ ra chắc Tô Tiểu Bảo sẽ phát điên vì đủ chủng loại hình dáng trên kệ hàng mất.

Tô Bối lục tìm giấy bút vẽ hình minh họa cho Tô Tiểu Bảo, còn viết lại loại mà mình cần.

Tô Tiểu Bảo: “Epsilon xfy 3?”

Tô Bối: “Epsilon gì cơ?”

“Chẳng phải chị vẽ ra đây sao? Đây này.” Tô Tiểu Bảo chỉ tay vào bức hình vẽ số ba ngược của Tô Bối, nghiêm túc nói.

“Không phải là Epsilon mà là đôi cánh nhỏ!”

“Chị vẽ thế này mà giống cánh à.” Tô Tiểu Bảo chê bai.

“Ưm, em đừng có nói chuyện với chị nữa.” Tô Bối ôm bụng, nói tiếp: “Em mau đi đi, nếu em không tự tìm được thì đưa tranh vẽ này cho chị bán hàng.”

……

Ở siêu thị.

Tô Tiểu Bảo cầm bức vẽ “trừu tượng” của Tô Bối, hoang mang đứng trước quầy hàng chất đống.

Lấy trí tuệ của cậu ra mà ngây ngẩn lúc lâu vẫn không tìm ra được loại Tô Bối muốn mua.

Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh không nhịn nổi nữa bèn đi ra giúp đỡ.

“Em trai ơi, em muốn tìm thứ trên giấy đúng không?” Chị gái bán hàng cầm lấy tờ giấy trong tay Tô Tiểu Bảo rồi nói.

Đúng lúc ấy, Tô Bối gửi tin nhắn đến cho Tô Tiểu Bảo. Tin nhắn là hai bức ảnh mà cô vừa tìm được hình chụp sản phẩm trên sàn thương mại điện tử.

Nhưng chưa cần Tô Tiểu Bảo đưa ảnh ra, chị bán hàng đã hiểu ngay.

“Em muốn mua Sofy à? Để chị xem nào, hình như là hai loại này.” Chị bán hàng nhanh chóng lấy thứ Tô Bối muốn mua đưa cho Tô Tiểu Bảo.

Tô Tiểu Bảo: Sao chị ấy nhìn ra được đây là chỉ món đồ thế!

Tô Tiểu Bảo cầm túi băng vệ sinh, lí nhí nói: “Cảm ơn chị.” rồi cúi gằm mặt, rảo bước đến quầy thanh toán.

Tô Tiểu Bảo đi rồi, nhân viên bán hàng khác ngó ra, buôn chuyện với chị bán hàng vừa rồi:

“Em trai vừa rồi đẹp trai thật đấy chị nhỉ. Lẽ nào thằng bé đang mua đồ cho bạn gái à?”

“Chắc vậy đó.”

“Tai thằng bé đỏ ửng lên luôn, còn xấu hổ nữa, hí hí, đáng yêu quá.” Nhân viên bán hàng cười trộm: “Nhưng nhìn cậu bé vẫn còn ít tuổi mà đã có bạn gái rồi. Người độc thân lớn tuổi như em đây thấy bất ổn thật sự.”

“Thôi đi cô, đừng buôn chuyện nữa, mau tập trung bán hàng đi.”



Lúc Tô Tiểu Bảo quay về biệt thự không may gặp phải Tần Thiệu cũng mới từ công ty về nhà.

Tần Thiệu thấy con trai ôm bọc đồ vội vã đi như thế thì không khỏi nhíu mày, hỏi: “Con đi mua gì đấy?”

“Không có gì.” Tô Tiểu Bảo không muốn nói nhiều.

Tần Thiệu: “Thế cái gì trong áo kia?”

Tô Tiểu Bảo: “Tôi nói rồi, không có gì.”

Tần Thiệu: “Con lại mua trà sữa à?”

Lần trước, đêm rồi mà Tô Tiểu Bảo còn chạy đi mua trà sữa cho Tô Bối. Không những thế, cậu còn lấy thẻ anh cho để thanh toán. Lúc Tần Thiệu nhìn thấy tin nhắn báo trừ tiền từ “Tiệm trà sữa XX” là biết Tô Tiểu Bảo bày trò ngay.

Có điều thỉnh thoảng trẻ con ăn vặt một chút cũng không sao nên anh không nhắc nhở.

Nhưng lần này thằng bé không quẹt thẻ mà chỉ giấu diếm đồ trong áo như hôm đó.

Tô Tiểu Bảo mắt nhỏ trừng mắt to với Tần Thiệu một lúc lâu.

Cho đến khi Tô Bối gửi tin nhắn tới: “Tô Tiểu Bảo, em đi đến đâu rồi?”

“Tôi nói rồi. không phải là trà sữa, ông tin hay không thì tùy.” Tô Tiểu Bảo cáu kỉnh bỏ lại một câu cho Tần Thiệu rồi chạy nhanh lên tầng.

Giây phút Tô Tiểu Bảo chạy đi, Tần Thiệu vừa hay nhìn thấy đồ Tô Tiểu Bảo ôm là gì.

