Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác

Chương 65: Thần T
Nghe được từ chỗ mấy người nhân viên nói Thần T đang ở khu vực thi đấu tiến hành kiểm tra trang thiết bị, Từ Dương Dương vội vàng sải bước chân chạy đến khu vực thi đấu với vẻ mặt kích động của một fan hâm mộ sắp được gặp thần tượng.

Nhưng đợi đến khi Từ Dương Dương chạy đến khu vực thi đấu thì không nhìn thấy Thần T của cậu ấy đâu, cũng không thấy ai khác mà chỉ nhìn thấy một người mà cậu ấy hoàn toàn không ngờ tới.

“Tô… Tô Bối!” Nhìn thấy cô thiếu nữ đứng ở không xa, Từ Dương Dương dụi dụi mắt, nhìn lại lần nữa để chắc chắn là mình không nhận nhầm người.

“Cậu… sao cậu lại ở đây?” Ở đây không phải là trường học, cũng không phải là thư viện, tại sao cậu ấy lại nhìn thấy Tô Bối ở nơi mà lát nữa thôi cậu ấy sẽ thi đấu chứ?

Tô Bối ngẩng đầu lên nhìn Từ Dương Dương, không nhịn được cười, đang định nói cho đối phương biết rằng mình đến đây cũng là để thi đấu.

Thì lại nhìn thấy Từ Dương Dương với bộ dạng “Tôi hiểu ra rồi”, rồi tự hỏi tự trả lời: “Cậu đến xem thi đấu đúng không?”

Nghe giải thi đấu Honker lần này, Tần Thị chính là nhà tài trợ lớn nhất, chắc chắn là Tô Bối thấy hôm qua cậu ấy nhắn tin trong nhóm nói với mọi người là hôm nay cậu ấy sẽ thi đấu, thế nên mới đi cửa sau để đến đây cổ vũ cho cậu ấy.

Đúng thế, sự thật chắc chắn là như vậy rồi!

Trong đầu của Từ Dương Dương vừa mới tìm được một lý do hợp lý nhất thì nghe thấy Tô Bối nói: “Tớ đến để tham gia thi đấu.”

Từ Dương Dương: “Cái gì cơ? Cậu á? Tham gia thi đấu? Thi đấu cái gì?”

“Tô Bối, có phải cậu đi nhầm chỗ rồi không? Hôm nay ở đây diễn ra giải thi đấu Honker mà.” Từ Dương Dương rất thành thật giải thích cho Tô Bối nghe, còn tiện thể liếc mắt nhìn ngắm những thiết bị đã được cài đặt xong ở trên bục thi đấu, đảm bảo rằng cậu ấy không đi nhầm chỗ.

Tô Bối: “…”

Cuối cùng vào chính lúc này, ông anh họ Từ đi đến từ phía sau lưng của Từ Dương Dương, vỗ một cái bốp vào sau gáy cậu ấy.

Bị ăn một phát đánh, Từ Dương Dương loạng choạng suýt ngã.

“Anh, anh vỗ em làm gì thế?”

Từ Thế Duy: “Cái thằng ngu này, đây chính là [T], con bé không ở đây thi đấu thì đi đâu thi đấu hả?”

Từ Dương Dương: “Anh… anh… anh nói gì cơ?"

Hình như vừa nãy cậu ấy bị ảo giác rồi, cậu ấy nghe thấy ông anh trai mình nói Tô Bối chính là [T].

Nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc há hốc mồm của thằng em báo hại nhà mình, Từ Thế Duy cười thầm trong bụng như điên.

Nhưng ngoài mặt thì vẫn giữ nguyên dáng vẻ điềm đạm và nghiêm túc, quay ra nhìn Từ Dương Dương với ánh mắt ngán ngẩm rồi nói: “Cái thằng đần này.”

Từ Thế Duy túm lấy đầu Từ Dương Dương lôi đến trước mặt của Tô Bối: “Đây, nhìn cho kỹ đi, đứng trước mặt mày chính là Thần T của mày đấy, mau chào hỏi đi.”

Tô Bối chủ động mỉm cười với Từ Dương Dương, nói: “Chào Dương Soái, tôi là [T] đây.”

“Chuyện này không thể nào!” Từ Dương Dương ngớ người ra mấy giây, sau đấy mới gào lên đầy kinh hãi.

Từ Dương Dương: Không, không! Chuyện này tuyệt đối không thể nào!

Cậu ấy thà tin rằng anh Tiểu Bảo là học sinh đội sổ, anh Hiên là gay thì cũng không dám tin Tô Bối lại có thể là [T].

Nhìn thấy Từ Dương Dương vẫn không tin được, Tô Bối liền đăng nhập vào phần mềm trò chuyện, dùng tài khoản của [T] gửi vào trong group chat ảnh chụp tự sướng.

Từ Dương Dương: “…”

Lần này Từ Dương Dương đã tin rồi, nhưng vẫn còn đang trong trạng thái nghi ngờ cuộc đời: Một Tô Bối đáng yêu dễ thương với một Thần T lợi hại ngạo nghệ, lại là cùng một người sao!

Chuyện này còn khiến Từ Dương Dương nghi ngờ cuộc đời này hơn cả khi cậu ấy biết được [vvvv] chính là ông anh trai nhà mình.

“Tô, à không phải, T?”

“Là tôi đây.” Tô Bối trả lời, lại không nhịn được cười mà hỏi Từ Dương Dương: “Có phải cậu còn mang quà đến tặng tôi không?”

“À, ờm, chuyện đó à, thôi…”

Lúc này Từ Dương Dương chỉ ước gì tìm được cái lỗ mà chui vào.

… Thảo nào ngày hôm qua khi cậu ấy nói là chuẩn bị quà cho Thần T thì cứ cảm thấy là nụ cười trên gương mặt ông anh mình có gì đó gian xảo.

Từ Thế Duy nào phải gian xảo, rõ ràng là đang cố tình! Cố tình không nói cho cậu ấy biết [T] là ai, để cho cậu ấy bị mất mặt ngay trước mặt thần tượng của mình.

Nhìn gương mặt non nớt dễ thương của Tô Bối, lại nghĩ đến những món quà mà mình đã chuẩn bị, Từ Dương Dương chỉ muốn chết lâm sàng tại chỗ.

“Có thể cho tôi xem không?” Tô Bối tò mò hỏi.

Từ Dương Dương không biết nói gì, nghiến răng rồi giơ hai cái túi rất to đang cầm ở hai tay ra, còn lấy cả những thứ để trong ba lô đeo ở trên lưng ra nữa.

… Một đôi giày AJ phiên bản siêu giới hạn, một cái áo đấu bóng rổ mang số 24, một quả bóng rổ có chữ ký của LeBron James, một áo của Real Madrid phiên bản sưu tầm, găng tay Thanos và mô hình xe đua công thức một mà cậu ấy phải mất thời gian rất lâu mới sưu tầm đủ bộ.

Môi Tô Bối run rẩy, cô nhớ lại hôm qua ông anh họ Từ nhắn trên WeChat: “Cái thằng ranh đấy hơi bị bại não, để nó không bị sốc quá nặng thì ngày mai nó đưa gì thì em cứ coi như là hàng phế liệu mà nhận đại đi nhé, xem như là làm việc thiện.”

Lúc này Từ Dương Dương cũng cảm thấy rất mất mặt: “Ờm, tôi không biết cậu là con gái, mấy thứ này nếu mà cậu không thích thì cứ nói thẳng ra, không cần phải nể mặt tôi đâu.”

“Cảm ơn cậu, trông cái này ngầu lắm, lại còn những cái này nữa, chắc Tô Tiểu Bảo sẽ rất thích đấy.” Tô Bối nói thật lòng.

Nghe thấy vậy, hai mắt của Từ Dương Dương liền sáng rực lên.

“Dĩ nhiên rồi, những thứ này đều là những thứ này tôi phải sưu tầm nhiều năm lắm đấy, anh Bảo nhất định cũng sẽ thích!”

“Đây đều là những thứ tôi đặc biệt chọn ra để mang đến làm quà gặp mặt cho cậu, lần này coi như là hời cho anh Bảo rồi.” Đằng nào thì Tô Tiểu Bảo đã nói cậu ấy và Tô Bối là sinh đôi, đồ đưa cho Tô Tiểu Bảo thì cũng như là đưa cho Tô Bối thôi.

Tô Tiểu Bảo mới đi ra từ phòng nghỉ thì vừa hay nghe thấy câu nói cuối cùng của Từ Dương Dương, mặt cậu tối sầm lại, tỏ vẻ của hời này cậu vốn dĩ chẳng thèm lấy!



Ba thành viên của đội đã đến đông đủ, quà cũng đã tặng rồi, cười cũng cười xong rồi, ông anh họ Từ không còn cười đùa như trước nữa, tỏ ra rất nghiêm túc kéo Tô Bối bắt đầu thảo luận chiến thuật thi đấu.