Lần này đến lượt Tần Thiệu ngẩn người.



Đêm hôm đó, bác Phúc nghe theo lời dặn của Tần Thiệu bưng tách trà lên cho anh.

“Ông chủ, không còn sớm nữa đâu, cậu vẫn còn xử lý công việc à?” Bác Phúc quan tâm hỏi Tần Thiệu.

Tần Thiệu: “Bác thử tìm hiểu xem.”

Tần Thiệu không nói tìm hiểu chuyện gì, nhưng lúc bác Phúc đưa tách trà qua vô tình liếc thấy nội dung trên máy tính của anh.

Bác Phúc ngẩn người: “Ông chủ đang xem kiến thức sinh lý nữ à?”

Bác Phúc nhanh chóng suy luận ra được nguyên nhân Tần Thiệu xem tài liệu này: “Cậu đang chuẩn bị cho Tiểu Bối à?”

Tần Thiệu gật đầu.

“Cả nhà toàn là đàn ông không có phụ nữ nên không chăm sóc Tiểu Bối chu đáo hết được.” Bác Phúc thở dài, cảm khái.

Bác Phúc đang nghĩ xem có nên đề nghị Tần Thiệu thuê một bảo mẫu ở luôn trong nhà thời gian dài không.

Bác Phúc không hề biết rằng lúc này, trong đầu Tần Thiệu lại có suy nghĩ khác.

Anh hoàn toàn có thể cho hai đứa nhỏ một môi trường sinh sống, học tập và trưởng thành ưu việt, nhưng có những chuyện của Tiểu Bối, người làm cha như anh không thể thay thế được vai trò người làm mẹ.

Tần Thiệu nghĩ đến đó, nét mặt sa sầm, trong lòng anh cũng rối rắm.

Lần đầu tiên Tô Bối đến tháng, trước lúc đó cô còn uống cốc trà sữa lạnh to đùng nên vô cùng khó chịu. Cô co ro nằm trên giường, cả người rét run, từng cơn đau trong vùng bụng khiến cô không sao ngủ được.

Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.

“Con ngủ chưa?”

Là tiếng của Tần Thiệu.

“Con chưa ngủ.”

Tần Thiệu đẩy cửa bước vào. Anh cầm theo cốc nước và túi đồ.

Tần Thiệu vừa vào phòng đã nhìn thấy Tô Bối co ro góc giường, chỉ để lộ nửa đầu.

“Con uống cái này đi.”

“Dạ? Gì thế ba?” Là thuốc gì đó sao?

Nhìn viên thuốc màu đỏ trong tay Tần Thiệu, Tô Bối thầm đoán rồi hỏi anh. Đúng lúc cô đang do dự không biết có nên nói với Tần Thiệu rằng mình không bị ốm không.

Thì sau khi nhận lấy cốc nước, bàn tay đang lạnh như băng của cô cảm nhận được luồng nhiệt khiến cô thoải mái vô cùng.

Tô Bối đến gần cốc nước bèn ngửi thấy mùi thơm của đường nâu.

Cô nhấp một ngụm, cảm thấy vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng chứ không phải là vị thuốc đắng.

Đây là…

“Nước đường ạ?”

Tô Bối ngước ánh mắt long lanh nhìn Tần Thiệu.

Anh gật đầu: “Con uống hết lúc còn ấm đi.”

“Vâng.”

Cốc nước đường uống xuống bụng khiến Tô Bối bỗng chốc cảm nhận được ấm áp và thoải mái hơn rất nhiều.

“Con uống xong chưa?” Tần Thiệu hỏi.

“Rồi ạ.” Tô Bối gật đầu, đưa lại cốc cho Tần Thiệu. Cả người cô rúc vào trong chăn chỉ để lộ phần đầu.

Lúc này Tô Bối không dám nhìn Tần Thiệu, chỉ cụp mí mắt, nói: “Con cảm ơn ba.”

“Con cũng có thể thử dùng cái này.” Tần Thiệu đưa đồ cho Tô Bối rồi ra khỏi phòng.

Tô Bối mở túi, bên trong là miếng sưởi ấm.

Vào lúc này, những miếng sưởi ấm ấy không khác nào “thuốc giữ mạng” cho cô.

Tần Thiệu xuống tầng tự mình pha một ấm trà, tiếp tục xem tài liệu.

Đêm muộn, anh đi qua phòng Tô Bối kiểm tra thấy con gái ngủ rồi, lúc này mới rời đi.



Cho dù ngày đầu kinh nguyệt bị đau đến chết đi sống lại, nhưng qua đến hôm sau, Tô Bối vẫn khôi phục lại như thường.

Hôm nay là ngày đầu tiên của vòng chung kết “Giải đấu Honker”. Tuy trận thi đấu của Tô Bối được xếp vào buổi chiều nhưng cô vẫn dậy từ rất sớm để chuẩn bị cho giải đấu.

Lần này có tất cả ba mươi hai đội thi đấu với 120 tuyển thủ tranh tài ở vòng chung kết.