“Tài liệu anh gửi cho em, em đã đọc qua hết chưa?” Từ Thế Duy ngồi xuống hỏi Tô Bối.

Tô Bối gật đầu.

Từ Thế Duy: “Em cảm thấy thế nào?”

Tô Bối: “Nếu không có sơ suất lớn nào thì việc giành chiến thắng không thành vấn đề.”

Giải thi đấu Honker cho phép một đội tham gia thi đấu từ 1 đến 5 người, trước trận chung kết thì các đội có thể tiến hành thay đổi đội hình một lần, không ít đội thi đấu sẽ lựa chọn thêm thành viên cho đủ 5 người.

Trước trận chung kết, cũng có người đến đội của Tô Bối tự đề cử mình để được tham gia vào đội, nhưng đều bị bọn họ từ chối.

Theo như cách nói của ông anh họ Từ thì là: Người đông chưa chắc sẽ mạnh thêm, có một thằng báo Từ Dương Dương là đủ lắm rồi, nếu có thêm hai đứa nữa, có khi chưa kịp đợi đến lúc bị đối thủ knock out thì đã bị tức chết trước.

Trận thi đấu sắp tới tuy là 3 đấu 4, nhưng mà thực lực chung của bốn người trong đội đối thủ đó cũng bình thường, Tô Bối có tự tin là sẽ chiến thắng.

Đối với ý kiến này, Từ Thế Duy tỏ ra rất tán đồng.

Từ Thế Duy: “Theo như thói quen trước kia của bốn người họ thì pa Khoai với Bùn Đen sẽ phòng ngự, Chu Thiên Tài sẽ tấn công, còn KIKI thì sẽ đánh tùy cơ ứng biến. Pa Khoai thì không có vấn đề gì lớn, đến lúc xâm nhập em chỉ cần lừa được Bùn Đen thôi…”

Khi ông anh nhà mình và Tô Bối thảo luận chiến thuật với nhau, Từ Dương Dương có nghe cũng không hiểu. Nhân cơ hội này, Từ Dương Dương liền lôi điện thoại ra, mở WeChat vào nhóm trò chuyện với đám người Tạ Dân Hiên.

[Từ Dương Dương]: Hình như tao đang nằm mơ thì phải!

[Lưu Khải]: Sao tưởng mày đang thi đấu? Nằm mơ gì chứ?

[Đỗ Nhất Minh]: Sao thế? Mơ thấy mày knock out đối thủ trong nháy mắt à? Thế là thắng rồi hả?

[Trần Tử An]: Nghe nói nằm mơ thì hiện thực đều là ngược lại đấy.

[Lưu Khải]: Hay là nằm mơ thấy mày giật được cúp quán quân luôn?

[Từ Dương Dương]: Không! So với chuyện tao sắp sửa nói thì mấy thứ chúng mày bảo đều quá tầm thường.

[Từ Dương Dương]: Tao vừa được gặp Thần T của tao xong, bọn mày biết là ai không?

Từ Dương Dương chụp thẳng một bức ảnh Tô Bối đang cùng Từ Thế Duy thảo luận chiến thuật và tiến hành kiểm tra thiết bị lần cuối cùng lên, quăng thẳng vào trong nhóm.

Tuy hơi ngược sáng, góc chụp cũng không được đẹp cho lắm, nhưng hoàn toàn có thể nhìn rõ gương mặt đang rất chăm chú của cô gái trong bức ảnh là Tô Bối.

[Lưu Khải]: Cái đù!

[Đỗ Nhất Minh]: Vcl!!!!

[Trần Tử An]: Thật hay giả thế?

[Tạ Dân Hiên]: Tô Bối à?

Nhìn thấy mức độ kinh ngạc của mọi người trong nhóm cũng không thua kém gì với mình lúc nãy, Từ Dương Dương vô cùng đắc ý cất điện thoại đi.

Từ Dương Dương lấy khuỷu tay thúc khẽ vào người Tô Tiểu Bảo: “Anh Bảo, lẽ nào chuyện này anh không có một chút ngạc nhiên nào à?”

Tô Tiểu Bảo: “Cậu chỉ về phương diện nào cơ?”

Từ Dương Dương: “Tô Bối ấy, Tô Bối chính là Thần T, lẽ nào anh không ngạc nhiên hả?”

“Anh Bảo, anh không phải người trong giới em nên chắc anh không biết.” Từ Dương Dương khựng lại một thoáng rồi lại nói: “Để em giải thích thế này cho anh nghe, hiện giờ Thần T trong giới Honker trong nước đang có danh tiếng rất cao, gần như có thể tương đương với mười người đứng đầu trong game Vương Giả, số 23 trong giải NBA luôn đấy!”

Tô Tiểu Bảo lạnh nhạt liếc Từ Dương Dương rồi nói: “Tôi biết rõ từ đầu rồi.”

Thế nên chẳng cảm thấy chút ngạc nhiên nào cả.

Từ Dương Dương: “…”



Còn ở bên này, Từ Thế Duy đang phân tích nhược điểm của [Bùn Đen] cho Tô Bối nghe thì bỗng dưng nói lắp.

Bởi vì anh ấy nhìn thấy lúc này anh Tần cũng đang bước vào nhà thi đấu.

Nếu nói lúc này Từ Thế Duy sợ ai nhất thì chắc chắn không phải ba mẹ anh ấy, cũng không phải thấy hướng dẫn trong trường học, mà là ba của bé cưng T, anh Tần ở trước mắt đây!

Từ Dương Dương: “Cháu chào chú Tần ạ.”

Tần Thiệu gật đầu khẽ với Từ Dương Dương, nhìn sang Từ Thế Duy đang đứng bên cạnh Tô Bối, đột nhiên anh cau mày lại: Nói thì cứ nói đi, nhưng sao thằng ranh con này cứ đứng sát cạnh Tô Bối thế?

Từ Thế Duy lặng lẽ lau mồ hôi hột, cũng quay ra chào hỏi và tự giới thiệu về bản thân với anh Tần: “Chào chú Tần… chào chủ tịch Tần, cháu là Từ Thế Duy, anh trai của Từ Dương Dương, cũng là đồng đội của T, à của Tô Bối trong giải thi đấu này.”

Trước đây anh ấy còn từng gọi anh Tần là “ba guột” trong tin nhắn thoại nữa, tuy rằng đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn.

Hy vọng là anh Tần không nhớ gì đến chuyện đó.

Từ Thế Duy nghĩ thầm trong lòng.

Nhưng trí nhớ của anh Tần thì vô cùng tốt: Chuyện thằng ranh con này lần trước, nửa đêm nửa hôm gọi điện thoại đến làm phiền con gái nhà mình, anh Tần hoàn toàn không hề quên.

Nếu như không phải là sau đó điều tra phẩm hạnh đứa con cả nhà họ Từ này cũng được coi là đứng đắn, anh Tần đã sớm xử lý cái thằng nhãi ranh này rồi.

Ông anh cả nhà mình đứng trước mặt anh Tần bị “tùng xẻo” như thế, Từ Dương Dương ở phía dưới hích khẽ Tô Tiểu Bảo.

“Vậy còn chú Tần thì sao? Cũng đã sớm biết Tô Bối lợi hại như thế à?”

Tô Tiểu Bảo: “Dù sao thì cũng biết sớm hơn cậu.”

Trái tim của Từ Dương Dương lại một lần nữa bị một đòn trí mạng… Xem ra chuyện Tô Bối chính là [T] mọi người đều biết từ lâu rồi, chỉ có kẻ đáng thương như cậu ấy là mù tịt không biết gì hết…



Trước khi trận thi đấu bắt đầu, Tô Bối nhận được một tin nhắn cổ vũ từ Lận Thiếu Trì.

Lận Thiếu Trì: Đừng căng thẳng, cứ phát huy như bình thường thôi.

[T]: Tôi biết rồi.

Để không làm ảnh hưởng tới khả năng phát huy của các tuyển thủ, ¼ đầu tiên của trận chung kết sẽ không có khán giả đến cổ vũ tại hiện trường mà đổi thành tiến hành thi đấu kín. Còn trong quá trình thi đấu, cũng chỉ có giao diện thi đấu của hai đội được công bố và phát sóng trực tiếp công khai ra bên ngoài.

Cũng có nghĩa là mọi người chỉ có thể nhìn thấy thao tác của các tuyển thủ khi thi đấu trên mạng, thậm chí còn không thể thấy người tham gia cuộc thi là ai.

Đây là một trong những điều kiện mà anh Tần đưa ra cho giải thi đấu với tư cách là nhà tài trợ lớn nhất.

Anh Tần làm như vậy đều là vì Tô Bối, vết thương trên gương mặt Tô Bối vẫn chưa khỏi hoàn toàn, cô không muốn lộ diện với gương mặt như thế này trước mặt khán giả.

Chương kế tiếp