Vòng đầu tiên là vòng chọn ra mười sáu đội. Ba mươi hai đội được chọn lựa ngẫu nhiên để thi đấu với nhau, cứ hai đội một tiến hành PK.

Kết quả bốc thăm được ấn định vào hôm qua, đối thủ của mấy người Tô Bối là tổ bốn người không có cao thủ quá lợi hại nhưng thực lực của cả bốn người đó đều rất đồng đều, hơn nữa họ cũng phối hợp với nhau rất nhuần nhuyễn.

Từ Thế Duy làm một bản báo cáo phân tích đối thủ cụ thể gửi cho Tô Bối.

[vvvv]:Đối thủ này không khó xử lý lắm, chỉ cần em xem nước cờ của bọn họ rồi giải là được.

[vvvv]:Đừng căng thẳng, chúng ta có thể thắng.

[T]:Vâng.

[vvvv]:Phải rồi, lúc em đến có thể mang theo một chiếc vali trống không?

[T]:Để làm gì?

[vvvv]:Từ Dương Dương gom một đống quà tặng cho em luôn, ha ha ha.

Tô Bối vừa nghe ông anh họ Từ nói thế là có thể hình dung ra được dáng vẻ Từ Thế Duy đang cười trên nỗi đau của người khác. Thế mà Tô Bối cũng có chút mong chờ xem chiều nay khi gặp mặt cô, Từ Dương Dương sẽ có biểu cảm thế nào.



Chiều hôm đó, Tần Thiệu đưa theo Tô Bối cùng người đóng vai trò khán giả là Tô Tiểu Bảo đến sân thi đấu của Tô Bối tham dự vòng thi chọn ra mười sáu đội.

Biết Tần Thiệu đến, từ sáng sớm ban tổ chức cuộc thi đã cử người qua đón tiếp.

Lưu Bằng là người phụ trách chính của vòng chung kết lần này, đồng thời cũng là người được cử ra tiếp đón Tần Thiệu.

Gặp Tần Thiệu, trên mặt Lưu Bằng vẫn giữ vẻ “ảo quá ảo”.

… Trận chung kết là thi đấu thực lực trực tiếp. Trước khi cuộc thi diễn ra, người của ban tổ chức đã tìm hiểu và xác minh lại thông tin của những người tham gia thi đấu.

Cho nên họ kinh ngạc phát hiện ra thông tin đăng ký của Tần Thiệu cũng hiển thị trong đó!

Nếu là người thi đấu bình thường thì thôi không nói làm gì, nhưng Tần Thiệu lại chính là Thần T đỉnh của đỉnh!

Vậy là vấn đề tới: Làm thế nào mà chủ tịch Tập đoàn Tần Thị không những hô mưa gọi gió trên thương trường mà còn có thể có trình độ về an toàn thông tin cao đến thế!

Lưu Bằng tỏ vẻ: Thế giới này đảo điên quá rồi.

Đồng thời anh ta cũng rất muốn hỏi thử: Anh Tần, hôm nay anh lấy danh nghĩa ông lớn đầu tư đến tham gia giải đấu hay là Thần T đến thi đấu đây?

“Anh Tần, mời anh vào phòng nghỉ ngơi, giải đấu sẽ bắt đầu lúc hai giờ. Bên kia là khán đài thi đấu, nếu anh cần có thể thử thiết bị trước.”

Tần Thiệu nghe vậy bèn hiểu ý của Lưu Bằng, anh hờ hững liếc nhìn anh ta, giải thích: “Người tham gia thi đấu là con gái tôi. Tôi chỉ là người giám hộ mà con bé lấy thông tin báo danh thôi.”

Lưu Bằng: “!”

Anh ta không nhớ nhầm thì trong buổi công bố người thừa kế của Tần Thị trước kia có thông tin “con gái của Tần Thiệu năm nay mới mười bốn tuổi”.

Lưu Bằng ngạc nhiên nhìn sang bên cạnh anh, cô bé Tô Bối từ khi vào phòng tới giờ vẫn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tần Thiệu.

… Thế gian này không có đảo điên nhất, chỉ có đảo điên hơn thôi.

Cô bé xinh đẹp như thế, nhìn bề ngoài cực đáng yêu, Lưu Bằng không thể tưởng tượng ra được liên kết nào giữa Thần T hung tàn bạo ngược trong giải đấu với cô.

“Xin hỏi, bây giờ cháu có thể qua đó kiểm tra thiết bị không?” Tô Bối hỏi Lưu Bằng.

“Được chứ, mời cháu, à không, mời tiểu thư.”

Tô Bối bước đến khán đài thi đấu, một loạt động tác như “mây trôi nước chảy” khiến tất cả mọi người đều tin rằng cô chính là T.

Tô Bối xác nhận thiết bị ổn định, vừa định đi xuống thì nghe thấy tiếng Từ Dương Dương đang vang lên oang oang.

“Bọn họ nói Thần T của em đến rồi! Thật vậy không?”

“Uầy, hồi hộp vãi. Thần T của em đâu?”

Chương kế tiếp